Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xích Hỏa vui sướng cười rất khoa trương, một đầu tóc đỏ không gió mà bay, khí thế to lớn từ trong cơ thể tản ra, ý chí hăng hái, chỉ tay về phía Tô Nhan, hướng Vệ Phong ở sau lưng nói:

- Tiểu súc sinh, nha đầu này sau này là của ngươi rồi, là giết là xử ngươi tự mình quyết định! Lão cũng không hài lòng thắng lợi trước mắt, muốn dùng chuyện này đế chọc giận cao tầng Băng Tâm Cốc, khiến các nàng chủ động xuất thủ.

Nhưng những người kia của Băng Tâm Cốc cũng không có lỗ mãng, chỉ là dùng một loại biểu tình bi phẫn tuyệt vọng nhìn lão, ngay cả Lạc Lê đối với chuyện này cũng không quản không hỏi.

Điều này khiến Xích Hỏa rất thất vọng, đồng thời cũng có chút khinh bỉ.

Cách làm và thái độ của những người Băng Tâm Cốc này nhìn như là vì tông môn đại nghĩa, kì thực đã đánh mất bổn phận làm người, lão tin tưởng trải qua chuyện lần này, Băng Tâm Cốc sau này chắc chắn không đủ gây sợ hãi! Vệ Phong hắc hắc cười lạnh, thương thế hai bên mặt khiến tiếng cười của hắn có chút hở gió, hàm hồ không rõ nói:

- Đệ tử sao có thể nỡ đối với nàng vừa giết vừa xử được, đệ tử thương nàng còn không kịp ấy chứ, đệ tử cảm tạ Thái Thượng trưởng lão, Thái Thượng trưởng lão uy hùng vạn trượng, đệ tử vô cùng cảm kích! Vệ Phong mặc dù nhát gan khiếp nhược, nhưng bản lĩnh nịnh hót lại không tầm thường, nói dăm ba câu Xích Hỏa hoa tâm nở rộ, bỗng nhiên cảm thấy tiểu tử vô dụng này xem ra cũng có chút thuận mắt rồi.

- Tốt! Lạc Hải nhẹ vỗ tay, trên mặt mang theo nụ cười lạnh nhạt, -Bổn tọa ở đây chúc mừng các vị, hy vọng hai phái các ngươi có thể hòa hoãn mối quan hệ, sau này chung sống hòa thuận, dù sao cũng đều là đại tông môn trên Xích Lan Tinh, suốt ngày đánh đánh giết giết cũng không tốt.

- Lạc Hải huynh, nếu không có việc gì, kính mời về Hỏa Diệu Tinh uống ly rượu mừng thế nào? Xích Hỏa nhìn hắn, đưa ra lời mời.

Lạc Hải lắc lắc đầu: -Không được.

Lần này bổn tọa ra ngoài thời gian cũng quá lâu rồi, đến lúc phải trở về Thúy Vi Tinh rồi.

Mấy người Băng Tâm Cốc sắc mặt xanh mét, nhìn Xích Hải như kẻ chiến thắng lớn nhất ảo diệu trong cuộc sống, ngông cuồng, nhưng lại không dám hé răng, đến ngay cả Lạc Lê cũng một mực nhắm chặt hai mắt, nhắm mắt làm ngơ.

- Dương Khai, ngươi đi theo ta! Lạc Hải nhìn Dương Khai, trong ngữ khí mang theo một loại mùi vị không dễ phản bác.

Dương Khai khẽ cười lạnh, nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, ánh mắt quét qua từng khuôn mặt đám người Băng Tâm Cốc.

Phàm là những người bị hắn nhìn, không khỏi chột dạ nhìn sang hướng khác, sắc mặt áy náy.

Ngay cả Nhiễm Vân Đình cũng như vậy, nhưng rất nhanh, cô ta dường như phản ứng lại, thái độ cứng rắn nói: -Đây là các ngươi tự chuốc lấy, chẳng trách được ai! Dương Khai cười lạnh càng sâu.

Nhẹ nhàng vỗ vai Tô Nhan, Dương Khai nói: -Sư tỷ, đi hành lễ với các vị trưởng bối của tỷ đi, từ nay về sau, tỷ cùng với họ không có quan hệ gì nữa! -Được, ta nghe ngươi.

