Sa Nhã kinh ngạc nói: Đại nhân! Ngài muốn thu hắn?
Nàng còn tưởng rằng lần này là Dương Khai muốn giết chết Bảo Kỳ, cho nên đặc biệt tốn công tốn sức. Mị Ma nhất tộc là thù dai nhất, nhất là Mị Ma nữ tính, nói không khoa trương chút nào, bất kỳ một chút cừu hận các nàng đều có thể ghi nhớ một thời gian dài đằng đẵng. Trước kia Bảo Kỳ chẳng qua là làm nhục nàng một chút, nàng liền nhớ mãi không quên, khi Dương Khai hỏi thăm nơi nào có Ma Vương tồn tại, nàng lập tức bán đứng Bảo Kỳ.
Nàng vốn tưởng rằng bị Dương Khai bắt đưa vào thế giới này, Bảo Kỳ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, trong lòng đang âm thầm khoái ý, giờ lại nghe Dương Khai có tính toán khác..
Cái tiết tấu này đúng là không hay rồi!
–
Nếu Bảo Kỳ thật bị Vu Ngưu đại nhân thu phục, vậy chẳng phải là sau này mình phải làm cộng sự chung với hắn sao? Vừa nghĩ tới tình cảnh đó Sa Nhã đã cảm thấy không tiếp nhận được,
Ngươi muốn thu phục ta?
Bảo Kỳ cũng gương mặt buồn cười nhìn Dương Khai, trong khóe miệng tràn đầy ý chế giễu, cuối cùng không nhịn được cười ha hả một tràng, khinh thường nói:
Dị tộc ngông cuồng, tuy rằng ta không biết người dùng phương pháp gì làm cho tiện nhân này thần phục, nhưng nếu người ôm ý định thu phục ta, thì người thất vọng rồi! Bổn vương không giống như tiện nhân này…
Sa Nhã nói sắc mặt lạnh lùng: Người giữ khóe miệng sạch một chút, có phải muốn ăn đòn hay không?
Bảo Kỳ hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn nàng, nhưng không có dây dựa với nàng, chỉ là nhìn chăm chú Dương Khai cảnh giác.
Hắn tuy rằng quyết định chủ ý tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước tên dị tộc này, nhưng thế giới này quả thật có chút cổ quái, hắn không thể không cẩn thận phòng bị, miễn cho lật thuyền trong mương. Trước hết phải mau tìm hiểu xem đây rốt cuộc là địa phương quỷ quái gì, sau đó rời đi nơi này rồi mới tính toán tiếp. –
Sa Nhã! Xương cốt hắn thực sự cứng rắn lắm sao? Dương Khai bỗng nhiên quay đầu hỏi một câu. –
Sa Nhã lập tức nói:
Đặc biệt cứng rắn, hắn ngay Ma Thánh đại nhân cũng dám chống đói!
Bảo Kỳ lộ về mặt ngạo nghễ, dường như đó là một chuyện rất giỏi.
Sa Nhã nói tiếp:
Cho nên đại nhân đừng nên nhiều lời với hắn, giết hắn là xong hết mọi chuyện!
Nàng đề nghị với vẻ mặt không có hảo ý, trong lòng cũng có quyết định của chính mình. Không nói bản thân nàng không muốn làm cộng sự với Bảo Kỳ, hơn nữa, nếu Dương Khai thu phục thêm một tên Ma Vương, thì nàng sẽ không còn đặc thù gì trong mắt Dương Khai, địa vị hắn cũng bị ảnh hưởng.
Cho nên nàng ước gì Bảo Kỳ chết càng nhanh càng tốt.
Vậy thì không có biện pháp!
Dương Khai khẽ gật gật đầu, quyết định dao sắc chặt tay rối, lúc nói chuyện nâng tay lên nhẹ chụp một cái về hướng Bảo Kỳ.
Sa Nhã mở to đôi mắt đẹp ngắm nhìn, sâu trong nội tâm không ngừng phát ra lời nguyền rủa. Kỳ vọng có thể nhìn thấy kết quả bi thảm Bảo Kỳ bị tan xương nát thịt.
Bảo Kỳ cũng vội thúc giục một thân ma lực, trong nháy mắt Dương Khai ra tay, hắn liên kết hợp với thân thể phóng tới.
Dương Khai nâng tay lên chợt nắm lại, Bảo Kỳ liền kinh hãi muốn chết, bởi vì hắn bỗng nhiên cảm thấy một lực lượng cực lớn đến khó tin trói buộc mình chặt chẽ, mình đường đường là một Ma Vương, mà dường như bỗng nhiên hóa thân làm đứa trẻ mới sinh, hoàn toàn không có sức phản kháng liền bị cố định tại chỗ.
Trong mắt hắn run rẩy kịch liệt, cả người lạnh như băng, ma khí thúc giục ra cũng bị lực lượng vô hình này áp chế ở trong người, không thể động đậy.
om
Từ khi tu luyện đến nay, chưa bao giờ Bao Kỳ gặp chuyện như vậy, hắn không khỏi có chút đầu phát bối rối.
Sa Nhã cất tiếng cười to:
Ở chỗ này, đại nhân nhà ta chính là kẻ thống trị, Ma Thánh tới cũng không phải đối thủ, huống chi ngươi?
Ba tháng trước lúc Dương Khai thu phục nàng đã nói với nàng câu này, lúc đó Sa Nhã xem thường không chú ý, cho là Dương Khai nói bậy cho có, nhưng sự thật chứng minh tại địa phương này hắn quả thật có lực lượng thống trị hết thảy.
Ngày hôm nay, nàng nói lại lời nói này cho Bảo Kỳ nghe, khó tránh khỏi có chút mùi vị hả hê.
Bảo Kỳ sắc mặt đỏ lên, hiển nhiên là đang ra sức chống cự, nhưng ở trước mặt lực lượng to lớn của thế giới kia, phản kháng của Ma Vương giống như con kiến càng lay cổ thụ, có vẻ không biết tự lượng sức mình.
Con mắt trái Dương Khai lần nữa đổi sắc, lóe lên một mảng ánh sáng vàng.
Hắn nhìn vào mắt Bảo Kỳ, thúc giục lực lượng thần hồn, không chút do dự phá hủy tầng phòng ngự thần hồn của Bảo Kỳ
Bảo Kỳ kêu thảm, sắc mặt nhăn nhó, bị cưỡng ép phá hủy phòng ngự thần hồn như vậy, tổn thương đối với hắn cũng không nhỏ.
Nhìn bộ dáng thể thảm của Bảo Kỳ, Sa Nhã cười càng ác độc, trên mặt tràn đầy khoái ý.
Khi thần hồn của Dương Khai vào trong thức hải của Bảo Kỳ muốn làm gì thì làm, con người Bảo Kỳ trợn trắng, cả người run rẩy kịch liệt, thân mình như tháp sắt của hắn trong nháy mắt bị mồ hôi ướt đẫm.
Không bao lâu, trong mắt Dương Khai thu lại ánh sáng vàng.
Bảo Kỳ mềm nhũn ngả trên đất, khí tức yếu ớt, nếu không cẩn thận cảm giác, chỉ sợ sẽ nghĩ là hắn đã chết.
Sa Nhã nhíu mày, hơi có chút mất hứng.
Bởi vì nàng phát hiện tuy rằng Bảo Kỳ trông rất thảm, nhưng Dương Khai cũng không có thật giết chết hắn, mà vừa rồi chỉ là gieo thần hồn lạc ấn trong đầu hắn, cũng giống như mình lúc trước. Chỉ là khi đó là
mình chủ động mở rộng ra thức hải, mà bây giờ Bảo Kỳ lại là bị ép buộc chấp nhận, cho nên đãi ngộ cũng có chút bất động.
Bất quá không quản làm cách nào, kết cục như thế, sau này sợ là mình thật sự phải làm cộng sự với Bảo Kỳ… Sa Nhã không khỏi chu miệng bất mãn.
Đứng tại chỗ một hồi lâu, Bảo Kỳ mới hơi tỉnh thần lại, chậm rãi từ dưới đất đứng lên, giương mắt nhìn Dương Khai, ánh mắt phức tạp: mình là một Ma Vương, không ngờ bị dị tộc cấp bậc Ma soái thu phục, lạc ấn trong đầu… Bảo Kỳ có thể cảm nhận được, cái ấn ký kia có năng lực nắm sống chết của mình trong tay.
Mình vừa rồi còn cười nhạo tiện nhân Sa Nhã kia, không nghĩ tới nhanh như thế mình liền trở thành cùng loại như nàng ta.
Dương Khai nhìn hắn, thản nhiên nói: Nếu không phục, ngươi có thể tự sát!
Bảo Kỳ trong mắt lóe lên một cái, cũng không có kích động đến mức tự sát. Hắn có thể tu luyện đến cảnh giới Ma Vương cũng không dễ dàng, làm sao có khả năng muốn chết? Tuy rằng trên đời này không ít người thà chết chứ không chịu khuất phục, nhưng trong số đó khẳng định không bao gồm Bảo Kỳ.
Rất tốt!
Dương Khai nhếch khóe miệng, lộ ra vẻ cười không dễ phát hiện:
Như vậy từ nay về sau, ngươi chính là người của ta!
Sa Nhã chu miệng rõ cao.
Đại nhân… Có gì phân phó?
Bảo Kỳ có chút gian khổ nói. Lần đầu xưng hô với một người thực lực thấp hơn mình là đại nhân, Bảo Kỳ không khỏi cảm thấy có chút không được tự nhiên, lúc hỏi còn tận lực để hồng của mình thắng một chút, để tỏ ra bản thân còn chút cốt khí.
Trước uống cái này đi! Dương Khai thủy cho hắn một cái bình ngọc.
Sa Nhã đôi mắt đẹp chợt sáng rực.
Bảo Kỳ đưa tay nhận lấy, có chút trù trừ nói: Đây là cái gì?
Sa Nhã hừ một tiếng, nói:
Đại nhân muốn người uống thì ngươi liền uống, nhiều lời như vậy làm gì chứ? Không muốn uống cũng được, đưa đây cho ta!
Lần trước từ Dương Khai nhận được một viên linh đan uống vào, Sa Nhã đối với mùi vị kia nhớ mãi không quên, buồn cười tên Bảo Kỳ này không biết hàng, lại còn rất cảnh giác, có lẽ nghĩ đây là độc dược gì sao?
Hắn cũng không nghĩ lại xem, giờ này đại nhân đã gieo lạc ấn trong đầu hắn, sống chết tùy ý định đoạt, cần gì dùng đến độc dược chứ?
Nghe nàng nói như thế, Bảo Kỳ lập tức sáng tỏ thứ này hẳn là không tệ, cười lạnh một tiếng mở ra nắp bình, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp trút linh đan vào trong miệng. Ngay sau đó, hắn liền thần sắc chấn động, không tự chủ khoanh chân ngồi xuống, trên mặt đang đau đớn vì thần hồn bị thương giảm xuống rất nhiều, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt vô cùng sảng khoái.
Sa Nhà thất vọng, quay đầu nhìn Dương Khai, đầy mặt chờ mong.
Một cái bình ngọc bay tới phía nàng, Sa Nhã vui mừng nhận lấy, miệng cười toe toét:
Cảm tạ đại nhân bạn thưởng, Sa Nhã nhất định sẽ càng thêm nỗ lực!
Nửa canh giờ sau, Bảo Kỳ mở mắt, trên mặt còn có chút khiếp sợ. Hắn phát hiện mình vừa rồi uống thứ gì đó lại có hiệu quả chữa thương vô cùng cường đại, giúp cho thần hồn bị thương chiếm được tưới nhuần cực lớn. Tuy rằng còn chưa có lành hẳn, nhưng đã không còn đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi một hai tháng sẽ bình phục như cũ, càng sẽ không để lại hậu quả di chứng gì ảnh hưởng tới tiền đồ của mình.
Đây rốt cuộc là thứ gì? Vì sao mình chưa từng nghe nói qua dị tộc có những thứ này?
Trong lúc hắn thất thần, chợt nghe Dương Khai nói: Ta kêu là Vu Ngưu, xưng hô thế nào tùy ý ngươi!
Dạ, Vu Ngưu đại nhân! Bảo Kỳ cung kính đáp lại.
Hiện tại nói ta nghe một chút an bài nhân viên của người bên này!
Bảo Kỳ vừa nghe nói, liền đoán được Vu Ngưu này có ý định gì, chần chờ một chút, không nhịn được thở dài, không có che giấu chút nào nói ra hết bố trí, quân số của Ma tộc mình bên này.
Hắn cũng biết, che giấu trước đôi mắt Đại Vu là không dẫn tới tác dụng gì.
Sau khi nghe xong, Dương Khai nhíu mày:. Người đúng là thật nhiều!
Thủ hạ của Bảo Kỳ lại có tới hơn 6, 7000 người, số lượng này đã vượt qua Vu Ngưu Bộ hiện tại, so với lực lượng Sa Nhã năm trong tay lúc đó phải nhiều hơn gấp đôi.
Vụ Ngưu Bộ trải qua ba tháng chinh chiến bổ sung, cũng mới chỉ có 5 ngàn người mà thôi.
Số lượng khổng lồ như vậy, nếu như thật sự ngay mặt đụng độ, cho dù có Vu thuật gia trì, Vu Ngưu Bộ bên này cũng sẽ xuất hiện thương vong không thể tránh khỏi. Dù sao đó là chiến tranh vượt qua vạn người, không có bị chết bị thương là chuyện không có khả năng.
Trầm ngâm một hồi, Dương Khai nói: Như vậy, người đợi một hồi ra ngoài làm thế này…3
Ân cần chỉ bảo một phen, Dương Khai liền đưa Bảo Kỳ cùng Sa Nhã ra ngoài Tiểu Huyền Giới.
Trong phòng, Sa Nhã cười lạnh nhìn Bảo Kỳ: Ngàn vạn đừng làm thất bại, nếu không người cứ chờ coi!
Là Ma Vương đầu tiên đầu phục Dương Khai, mặc dù Sa Nhã thực lực không bằng Bảo Kỳ, nhưng cũng vẫn như cũ biểu hiện đủ cường thể, để củng cố địa vị của mình ở trong lòng Dương Khai.
Nếu là trước đây, Sa Nhã nói như vậy, khẳng định Bảo Kỳ sẽ cãi vã thậm chí vung tay với nàng, nhưng trước mắt hắn tâm tình không tốt, cũng không có lòng tranh cãi với nàng, chỉ khẽ gật đầu nói:
Đại nhân yên tâm!
Ừm! Vậy ta chờ tin tức tốt!
Dương Khai nói xong, đưa mắt ra hiệu cho Sa Nhã, hai người một trước một sau bay ra cung điện, hóa thành một bóng đen vọt ra ngoài tòa
thành.
Đợi cho hai người đi ra, lập tức liền có mấy Ma soái vọt vào, một Ma soái trong đó mặt vuông nhìn Bảo Kỳ nói:
Đại nhân, tiện nhân kia đến đây có chuyện gì?
Bảo Kỳ sắc mặt lạnh lùng, thản nhiên nói:
Không có gì, chỉ là tới cầu viện binh mà thôi!
Cầu cứu? Mấy Ma soái rất kinh ngạc.
com
Bảo Kỳ nối:
Có một chi dị tộc nhìn chòng chọc muốn chiếm hữu nàng, cho nên nàng chạy đến cầu viện với ta!
Khi nói chuyện, chỉ vào Ma soái mặt vuông kia ra lệnh: Người chỉ huy 2000 người đi qua nhìn tình huống thử xem!