Nhiều thứ mới lạ đó đánh thẳng vào tâm thần Dương Khai, làm hắn im lặng thật lâu...
Dương Viêm dường như mở ra một cánh cửa mới ở trước mặt hắn, trong cánh cửa kia hào quang chói mắt, mặc dù đâm vào làm đau hai mắt Dương Khai, lại làm cho hắn nhiệt huyết sôi trào...
- Dựa theo lời cô nương nói, người thủ hộ của Tinh Vực chúng ta này đã mất tích mấy vạn năm, chẳng phải đây là một miếng bánh bông lan lớn mỗi người đều có thể mơ ước sao? Vì sao qua nhiều năm như vậy, chỉ có một người Trùng Đế xông vào? Thật lâu, Dương Khai mới ngẩng đầu, nhìn Dương Viêm hỏi.
Dương Viêm khẽ cười nói: - Huynh cho là phá vỡ Vực Giới Lực là chuyện đơn giản như vậy sao? Vực Giới Lực là pháp tắc chí cao vô thượng, dù là 10 cường giả đứng đầu nhất năm đó, cũng không dám tùy ý chạm tới. Muốn phá vỡ Vực Giới Lực phủ xuống chỗ này, phải bỏ ra cái giá rất lớn!
Lúc nàng nói lời này chân mày nhíu chặt, dường như là liên tưởng tới điều gì.
Dừng một chút nàng mới nói tiếp: - Tóm lại, cái giá cao này cũng không phải ai cũng có thể thừa nhận, nếu tự mình có thể cảm ngộ lực lượng pháp tắc, thì cần gì mạo hiểm tới Tinh Vực để luyện hóa căn nguyên của tinh tu luyện? Chỉ có những người tu vi trì trệ không tiến, cảnh giới bị cản trở kia, mới chọn làm như vậy! Huynh nên biết rằng, một khi đi tới Tinh Vực không thuộc về mình, cảnh giới sẽ tụt xuống rất nhiều, bất kỳ một cường giả nào cũng không muốn chuyện như vậy phát sinh trên người mình!
- Mặc dù cảnh giới tụt xuống, bọn họ cũng muốn luyện hóa căn nguyên tinh tú, dò tìm pháp tắc ư? Dương Khai hoảng sợ kinh hô.
Thân là một võ giả, tự nhiên hắn biết sau khi có lực lượng cường đại, cảnh giới tụt xuống là chuyện đau khổ cỡ nào? Như hắn hôm nay là Hư Vương Cảnh, nếu tụt xuống Phản Hư Cảnh hoặc là Thánh Vương Cảnh, thì tất niên là một đả kích cực lớn. Rất có khả năng từ đó về sau sẽ không gượng dậy nổi.
- Đương nhiên! Dương Viêm khẽ ngẩng lên lộ cái cổ trắng nõn: - Huynh chưa đạt tới cảnh giới này, không rõ dụ hoặc của lực lượng pháp tắc đối với những người kia, cảnh giới tụt xuống có thể lần nữa tu luyện trở lại, nhưng muốn nắm giữ pháp tắc thì không đơn giản như vậy. Giờ này huynh là người chủ U Ám Tinh, có thể mơ hồ cảm nhận được một chút lực lượng pháp tắc, đây là ưu thế của huynh. Bất kỳ một Tinh Chủ nào đều có ưu thế như vậy, nếu bọn họ có đủ năng lực phá vỡ hư không, đi tới địa phương đó, đều sẽ trở thành mục tiêu của các thế lực lớn cực lực lôi kéo!
- Địa phương kia... kêu là Tinh Giới? Dương Khai híp mắt nhìn Dương Viêm.
Dương Viêm ngẩn ra: - Làm sao huynh biết? Ta nhớ dường như ta chưa nói với huynh điều này...
Trong lúc nói chuyện, sắc mặt nàng bỗng nhiên biến đổi: - Huynh gặp người nào?
Dương Khai cười khổ nói: - Quả thật gặp một người, cái tên Tinh Giới này cũng là hắn nói cho ta biết!
Dương Khai kể lại trước đây ở trên Thông Huyền đại lục gặp phải chuyện Phệ Linh Tông.
Sau khi nghe xong, Dương Viêm hừ lạnh một tiếng: - Quả nhiên lại có người xuống, thật là tự tìm đường chết! Phệ Linh Pháp Trận tà ác như thế dù là trên Tinh Giới cũng bị cấm sử dụng, sớm đã bị phong ấn hoàn toàn, không nghĩ tới lại còn có người nắm giữ, mà lại mang tới tinh vực này!
- Pháp trận kia mặc dù không tệ, rút lấy linh khí thiên địa luyện chế thành Phệ Linh Tinh cũng rất có chỗ hay, nhưng thật không có tác dụng lớn như vậy phải không? Dương Khai như có điều suy nghĩ: - Hấp thu Phệ Linh Tinh tăng lên thực lực, dù sao chỗ tốt không sánh bằng thông qua chính mình tu luyện thu được. Lúc ta đấu với tông chủ Phệ Linh Tông kia liền phát hiện, hắn tuy là Hư Vương nhất tầng cảnh, nhưng chiến lực chân chính đều thấp hơn so với bất kỳ một Hư Vương Cảnh nào!
- Huynh cho rằng người truyền bí thuật cho Phệ Linh Tông kia là muốn tăng lên thực lực của bọn họ sao? Dương Viêm hừ lạnh một tiếng: - Người kia chỉ là đang thử thăm dò mà thôi, thử dò xét người thủ hộ Tinh Vực này có phản ứng gì không? Trước khi không nhận được tin tức xác thực, hắn cũng không dám tùy tiện làm liều. Phệ Linh Tông chẳng qua là một con cờ thí của hắn mà thôi!
Dương Khai ngạc nhiên: - Nghe nói Phệ Linh Tông là trăm năm trước đột nhiên quật khởi, vậy chẳng phải là nói, trăm năm trước người kia đã đi tới Tinh Vực? Một mực ẩn nhẫn đến bây giờ sao?
- Cùng so sánh với tính mạng của mình, trăm năm thì tính là gì?
- Cũng đúng! Như cô nương một lần ngủ say, đều trôi qua mấy vạn năm... Dương Khai ngẫm lại, liền không cảm thấy kỳ quái, trù tính trăm năm, so với thời gian Dương Viêm ngủ say, quả thực là gặp sư phụ.
- Buông ra phòng ngự thần thức, để ta vào xem rốt cuộc tên kia lưu lại thứ gì trong thức hải huynh! Nếu có thể, bổn cung sẽ đích thân đi tìm hắn, coi như bổn cung làm một chuyện cuối cùng cho các ngươi trước khi rời đi phiến Tinh Vực này!
- Tốt! Dương Khai gật gật đầu.
Ngay sau đó, hắn chìm vào tâm thần, buông ra phòng ngự thức hải của mình.
Đối với Dương Viêm, hắn hoàn toàn tin tưởng không lo lắng, tuy rằng lần này có cảm giác nàng khác lạ với trước kia, nhưng Dương Khai vẫn như cũ phát hiện rất nhiều điểm hắn quen thuộc.
Thức hải hơi lạnh một cái, một bóng người liền quỷ dị xuất hiện ở bên cạnh Dương Khai, chính là linh thể thần hồn của Dương Viêm.
Nàng quan sát một hồi, lộ vẻ mặt tán dương: - Lực lượng thần hồn của huynh quả nhiên khác với người thường, sợ là đã có trình độ Hư Vương tam tầng cảnh, hơn nữa còn là thần thức hỏa hệ biến dị... Hả? Ôn Thần Liên? Ôn Thần Liên bảy màu?
Bỗng nhiên nàng cả kinh kêu lên, lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt đẹp run run, dường như nhìn thấy thứ gì rất khó tin, kinh hãi nói: - Huynh lại có Ôn Thần Liên bảy màu?
Đây là lần đầu nàng đi vào thức hải của Dương Khai, vừa nhìn thấy Ôn Thần Liên bảy màu, nàng ngây ngẩn cả người.
Đó đúng thật là Ôn Thần Liên bảy màu, toát ra hào quang bảy màu giúp nàng đều cảm giác thần hồn mình được tinh lọc, cả người thư thản.
- Vật này giá trị lớn lắm sao? Thế nào mỗi người các ngươi nhìn thấy đều có thái độ như thế? Dương Khai vuốt vuốt mũi. Trước đó vài ngày cường giả không biết tính danh kia lúc nhìn thấy Ôn Thần Liên, cũng có biểu hiện giống hệt như Dương Viêm.
- Giá trị rất lớn? Dương Viêm liếc nhìn Dương Khai một cái: - Loại chí bảo thiên địa này quả thực giá trị không thể đo lường! Huynh thân là chủ nhân của nó, tự nhiên có thể thể nghiệm được chỗ tốt nó mang tới cho huynh, có lẽ ta không cần nói nhiều?
Dương Khai gật gật đầu.
- Đúng rồi! Ta luôn thắc mắc vì sao lực lượng thần thức của huynh cường đại hơn nhiều so với võ giả bình thường như vậy, thì ra là nhờ có Ôn Thần Liên một mực ôn dưỡng! Hơn nữa còn là Ôn Thần Liên hình thái bảy màu, vận khí của huynh quả nhiên không phải tầm thường!
Dương Viêm lộ ra một tia hâm mộ, trịnh trọng dặn dò Dương Khai: - Cho dù là trong Tinh Giới, Ôn Thần Liên cũng là vật trong truyền thuyết, rất hiếm có người gặp được, ngày sau nếu huynh có thể đi tới Tinh Giới, bí mật này nhất thiết không thể cho người bên ngoài biết được!
- Ta hiểu, biết ta có Ôn Thần Liên, cũng chỉ có mấy người ta thân cận nhất! Dương Khai gật gật đầu.
Nghe hắn nói như vậy, trong mắt Dương Viêm lóe lên một tia sáng khác thường, nhoáng lên một cái rồi biến mất, từ từ khôi phục tĩnh táo, thản nhiên nói: - Thôi được, đợi ta truyền một bộ bí thuật thần hồn, sau khi huynh tu luyện có thể khóa lại thức hải, cộng thêm ta hạ đạt cấm chế, trừ phi có cường giả đạt tới tu vi tầng thứ của ta theo dõi, nếu không đừng mơ tưởng xâm nhập thức hải của huynh. Cấm chế đó cũng không có hại với huynh, theo thực lực của huynh tăng lên, sẽ từ từ giải trừ!
- Vậy thì đa tạ! Dương Khai cười hì hì.
Dương Viêm lườm hắn một cái, tiếp tục quay đầu nhìn bốn phía, đợi lúc nàng nhìn lên bầu trời, bầu trời thức hải đầy sao ập vào tầm mắt, nàng không khỏi lại ngây người, lẩm bẩm nói: - Tinh Đồ?
- À... Vật này là năm đó lúc ta vừa tới Tinh Vực tình cờ đoạt được! Dương Khai tùy ý giải thích một câu, rồi cẩn thận quan sát nét mặt Dương Viêm.
Dương Viêm lộ vẻ rất quái dị, khi nàng nhìn thấy Tinh Đồ, cả người cũng trở nên có chút cô đơn, dường như mất đi thứ gì rất quý trọng, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy ý đau thương.
Dương Khai không hiểu vì sao, lúc người trước kia nhìn thấy Tinh Đồ, rõ ràng rất là kích động, còn kích động hơn so với thấy Ôn Thần Liên, nhưng Dương Viêm vì sao lại...
- Không ngờ Tinh Đồ lại xuất hiện ở nơi này! Dương Viêm nhắm lại đôi mắt đẹp, cả người đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Dương Khai không dám quấy rầy, chỉ lẳng lặng đứng chờ.
Qua hồi lâu, Dương Viêm mới chậm rãi mở mắt, thở dài: - Dương Khai! Làm người thủ hộ Tinh Vực này, trừ phi huynh sợ là không thuộc về ai!
Dương Khai nhíu nhíu mày: - Đừng nói giỡn, thực lực của ta này có thể bảo vệ gì chứ? Tuy rằng ta không biết Tinh Giới bên kia có cường giả như thế nào, nhưng ta cũng biết tuyệt đối không phải ta có thể chống lại!
- Huynh trốn không thoát, bởi vì Tinh Đồ ở trong huynh, đây vốn là vật thuộc về người thủ hộ đấy! Dương Viêm quay đầu nhìn về phía hắn.
- Ý gì?
Dương Viêm nhẹ giọng nói:
- Một tinh tu luyện có căn nguyên tinh tú của mình, võ giả nào luyện hóa nó là có thể trở thành Tinh Chủ, bảo vệ tinh tu luyện đó. Nói cách khác, Tinh Chủ cũng đối ứng là người thủ hộ của tinh tú. Cùng đạo lý đó, Tinh Vực cũng có căn nguyên của mình, chính là Tinh Đồ!
Nàng vừa nói, vừa chỉ lên bầu trời thức hải: - Chỉ có luyện hóa căn nguyên Tinh Đồ này, mới có tư cách đảm nhiệm người thủ hộ Tinh Vực, mà giờ này, Tinh Đồ lại ở trong huynh, huynh nói xem huynh có thể chạy thoát được không?
Dương Khai ngạc nhiên: - Vật này là căn nguyên của cả Tinh Vực ư? Đừng đùa, ta trước nay chỉ luôn dùng nó để phân biệt phương hướng, ngoài ra, hoàn toàn không phát hiện có tác dụng gì khác!
Dương Viêm chỉ nhìn hắn, dáng vẻ rất nghiêm túc.
- Cô nương nói là thật? Dương Khai hơi biến sắc.
- Chuyện lớn như vậy, sao ta có lòng thanh thản nói đùa với huynh chứ? Xem ra, trong minh minh đều là thiên ý mà! Dương Viêm cảm khái nói: - Huynh vừa có Tinh Đồ, lại có Huyền Giới Châu của người kia; hơn nữa các ngươi còn giống nhau tu luyện lực lượng không gian! Ha Ha... Xem ra huynh đúng là đã thừa kế y bát của tên kia. Mà sở dĩ huynh còn không thể phát hiện diệu dụng của Tinh Đồ này, là bởi vì thực lực không đủ, chờ đến lúc huynh đạt tới tầng thứ ta thì sẽ biết Tinh Đồ trân quý, đây chính là vật vô số người muốn đều không lấy được!
- Cô nương nói người kia là người thủ hộ trước đây của Tinh Vực này à?
- Không sai!
- Vậy giờ này ông ta ở đâu?
- Người còn đồ còn! Giờ này Tinh Đồ ở trong huynh, vậy huynh nói hắn ở đâu? Dương Viêm nhìn thẳng vào Dương Khai.
- Chết rồi ư? Dương Khai hoảng sợ.
- Ai biết được? Dương Viêm cười nhạt một tiếng, hơi có chút hận rèn sắt không thành thép: - Hắn thích xuyên qua lại trong các khe nứt hư không, có lẽ sớm đã bị hư không cắn nuốt cũng không chừng, tự mình tạo nghiệp chướng mà thôi... Đáng đời!