Tô Nhan biết điều gật gật đầu, chậm bước đến trước mặt đám người Băng Tâm Cốc, thật sâu thi lễ, ngẩng đầu, nhìn Nhiễm Vân Đình nói: -Đệ tử lần cuối cùng gọi người một tiếng sư tôn, đệ tử đa tạ sư tôn mấy năm nay không tiếc lòng dạy bảo, sư tôn sau này xin hãy bảo trọng! Nhiễm Vân Đình há miệng, dường như là muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn là nhìn sang một bên.

Tô Nhan dường như được giải thoát khỏi gồng xiềng, nhẹ nhàng trở lại bên cạnh Dương Khai.

- Tiểu tử, không nên dựa vào nơi hiểm yếu phản kháng lại, ngươi ngoan ngoan đi theo Lạc Hải huynh, về phần tiểu nha đầu bên cạnh ngươi, từ nay về sau, nàng là người của Hỏa Diệu Tông ta.

Xích Hỏa hừ lạnh nói.

Dương Khai và Tô Nhan liếc mắt nhìn nhau, bỗng nhiên cùng cười, nụ cười của hai người như ánh nắng mặt trời tản ra xua ta không khí âm u đè nén trong Băng Cung.

- Muốn đưa sư tỷ đi, phải hỏi ta trước! Dương Khai bỗng nhiên quát khẽ.

Cùng lúc đó, âm thanh yêu kiều của Tô Nhan cũng truyền ra: -Ta và sư đệ đồng sinh cộng tử!

Khí thế của hai người đột nhiên tăng vọt, thánh nguyên ầm ầm bộc phát.

Một người thánh nguyên hùng hồn dương cương, một người thanh nguyên lạnh lẽo băng hàn.

Xuất hiện biến hóa khiến người khác bất ngờ, thánh nguyên của Dương Khai và Tô Nhan dường như phát sinh cộng hưởng gì đó, nhất tề chấn động, trong chấn động, dung hợp lẫn nhau.

Càng thêm năng lượng chấn động cuồng bạo, thản nhiên thoải mái xuất ra.

Sắc mặt tất cả mọi người khẽ biến, kinh ngạc nhìn đôi nam nữ thanh niên sóng vai mà đứng.

Trong mắt Lạc Hải càng tinh quang bùng lên, nét mặt kinh ngạc, như là phát hiện ra sự việc gì đó quá sức, Lạc Lê vẫn một mực nhắm mắt lúc này cũng mở to đôi mắt, một tia sáng kì dị nồng đậm lóe lên nơi đáy mắt.

Xích Hỏa khẽ kêu một tiếng, ba đại cường giả Hư Vương Cảnh sắc mặt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.

Phóng mắt nhìn ra, Dương Khai và Tô Nhan hai người dường như đã trở thành một người, tu vi quỷ dị Phản Hư lưỡng tầng cảnh và Phản Hư nhất tầng cảnh chồng chất tăng lên, không có chút xung đột nào, trực tiếp đột phá đến trình độ đỉnh Phản Hư tam tầng cảnh.

- Có chút ý nghĩa, đây là song vi công pháp đi? Lạc Hải nhíu mày, với kiến thức yên bác của hắn, tự nhiên liếc mắt là nhìn ra Dương Khai và Tô Nhan hai người sớm đã đạt được trình độ tâm hữu linh tê, nếu không hai người có thuộc tính thánh nguyên hoàn toàn bất đồng không thể nào chồng chất lên nhau hoàn mỹ như vậy, nhật định sẽ xảy ra xung đột.

- Vô liêm sỉ! Xích Hỏa hét lớn.

Dù sao hắn thấy, Tô Nhan đã là nữ nhân của Vệ Phong, nhưng nữ nhân này không biết lúc nào đã cùng Dương Khai luyện qua song vi, đây quả thực là bôi đen cho Hỏa Diệu Tông.

Không nói người tu luyện Băng Ngọc Công đều là hoàn bích không tì vết sao? Nhưng một màn trước mắt này nên giải thích thế nào đây? Xích Hỏa vừa dứt lời, trong Băng Cung bỗng nhiên vang lên tiếng gầm nhẹ đinh tai nhức óc, âm thanh tiếng gầm nhẹ đó vô cùng kì lạ, như là có thể trực quán tâm linh, âm thanh truyền ra trong nháy mắt, tất cả mọi người ở đây, thậm chí bao gồm ba vị Hư Vương Cảnh, đều không khỏi tâm quý bất an.

Các trưởng lão Băng Tâm Cốc, sắc mặt càng đại biến.

- Đây là… Lạc Hải đứng bật dậy, ánh mắt run rẩy nhìn Dương Khai, nhìn chằm chằm sự biến hóa trên người hắn.

Một đạo khí màu vàng óng bỗng nhiên từ trong cơ thể Dương Khai bắn ra, xoay tròn trên đỉnh đầu hắn,hóa thành một hư ảnh màu vàng cức lớn.

Hư ảnh kia dài hơn ba mươi trượng, toàn thân sáng vàng rực rỡ, vẩy cứng giống như phòng hộ tốt nhất trên đời, đủ để ngăn cản bất kì công kích nào.

Hai con mắt sâu thẳm to như căn phòng nhỏ tràn đầy uy nghiêm vô tận, lạnh lùng khiến người khác kinh sợ, như đứng trên vân điên mà quan sát chúng sinh.

Đối mặt với đôi mắt của nó, mỗi một người đều sinh ra một loại cảm giác hèn mọn.

- Kim Long! Đôi mắt Lạc Hải run rẩy kich liệt, âm thanh đều có chút thay đổi.

Ánh mắt như lửa nóng của hắn nhìn chằm chằm vào hư ảnh màu vàng.

Giống như nhìn thấy vật không có khả năng xuất hiện trên đời.

Xích Hỏa ngây ngẩn đứng tại chỗ, đôi mắt như hỏa diễm thiêu đốt bập bùng, tâm tư bất định.

Hắn dường như cũng không nghĩ tới, trong cơ thể Dương Khai ẩn giấu một khoản tài phú kinh người như vậy.

Lạc Hải đuổi theo Dương Khai tới Xích Lan Tinh, lẽ nào là vì cái này? Không đúng, nhìn thần sắc của Lạc Hải, hắn dường như cũng vừa mới phát hiện ra.

Tiểu tử này còn có bí mật khác trong người?

Ý niệm của Xích Hỏa còn chưa chuyển hoàn, lại truyền ra một âm thanh kì lạ khác.

Âm thanh này không giống với tiếng rồng ngâm vừa rồi, nhưng lại to rõ vô cùng, xông thẳng lên trời.

Dường như muốn rung chuyển đến thiên thần phật.

Theo tiếng âm thanh truyền ra.

Lại có một đạo ánh sáng từ trong thân thể Dương Khai bắn ra, bay tán loạn trên đỉnh đầu Tô Nhan, huyễn hóa thành một đoàn hư ảnh tinh khiết.

Xoạt…Hư ảnh kia thi triển đôi canh, phối hợp chặt chẽ với Kim Ling dài ba mươi trượng.

Một loại hàn ý lãnh triệt nội tâm đột ngột phủ xuống.

Khí băng hàn tinh khiết nhất giữa trời đất bị điều động lại, đồng loạt hướng Tô Nhan tập hợp lại.

Thần sắc của Lạc Lê cuối cùng cũng biến hóa, nhìn hư ảnh cực lớn trên đỉnh đầu Tô Nhan, thất thanh kinh hô: -Băng Phượng! -Cái gì!

Lạc Hải cả kinh thất sắc, lần này hắn không cách nào tiếp tục duy trì tỉnh táo cùng bình tĩnh của mình, đột nhiên thất thố.

Kim Long Băng Phượng, đều là thượng cổ thánh linh trong truyền thuyết, sớm đã diệt tuyệt, nhưng hôm nay, hắn lại nhìn thấy trên người Dương Khai.

Mặc dù không phải là Kim Long Băng Phương thật, nhưng nguyên lực nhàn nhạt phát ra trong hai đạo hư ảnh, lại không thể là giả được.

Nói cách khác, hai đạo hư ảnh này, đều là căn nguyên sau khi Kim Long Băng Phượng chân chính chết đi tàn lưu lại.

Rốt cuộc trên người tiểu tử này có bao nhiêu tài phú mà người khác không biết được a! Lạc Hải nhìn Dương Khai, ánh mắt một mảnh nóng rực.

Ý cảnh nóng rực cùng giá lạnh chậm rãi tràn ngập ra, Dương Khai và Tô Nhan sóng vai mà đứng, khí thế ngút trời.

Ánh sáng vàng và trắng bay thẳng lên trời, giống như hai thanh cự kiếm uốn lượn song song chạy, đem thiên địa này cắt ra làm hai, tầng mây trên không trung bỗng nhiên bị chia làm hai nửa.

Tất cả mọi người Băng Tâm Cốc đều nhìn thấy một màn kỳ quan này, đồng loại sợ hãi đứng nguyên tại chỗ, không biết trong cốc rốt cuộc xảy ra biến cố như thế nào.

Băng Cung, đã biến thành một mảnh phế tích, khi hai cỗ hoàn toàn bất đồng, lại có thể hỗ trợ lẫn nhau năng lượng bạo phát xuất ra, Băng Cung này thuộc sở hữu của Băng Tâm Cốc đã ầm ầm sụp đổ, cấm chế và trận pháp gần đó trong nháy mắt bị phá hủy hầu như không còn.

Hơn mười vị trưởng lão Băng Tâm Cốc rối rít vận chuyển công pháp, vất vả chống đỡ ý cảnh nóng rực và băng hàn vô khổng bất nhập kia.

Vệ Phong được Xích Hỏa bảo vệ ở phía sau.

Mọi người ở đây, chỉ có ba vị Hư Vương Cảnh có thể trực tiếp đối mặt với khí tức kinh khủng như vậy.

Nhiễm Vân Đình ngây người, ánh mắt thất thần nhìn Tô Nhan lúc này, một loại cảm giác hối hận nồng đậm dâng lên trong lòng.

Cô đã từng nói với Dương Khai, Tô Nhan cuối cùng là muốn bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng, người như Dương Khai căn bản không xứng với nàng.

Mà hôm nay, Tô Nhan quả thật làm được rồi, có bổn nguyên lực của Băng Phượng gia thân, nàng có thể điều động được thiên phú thần thông của Băng Phượng, nàng quả thật là biến thành phượng hoàng rồi.

Nhưng tất cả những điều này, lại là do Dương Khai ban cho.

Bổn nguyên lực của Băng Phượng kia, rõ ràng là từ trong cơ thể Dương Khai chảy ra, hoàn mỹ chuyển giá đến trên người Tô Nhan.

Nhưng thế gian này, có thể sánh vai cùng Phượng Hoàng, xứng với nó, sợ rằng cũng chỉ có thần long thôi.

Nhiễm Vân Đình ngây ngẩn nhìn hư ảnh Kim Long trên đỉnh đầu Dương Khai, im lặng cười khổ một tiếng, mùi vị trong miệng còn muốn đắng hơn so với ăn phải hoàng liên.

Có cùng biểu tình giống cô ta, còn có các trưởng lão của Băng Tâm Cốc, còn có Lạc Lê.

Lạc Lê cũng không nghĩ tới cục diện sẽ phát triển thành thế này, nếu sớm biết là thế này, nàng cho dù có liều mạng đánh mất thực lực Băng Tâm Cốc, cũng tuyệt đối sẽ không đáp ứng yêu cầu vô lễ của Xích Hỏa lão quái.

Bổn nguyên lực Băng Phượng gia thân, đây là cơ duyện nghịch thiên cỡ nào! Có bổn nguyên lực này, cắn trả của Băng Ngọc Công căn bản không cần nói đến, sau này Tô Nhan nhất định có thể dẫn đầu Băng Tâm Cốc đi lên con đường huy hoàng, nàng có thể đạt được thành tựu nhất định còn cao hơn so với mình.

Đấy cũng đủ để cả tông môn cho dù phải trả giá bằng máu tươi và tính mạng cùng phải bảo vệ nhân tài này! Nhưng đáng tiếc lại bị bản thân ném đi như một quân cờ vô dụng, một tay đẩy ra ngoài, chỉ để đổi lấy chút hơi tàn của tông môn.

Ánh sáng trong mắt Lạc Lê bỗng nhiên trở nên có chút ảm đạm, mở lớn miệng, máu tươi trong miệng phun ra ngoài.

Nàng bỗng nhiên phát hiện, bản thân vừa làm một việc sai lầm nhất trong cả cuộc đời này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK