Trong hàng loạt tiếng thét kêu thảm chói tai, những thiếu nữ bên trong sương mù hồng nhạt bị Dương Khai đánh giết xiểng niểng. Dương Khai cũng không nhằm vào bản thân các nàng, dù sao những hư ảnh đều là do Doãn Tố Điệp huyễn hóa ra, căn bản giết không chết, giết không hết được. Dương Khai nhằm vào chính là bí bảo đeo trên người hoặc là trên tay của các nàng. Những bí bảo đó, cùng một màu với cấp Thánh Vương thượng phẩm, có chừng hơn 20 món. Cũng may mà Doãn Tố Điệp có thể thu thập nhiều bí bảo như vậy, thậm chí có thể thúc giục uy năng của bọn chúng. Điểm này khiến người ta giật mình. Ngay cả mượn hư ảnh của những thiếu nữ thúc giục bí bảo, tự thân Doãn Tố Điệp cũng phải luyện hóa những bí bảo ấy trước một phen rồi mới có thể sử dụng.
Luyện hóa hơn 20 món bí bảo, chắc hẳn thời gian hao phí cũng không ngắn, nếu như bị phá hủy, nàng khẳng định rất đau lòng. Quả nhiên, mắt thấy từng món một bí bảo cấp Thánh Vương mà mình phí tâm phí sức luyện hóa biến thành nước thép dưới ma diệm trong tay của Dương Khai, trong nháy mắt đã bị phá hủy hơn 5,6 kiện, Doãn Tố Điệp khiếp sợ vô cùng, cũng đầy ý tức giận, nghiến chặt hàm răng, khẽ quát lên: - Ngươi lại làm hỏng bí bảo của ta, ta muốn ngươi biết tay! Nghe được nàng gào thét vó vẻ khí cấp bại phôi như vậy, tâm tình của Dương Khai bỗng nhiên vui sướng vô cùng. Thân hình hắn chợt chuyển, liền để mắt tới một thiếu nữ đứng bên cạnh ao rượu. Người thiếu nữ này trên tay cầm một cây trường tiên lóe lên lôi hồ. Mỗi một lần quăng ra, đều phát ra tiếng nổ vang đùng đùng, lôi lực không tầm thường. Trong hơn 20 món bí bảo, bàn về uy lực cùng trình độ trân quý, nó có thể xếp ba hàng đầu. Một món bí bảo như vậy giá trị khẳng định không quá thấp, nếu như bị hủy, tâm tình của Doãn Tố Điệp ắt sẽ phải bết bát hơn. Dương Khai lúc này vọt tới cô gái ấy. Thân hình đung đưa vài cái, hắn đã xuất hiện ở trước mặt nàng. Người thiếu nữ này tâm thần liên kết cùng Doãn Tố Điệp, hiển nhiên lập tức đã nhận ra Dương Khai đánh bất ngờ. Gương mặt xinh đẹp biến đổi, nàng đem trường tiên trên tay đánh ra vô số bóng roi bao phủ đến Dương Khai. Từng đạo tia chớp màu xanh bắn ra từ trên trường tiên. Dương Khai hừ lạnh một tiếng. Bàn tay vung lên hai bên, Ma diệm đen như mực lập tức như màn trời che cản ở phía trước. Tất cả tia chớp đánh úp lại chốc lát va chạm cùng Ma diệm, lập tức biến mất vô ảnh vô tung. Dương Khai vươn ra một bàn tay, chộp mạnh một cái trong không trung. Bóng roi đầy trời chợt trở nên ngưng đọng lại. Trường tiên lập tức bị Dương Khai bắt được vào lòng bàn tay, Ma diệm lại một lần nữa sôi trào. Trên trường tiên không biết dùng vật liệu gì luyện chế mà lóe lên tia sáng. Màu sắc của nó lập tức mờ đi không ít, linh tính mất đi nhiều, mắt thấy chẳng mấy chốc sẽ bị hủy đi cùng một dạng với những bí bảo trước đó. Đúng lúc này, một tiếng nỉ non như nằm mộng vang lên bên tai của Dương Khai. Trong tiếng nỉ non đó tích chứa ý mị hoặc vô cùng, vô ảnh vô hình vọt vào trong thức hải của Dương Khai. Thánh nguyên trong cơ thể Dương Khai không khỏi chợt ngừng lại. Ma diệm cuồng cuộng trên tay hắn cũng yếu đi không ít. Vào lúc tiếng nỉ non vang lên, trong ao nước bỗng nhiên thoát ra một đạo thân ảnh cự kỳ khôi ngô. Thân ảnh ấy cao lớn dị thường, một thân bắp thịt rắn chắc như thiết bản, hai con mắt như hung thú nhìn chằm chằm vào Dương Khai, trên tay nắm một lưỡi dao như tàn nhận vậy. Đao phiến không làm bị thương địch, ngược lại trước tiên cắt vỡ tay y, nhưng điều quỷ dị chính là, miệng vết thương lại không chảy ra một giọt máu tươi. Những máu tươi ấy ngược lại thấm vào trong lưỡi dao, nhuộm lưỡi dao dài ba thước thành một màu máu đỏ. Mùi máu tươi tràn ngập ngất trời, khiến người ngửi thấy muốn ói. Nam nhân cường tráng này dĩ nhiên là võ giả họ Hầu trước đó bị Dương Khai đả thương.
Cũng không biết y tiềm nhập vào trong sương mù hồng nhạt, rồi trốn trong ao rượu khi nào. Có Doãn Tố Điệp phối hợp với hắn, ngay cả Dương Khai cũng không phát hiện chút nào sơ hở. Thừa dịp lúc Dương Khai bị bí bảo trường tiên hấp dẫn sự chú ý, gã nam tử cường tráng họ Hầu nhìn đúng cơ hội, chợt gây khó dễ. Lưỡi dao cầm trên tay của hắn chợt chấn động. Lưỡi dao vang lên một tiếng tranh minh, một đạo huyết quang như thất luyện bắn ra, chém ngang tới Dương Khai. Trên mặt của gã nam tử cường tráng họ Hầu tràn đầy vẻ thô bạo, sát niệm như nước thủy triều, khóe miệng nhếch lên một chút mỉm cười lạnh lẽo. Trước đó, y đã chịu qua một lần thua thiệt với Dương Khai, biết được sự lợi hại cùng mạnh mẽ của hắn. Nhưng lúc này nếu y dám lao ra ngoài, hiển nhiên có lòng tin mười phần. Thanh tàn nhận trên tay là bí bảo hư cấp thượng phẩm mà y chiếm được vào một lần đi ra ngoài lịch luyện. Hơn nữa nó còn là một món bí bảo âm tà, uy lực lớn hơn trên hai ba thành so với bí bảo bình thường. Vốn với tu vi cảnh giới của y, sẽ không dám tùy ý thúc giục một món bí bảo như vậy, dù sao nếu như sử dụng quá nhiều lần, rất có thể bị âm tà trong bí bảo ảnh hưởng đến tâm tính. Nhưng hôm nay y bị nhục hết lần này tới lần khác, chỉ muốn vãn hồi mặt mũi trước Doãn Tố Điệp, thời khắc này đâu còn rãnh bận tâm nhiều như vậy? Lúc này y lập tức tế lên kiện bí bảo, chuẩn bị cấp cho Dương Khai một cú đánh tất phải chết. Y nắm bắt thời cơ xuất thủ vô cùng tốt, chính vào lúc Dương Khai bị một tiếng rên nỉ non ấy của Doãn Tố Điệp quấy nhiễu tâm thần, đồng thời cũng là lúc tìm phương pháp phá huỷ bí bảo trường tiên. Y tự hỏi Dương Khai cho dù thực lực có mạnh hơn nữa, cũng không có khả năng tránh khỏi một đòn đao mang của mình. Chỉ cần bị đao mang đánh trúng, người bị đánh hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Thời khắc này Dương Khai đương nhiên cũng đã nhận ra chỗ quỷ dị của đạo đao mang nọ. Hắn lần đầu lộ ra thần sắc ngưng trọng. Lúc hắn muốn tránh thoát, thiếu nữ đứng bên cạnh ao rượu lại chấn động trường tiên trên tay, quấn về phía Dương Khai. Không đợi Dương Khai rời đi, liền trói hắn cực kỳ chính xác. Cùng lúc đó, sấm chớp lóe lên trên trường tiên, uy năng của bí bảo bị kích phát trong nháy mắt. Từng đạo sấm chớp du tẩu trên người Dương Khai, tiếng nổ vang đùng đùng không ngừng, tập kích vào thân thể của hắn. Sắc mặt của Dương Khai chợt lạnh lùng, hỏa diễm hừng hực phát ra từ trong cơ thể, thiêu đốt ngược lại phía trường tiên. Trong phút chốc, trường tiên bị hủy, bị cắt thành vô số đoạn rơi xuống đất. Nhưng vẻn vẹn chỉ bị trì hoãn một lát như vậy, đao mang đỏ như máu đã chém tới trước mặt, Dương Khai muốn tránh cũng không thể tránh! Đối mặt gần trong gang tấc, đao mang sắp chém trúng thân thể mình, Dương Khai lại không chút hoang mang, lấy ra một cái khiên màu tím, thánh nguyên rót vào đó. Vầng sáng màu tím trên cái khiên không ngừng lưu chuyển. Một cái phù văn to lớn bỗng nhiên hiện lên trên cái khiên. Ngay sau đó phù văn xoay tròn mòng mòng, bay ra khỏi cái khiên, vỡ tung ra. Sau khi nó nổ tung, ánh huỳnh quang huyễn hóa ra một cái khiên khác thể tích còn lớn hơn, chắn phía trước Dương Khai. Ầm... Một tiếng vang thật lớn, đao mang màu máu chém trên cái khiên. Hư ảnh của cái khiên sụp đổ tan rã. Đao mang màu máu đồng thời cũng biến mất không thấy. Thấy vậy, võ giả họ Hầu biểu lộ ngẩn ngơ, dường như không nghĩ tới Dương Khai lại có bí bảo phòng ngự xuất sắc như thế, ngay cả một kích tất sát của mình cũng có thể ngăn chặn ngay trước mặt! Y đã coi thường để uẩn của Dương Khai rồi. Lúc ban đầu luyện chế ra cái khiên màu tím này, chỉ là bí bảo hư cấp hạ phẩm mà thôi, nhưng sau đó được Dương Viêm tinh luyện qua một lần, liền thăng cấp thành hư cấp trung phẩm. Tiếp sau đó, trong Lưu Viêm Sa Địa, Dương Khai vận dụng cái khiên màu tím đại chiến cùng khí linh, linh tính bị khí linh đánh mất mác lớn. Sau khi trở về lại được Dương Viêm tinh luyện lần thứ hai, giờ này cái khiên màu tím đã là bí bảo hư cấp thượng phẩm. Sự phòng ngự so với trước kia càng thêm xuất chúng. Cùng là bí bảo hư cấp thượng phẩm, cái khiên màu tím cùng cấp bậc với tàn nhận đao phiến, đương nhiên có thể ngăn cản công kích của nó. Nếu không Dương Khai cũng không có lòng tin gấp trăm lần mà lấy nó ra dùng như vậy. Sau khi Dương Khai đỡ được lưỡi dao màu máu, hắn chợt thu lại cái khiên màu tím, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú vào gã nam tử cường tráng họ Hầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh. Trong một chiêu vừa rồi của đối phương mang sát khí đậm đặc, hắn làm sao không cảm thụ được. Người này đã có ý niệm muốn đánh chết mình! Nếu như nói trước đó mấy người bọn họ chỉ muốn mang mình về Lưu Ly Môn, Dương Khai còn không thống hạ sát thủ, nhưng bây giờ... Bàn tay chấn động một cái, một thứ gì đó như bức họa đột nhiên xuất hiện. Dương Khai toét miệng cười gằn, từng tòa sơn phong hư ảnh bỗng nhiên vọt ra từ trong bức họa. Hư ảnh chợt bắn ra, lập tức trở nên to lớn, che đậy bầu trời, lấy khí thế vạn quân ầm ầm nện xuống võ giả họ Hầu. Võ giả họ Hầu sắc mặt đại biến, cũng không quản tới gì khác, vội vàng thúc giục uy năng của bí bảo tàn nhận trên tay mình. Một thân máu tươi điên cuồng rót vào bên trong, từng đạo đao mang màu máu được chém ra. Đao mang màu máu đánh tới, đập vào đáy của sơn phong hư ảnh, đập cong vẹo mấy sơn phong hư ảnh trước mặt, rơi xuống đất, khiến mặt đất lắc lư từng đợt, xuất hiện thêm mấy cái một hố lớn. Nhưng Dương Khai lần này vận dụng mười mấy sơn phong hư ảnh, hơn nữa tòa sau lớn hơn so với tòa trước, võ giả họ Hầu làm sao có thể phòng ngự? Y kiên trì được thời gian không qquá ba hơi thở, liền vô lực tiếp tục. Mắt thấy một ngọn núi sắp đè xuống ngay đầu, võ giả họ Hầu mặt xám như tro tàn, hai mắt vô thần. Y đã nhìn ra, mình chỉ sợ lập tức bỏ mạng ở nơi này! Trong lúc nhất thời y hối hận không thôi, cảm giác mình không nên cùng Doãn Tố Điệp chạy ra ngoài một chuyến như vậy. Đúng lúc này, sương mù hồng nhạt cùng ao rượu xung quanh bỗng nhiên một trận vặn vẹo, toàn bộ đều biến mất không thấy đây. Thân ảnh của Doãn Tố Điệp như quỷ mị xuất hiện trước mặt võ giả họ Hầu, thần sắc chợt nghiêm nghị, trên dung nhan xinh đẹp lại nổi lên một chút đoan trang. Hai tay giơ cao một hạt châu trắng nõn, trên hạt châu tản ra ánh sáng nhu hòa, điên cuồng lan tràn về bốn phía.
Bị hào quang của hạt châu chiếu một cái, Dương Khai đột nhiên cảm giác được sát khí trong lòng mình ít đi rất nhiều, trở nên tâm bình khí hòa, thậm chí còn chần chờ có muốn đuổi tận giết tuyệt với võ giả họ Hầu hay không. Bất quá chỉ là trong nháy mắt, Dương Khai liền xua tan sự chần chờ trong đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Doãn Tố Điệp. Hắn biết, mình sở dĩ lại xuất hiện tình huống như vậy, khẳng định có quan hệ với hạt châu trên tay của đối phương. Doãn Tố Điệp thời khắc này lại nhìn chằm chằm một viên hạt châu trên tay, dường như đang tìm kiếm thứ gì, ngay sau đó, sắc mặt nàng vui mừng, mắt đẹp dịu dàng nhìn Dương Khai, thấp giọng hỏi:
- Ngươi thật muốn làm như vậy? Ngươi sẽ không hối hận chứ? Lúc nàng hỏi hai câu này, nàng cứ chắn trước mặt võ giả họ Hầu như thế, nhìn sơn phong hư ảnh đập đến trước mắt như không có gì, dường như không sợ sống chết.