Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Khai và Biện Vũ Tình tiếp xúc không nhiều lắm, chỉ gặp nhau có hai lần tính cả lần này.

Lần đầu tiên gặp Biện Vũ Tình, Dương Khai chỉ cảm thấy nữ nhân này rất cường đại, dù sao cũng có tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh, còn tâm tính nàng như thế nào, Dương Khai không biết rõ.

Nhưng lần thứ hai gặp mặt đã giúp Dương Khai hiểu rõ, đó là một nữ nhân hỉ nộ vô thường!

Vô cùng khó dây vào!

Nàng thuận tay đánh một kích không dùng lực lượng quá mạnh mẽ, nhưng cũng không phải thứ hiện tại Dương Khai có thể chống lại, hắn văng vào tường, khí huyết quay cuồng, xương ngực đau nhói.

Vừa đứng lên thì nghe tiếng cười duyên của Biện Vũ Tình.

Dương Khai che ngực, ngưng thần quan sát Biện Vũ Tình.

Đôi mắt đẹp chăm chú nhìn Dương Khai, trong mắt có chút ý tán dương, nhẹ nhàng nói: - Bổn cung thích có nam nhân cốt khí, biểu hiện của ngươi không tệ, tốt xấu gì cũng không làm mất uy danh bổn cung!

Dương Khai nhíu nhíu mày, không tiếp lời.

- Bất quá... Biện Vũ Tình nói tiếp. - Chuyện hôm nay có thể lớn có thể nhỏ, bổn cung cũng không muốn Chúc Quân Sơn viện cớ tìm bổn cung gây phiền toái, dù sao ngươi mới nhập môn hơn một tháng đã dám phạm thượng, nói tiếp cũng là bổn cung dạy dỗ không tốt, như vậy đi, ngươi đi Băng Nhai ba tháng, chuyện hôm nay cứ như vậy.

Nàng tùy ý nói, nhưng trong lòng Dương Khai cảm thấy không ổn, trầm giọng hỏi:

- Xin hỏi hộ pháp đại nhân, Băng Nhai kia... là địa phương nào?

Hắn tới Bích Vũ Tông hơn một tháng, chưa nghe nói qua về Băng Nhai.

- Băng Nhai a... Biện Vũ Tình cười tươi rói. - À, là nơi nhốt các đệ tử phạm sai lầm, trong đó... ha ha, ngươi đi thì biết.

Dương Khai sắc mặt không khỏi trầm xuống.

Khấu Vũ quay đầu nhìn hắn, ánh mắt đồng tình, dường như Băng Nhai kia không tốt đẹp gì.

- Dẫn hắn đi đi! Biện Vũ Tình phất phất tay, lại nhắm mắt.

- Đệ tử cáo lui! Khấu Vũ cung kính lui về, trước khi đi còn tán gẫu với Dương Khai.

Dương Khai đầy nghi vấn, nhưng thấy bộ dáng của Biện Vũ Tình, biết mình không hỏi gì được nữa, chỉ có thể theo Khấu Vũ rời đi.

Ra khỏi cung điện, Khấu Vũ mới nhẹ nhàng thở phào, mỗi một lần gặp mặt Biện Vũ Tình, hắn đều cảm thấy áp lực cực lớn.

- Khấu sư huynh... Dương Khai quay đầu nhìn Khấu Vũ.

- Ha, Dương sư đệ! Khấu Vũ thở dài, vỗ vai Dương Khai, nặng nề nói: - Ngươi đừng hỏi, đến đó ngươi sẽ biết, sư huynh chỉ có thể nói... lần này xem như hộ pháp đại nhân phá lệ khai ân, dù sao thời gian cũng không dài, ba tháng thôi... bế quan là qua, lúc đó sư huynh sẽ đi đón ngươi.

Nghe hắn nói vậy, Dương Khai càng cảm thấy không ổn, càng thêm xác định Băng Nhai kia không tốt đẹp gì.

Bất quá trừ phi hắn có thể mở đường máu thoái khỏi Bích Vũ Tông, nếu không, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo Khấu Vũ đi Băng Nhai.

Trong lòng tính toán thực lực của mình, Dương Khai chỉ có thể nén buồn bực.

Khấu Vũ lại lấy ra bí bảo phi hành, hai người lên lầu thuyền, lâu thuyền bay đi cực nhanh.

Từ trên nhìn xuống, Bích Vũ Tông đang lùi lại với tốc độ cực nhanh.

Mà càng đi về phía trước, Dương Khai càng cảm thấy không khí giá lạnh.

Một lúc sau, Khấu Vũ bỗng chỉ về phía trước: - Dương sư đệ, kia chính là Băng Nhai, phàm là đệ tử trong tông phạm sai lầm đều bị giam ở đó, à, ngươi đừng mơ chạy trốn, tuy rằng khoảng cách tới tổng đà không gần, thậm chí phương viên vạn dặm trong đó không có người ở, nhưng nếu ngươi tự tiện rời khỏi Băng Nhai, hộ pháp đại nhân sẽ biết được, đến lúc đó...

Khấu Vũ không nói hết, nhưng sao Dương Khai có thể không hiểu ý hắn? Chỉ nhẹ nhàng gật đầu, ngẩng đầu nhìn đằng trước.

Ở đó, mây trắng lượn lờ, không thấy rõ cảnh vật, chỉ có thể mơ hồ thấy một ngọn núi nguy nga, nhưng ngọn núi kia dường như bị bổ làm hai nửa, chỗ cắt thật chỉnh tề, ở giữa có một khe nứt như vậy làm người ta khiếp sợ.

Đến chỗ này, không khí giá lạnh càng thêm rõ ràng, mặc dù có phòng hộ của lâu thuyền ngăn trở, Dương Khai vẫn cảm thấy băng hàn lạnh thấu xương.

Mà trong băng hàn dường như còn có một khí tức hỗn loạn khác làm hắn vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Dương Khai nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu, bỗng kêu nhỏ: - Lực lượng đế uy?

Khấu Vũ kinh ngạc nhìn Dương Khai, ngạc nhiên nói: - Dương sư đệ ngươi có thể nhận ra nơi này có lực lượng đế uy? Trước kia ngươi đã gặp qua cường giả Đế Tôn?

Nếu không gặp qua cường giả cấp Đế Tôn thì không thể biết đế uy là gì, năm đó lần đầu tiên Khấu Vũ tới nơi này, chỉ cảm thấy băng hàn kia làm mình không thoải mái, dường như trời sinh có lực áp chế đối với võ giả, nhưng căn bản không rõ tại sao lại như vậy, đến khi Biện Vũ Tình giải thích cho hắn, hắn mới hiểu được đạo lý bên trong.

Mà Dương Khai là một Hư Vương lưỡng tầng cảnh đến từ một Tinh Vực hạ diện, lại có thể đoán được trong băng hàn có đế uy, cái này không phải nhãn lực cao thâm là được, chỉ có duy nhất một khả năng là trước kia Dương Khai đã từng cảm thụ qua đế uy mới biết được.

- À, trong Đại Hoang Tinh Vực có một cấm địa, ở đó còn sót lại lực lượng đế uy, ta đã từng cảm thụ qua! Dương Khai thuận miệng đáp.

- Thì ra là thế! Khấu Vũ không nghi ngờ hắn, gật đầu nói: - Trong Tinh Vực cấp thấp có nhiều người thủ hộ, mỗi người thủ hộ đều là cường giả Đế Tôn, có lẽ là người thủ hộ Tinh Vực để lại dấu vết ở cấm địa đó.

- Nhưng sao chỗ này lại có lực lượng đế uy? Dương Khai hồ nghi.

Khấu Vũ mỉm cười: - Cái này có quan hệ tới lai lịch của Băng Nhai, nghe đồn Băng Nhai này sinh ra nhờ một cường giả Đế Tôn, là do vị cường giả kia đánh ra một kiếm, bốn phía là ý cảnh băng của Đế Tôn kia, vạn năm không tiêu tan, bằng không ngươi nghĩ vì sao Băng Nhai lại trở thành nơi giam đệ tử Bích Vũ Tông?

- Đây là do một kiếm của Đế Tôn tạo thành sao? Dương Khai sáng mắt.

- Người trong tông môn đều nói như vậy, bất quá là thật hay giả ta cũng không rõ lắm. Khấu Vũ cười ha ha. - Sư đệ ngươi đến đó rồi, cố gắng ở bên trên Băng Nhai, đừng vội đi sâu vào, càng đi sâu vào thì ý cảnh băng của Đế Tôn càng cường đại, cho dù là tông chủ và bốn vị hộ pháp cũng không thể vào sâu, dựa vào bản lãnh của ngươi không thể chống lại nó, tùy tiện xâm nhập ắt là dữ nhiều lành ít.

- Ta hiểu rồi, đa tạ Khấu sư huynh! Dương Khai gật gật đầu.

- Mặt khác, hộ pháp đại nhân giam ngươi như vậy, không đơn giản chỉ là trừng phạt ngươi, tuy môi trường Băng Nhai ác liệt, người khó có thể ở lâu, nhưng nếu ở đó tham ngộ được gì đó thì có ích lợi cực lớn! Ngươi đừng phụ tâm ý của hộ pháp. Khấu Vũ ân cần nói.

- Thật chứ? Dương Khai toét miệng cười. - Nếu như thế, sư huynh đừng trở về, chúng ta cùng tìm hiểu thiên đạo võ đạo nhé?

- Miễn! Khấu Vũ nghiêm mặt, ánh mắt sợ hãi. - Địa phương quỷ quái này, năm đó ta đã tới một lần, ở đây một tháng, thiếu chút nữa không thể trở về.

- Lúc đó tu vi của sư huynh là?

- Hư Vương tam tầng cảnh! Khấu Vũ đáp.

Dương Khai lập tức bỉu môi: - Hộ pháp đại nhân thật đúng là xem trọng ta a.

- Điều này nói lên hộ pháp đại nhân cảm thấy tiềm lực của ngươi lớn hơn ta! Khấu Vũ cười ha hả, tay kết pháp quyết, lâu thuyền ngừng lại, hắn nhìn Dương Khai nói: - Sư huynh chỉ đưa ngươi đến đây, ngươi tự qua đó đi, ba tháng sau, ta trở lại đón ngươi!

Dương Khai gật gật đầu, không nói gì thêm nữa, nhảy khỏi lâu thuyền, phóng tới đỉnh Băng Nhai.

Đợi Dương Khai đi rồi, Khấu Vũ mới khởi động lâu thuyền, chạy trốn khỏi địa phương quỷ quái này.

..

Băng hàn thấu xương kia dường như có thể xâm nhập sâu vào thần hồn, chẳng những cản trở lực lượng vận chuyển trong cơ thể, thậm chí có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ, tạo ra ảo giác.

Miệng thở ra khói, dày đặc như sương, Dương Khai rơi xuống trên Băng Nhai, không tự chủ được vận chuyển lực lượng trong cơ thể đối kháng với rét lạnh, cảm giác mới dễ chịu hơn một chút.

Không gian trên Băng Nhai rộng rãi, như một mảnh đất bằng phẳng, vách núi gần đó có những hố sâu lớn nhỏ.

Hiển nhiên là động phủ do đệ tử Bích Vũ Tông bị nhốt bao năm qua tạo ra.

Dương Khai đứng tại chỗ, quan sát bốn phía.

Phát hiện trên Băng Nhai không có một ngọn cỏ, có vẻ vô cùng hoang vắng, vách núi cũng đóng băng.

Tuy ở đây cũng lực lượng đế uy nhàn nhạt, ẩn chứa pháp tắc băng hàn vô cùng cao thâm, nhưng cũng không rõ ràng, cho nên với thực lực của Dương Khai muốn ngăn cản cũng không khó.

- Nếu Tô Nhan ở đây... Trong đầu Dương Khai chợt hiện ra hình ảnh Tô Nhan.

Nếu nàng ở chỗ này, chẳng những Băng Nhai không phải là cấm địa mà còn là phúc địa, hàm chứa ý cảnh băng hàn của Đế Tôn, tốc độ tu luyện của nàng ở nơi có pháp tắc băng nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, chỉ cần có thể tìm hiểu pháp tắc huyền bí, ngưng tụ ra ý cảnh của bản thân, có thể rút ngắn thời gian rất nhiều.

Đáng tiếc, Tô Nhan vẫn ở trên U Ám Tinh.

Mà bản thân Dương Khai không tu luyện thuộc tính băng hàn, chỉ có thể lực bất tòng tâm.

Lắc lắc đầu, xua tan tạp niệm, sau khi làm quen môi trường ở đây, Dương Khai đi tới gần vách núi, chui vào từng động phủ, bắt đầu kiểm tra.

Nếu phải ở chỗ này ba tháng, dĩ nhiên là phải xác định chỗ này có ai sống không, vạn nhất có vị đồng môn nào cũng bị giam ở đây, Dương Khai cảm thấy nên chào hỏi đối phương trước.

Một phen dò xét, Dương Khai xác định chỗ này không còn ai khác!

Mà người chết lại có tới mười mấy.

Mười mấy người chết trong các động phủ khác nhau, mỗi người đều ngồi khoanh chân, trông rất sống động, trước khi chết thần thái vô cùng an tường, dường như căn bản không bị hành hạ hay đau đớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK