Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về phần mấy đoạn đường kia cuối cùng sẽ rơi vào nhà nào, tin rằng đám người Dương Viêm và Vũ Y sẽ xử lý thỏa đáng. Tất cả đều không cần Dương Khai quan tâm đến, nhiệm vụ chủ yếu nhất hiện nay của hắn là đột phá Phản Hư Cảnh!

Đơn giản thông báo cho Dương Viêm mấy câu, Dương Khai ngay lập tức trở về Thiên Nhất Cung, bắt đầu bế quan.

Từ Đế Ngọc hình thành chụp bảo vệ, Đế Uyển sợ là cần nửa năm mới có thể mở ra. Nửa năm tấn thăng Phản Hư Cảnh, thời gian trên có chút gấp gáp, nhưng cũng không vấn đề gì.

Đây là Dương Khai lần đầu vì tấn thăng mà tấn thăng.

Trước kia hắn đột phá đều là nước chảy thành sông, chưa từng có ý gò ép quá. Nhưng lần này là vì sự hành sự trọng đại của Đế Uyển. Hắn vừa vặn lại ở quan khẩu Thánh Vương tam tầng cảnh, đương nhiên là muốn thử một phen, bước vào cảnh giới kế tiếp.

Vì tấn thăng mà tấn thăng, có chút ngược so với tu tuyện có chủ ý, nhưng cũng không lo ngại. Dương Khai dừng ở cảnh giới Thánh Vương tam tầng cảnh này cũng không ít thời gian rồi, đã sớm lĩnh ngộ thấu đáo triệt để đối với cảnh giới này. Thánh nguyên hùng hồn cùng tinh thuẫn cũng không cần lo lắng, sớm đã đạt tới tiêu chuẩn tấn thăng. Giờ này hắn còn thiếu, chỉ là một cơ hội và điểm đột phá mà thôi.

Trong Thiên Nhất Cung, Dương Khai ngồi xếp bằng, biểu hiện lạnh nhạt, cũng không vội vàng ngồi tu luyện. Tích góp từng chút lực lượng, ung dung lấy ra rất nhiều dược liệu từ nhẫn không gian của mình, lại tế ra lò luyện đan của mình.

Hắn chuẩn bị luyện đan dược!

Luyện đan cũng là một phần tu luyện của hắn. Có thể bình ổn tâm cảnh rất tốt, rèn luyện thánh nguyên bản thân và lực lượng thần thức. Điều này có trợ giúp to lớn đối với đột phá trong tương lai.

Không có mấy người biết hắn là luyện đan sư. Ngoài Đại Diên được hắn giúp một lần, e rằng chỉ có Dương Viêm biết. Ngay cả Vũ Y cũng mơ hồ, Dương Khai trước đây cũng nói qua với nàng một lần, đáng tiếc Vũ Y không tin.

Dù sao một võ giả ở tuổi Dương Khai có thể đạt đến trình độ Thánh Vương tam tầng cảnh đã rất giỏi rồi, đâu còn tinh lực đi nghiên cứu thuật luyện đan?

Nàng chỉ nghĩ Dương Khai lúc đó nói đùa với mình.

Nhưng Dương Khai quả thực là luyện đan sư. Hơn nữa còn là luyện đan sư Hư cấp trung phẩm, có thể dễ dàng luyện chế được đan dược Hư cấp trung phẩm. Vạn may ngẫu nhiên bộc phát, thậm chí có thể luyện chế được đan dược Hư cấp thượng phẩm.

Thân phận này nếu như tiết lộ ra ngoài, địa vị của Dương Khai e rằng lập tức nước lớn dâng thuyền, sẽ bị vô số thế lực tranh nhau lôi kéo.

Luyện đan sư Hư cấp trung phẩm, mặc dù đặt ở nơi khác trong Tinh Vực, cũng là khá giỏi, đừng nói là tại vùng đất U Ám Tinh đặc thù này. Tuy nhiên so về địa vị, chắc chắn cũng khiến vô số cường giả mơ ước.

Dương Khai luyện đan chỉ là vì tu luyện, cũng không định đem tất cả tinh lực đều tập trung vào thuật luyện đan trên. Sao có thể để loại tin tức nhạy cảm này lộ ra ngoài, tự tìm phiền toái?

Thần thức chi hỏa ầm ầm bính phát, bao quanh lò luyện đan kia. Dương Khai ném một gốc thuốc vào trong đó, dựa vào thần thức chi hỏa tinh thuần luyện hóa.

Thời gian chậm chầm trôi đi, chớp mắt một cái một tháng đã trôi qua.

Thời khắc này, trong Thiên Nhất Cung, trước mặt Dương Khai bầy đầy bình lọ lớn nhỏ, mỗi bình kia đều đổ đầy linh đan diệu dược cấp bậc không giống nhau, trên rất nhiều linh đan diệu dược có đường vân hiện ra, giống như huyền ảo thần diệu của kinh mạch trên cơ thể người.

Đan văn!

Dấu vết đặc thù có thể khiến giá trị một viên đan dược tăng gấp ba lần, chính là đan văn. Chẳng những có thể duy trì linh đan dược diệu vĩnh viễn không mất đi theo thời gian, hơn nữa cũng thể hiện rõ dược hiệu của viên đan dược, gấp ba lần đan dược thông thường.

Đan văn chỉ có thể là tình cờ gặp được chứ không thể cầu, vô số luyện đan sư hao phí tinh lực cả đời, chỉ vì nghiên cứu làm thế nào có thể cho ra được đan dược sinh ra đan văn, nhưng cuối cùng không đạt được. Dương Khai tìm một đường lối khác, dựa vào thủ đoạn khắc họa linh trận không giống nhau, đem linh trận luyện chế vào trong đan dược, từ đó khiến tỷ lệ đan dược mà tay hắn làm ra xuất hiện đan văn đạt tới tỉ lệ kinh khủng, 3, 4 phần 10.

Năm đó ở Vũ Bộc Tinh, Đan Đạo đại sư Tông Ngạo bị Dương Khai làm cho kinh ngạc.

Phải biết khi đó, Dương Khai chẳng qua chỉ là luyện đan sư cấp Thánh Vương, mà Tông Ngạo cũng đã là luyện đan sư Hư cấp thượng phẩm, đến hắn đều không có cách nào làm được điều này, mà Dương Khai lại nhẹ nhàng giải quyết được, Tông Ngạo sao không khiếp sợ?

Tuy rằng hai người từng giao dịch một phen, Dương Khai truyền thụ phương pháp, nhưng Tông Ngạo cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm. Bởi vì hắn không có thần thức chi hỏa của Dương Khai, không thể dễ dàng dùng thần thức luyện đan, khắc họa linh trận. Nhưng đá núi có thể làm thành ngọc, Tông Ngạo đều không phải là không thu hoạch được gì, đã nhiều năm như vậy, cũng không biết hắn đã đột phá đến cảnh giới tông sư luyện đan cấp Hư Vương chưa.

Nếu thành công, vậy hắn có thể trở thành nhân vật đỉnh phong nhất toàn Tinh Vực, được thế nhân kính ngưỡng sùng bái.

Thu lại những suy nghĩ lung tung, ánh mắt Dương Khai lại lướt qua thành quả lao động này của mình.

Tam Thanh đan, Ngọc Linh đan, Thánh Vương đan, Hồi Nguyên đan

Đủ các loại, không phải là ít, bao gồm tất cả các chủng loại đan dược, linh thảo có trong tay hắn gần như đã bị tiêu hao sạch.

Cổ tay lật ra, giữa ngón trỏ cùng ngón giữa xuất hiện một đan dược màu xanh nhạt, mùi thơm ngát ập vào mũi, thấm vào ruột gan, viên đan này chỉ lớn chừng quả nhãn, đường vân trên đó dày đặc, cũng là linh đan đã sinh ra đan văn.

Ngưng Hư đan!

Thánh Vương Cảnh đột phá đến Phản Hư Cảnh, có thể tăng tỷ lệ đột phá đan dược phụ trợ lên vài lần! Đại Diên lần trước đến Long Huyệt Sơn, chính là muốn Dương Khai giúp nàng luyện chế một Ngưng Hư đan, nhưng Dương Khai lúc đó là thuận tay luyện chế, Ngưng Hư đan kia không có đan văn, không thể so sánh với viên đan này trên tay mình.

Nhìn viên đan dược này, Dương Khai lộ vẻ trầm ngâm thật lâu sau mới thu hồi nó lại.

Đây là một cái bảo đảm hắn chuẩn bị cho mình, bảo đảm tấn thăng Phản Hư Cảnh!

Nếu không có cách nào thông qua bế quan khổ tu đột phá, khi Đế Uyển mở ra, hắn chỉ có thể mượn dược hiệu của Ngưng Hư đan để thử.

Mượn lực của đan dược đột phá gông cùm của cảnh giới, cũng không phải là không thể được, rất nhiều võ giả đều làm như vậy. Có thể nói chín võ giả thì cả chín đều đã từng trải qua như vậy. Nhưng phương pháp này khiến võ giả lúc tấn thăng lại thiếu một tia cảm ngộ, do đó dẫn đến tấn thăng và đột phá không hoàn mỹ.

Không có người nói rõ được đây rốt cuộc có tai hại gì, hoặc là người uống vào sinh ra ảnh hưởng gì, hay sẽ không có ảnh hưởng gì, hoặc có lẽ sẽ ảnh hưởng đến tu luyện sau này của võ giả. Dĩ nhiên, dù có ảnh hưởng cũng là rất nhỏ.

Dương Khai từ lúc tu luyện đến nay, chưa từng có lần nào mượn đan dược để đột phá, cho nên hắn không muốn để con đường tu luyện của mình xuất hiện tỳ vết.

Dĩ nhiên, đây chỉ là ý nghĩ mà thôi, thực sự đến thời khắc cuối cùng, Dương Khai cũng sẽ không câu nệ tiểu tiết này, một Ngưng Hư đan có đan văn, chỉ là làm vật bảo đảm.

Giờ này đan dược đã được luyện chế hoàn tất, Dương Khai hít sâu một hơn, từ trong nhẫn không gian lấy ra một khối lớn chừng nắm tay, tinh thể trắng tinh hình tròn.

Thánh tinh nguyên!

Là do Thạch Khổi thông qua cắn nuốt thánh tinh chế tạo ra, vượt qua cả thánh tinh thượng phẩm, bên trong tích chứa năng lượng tinh thuần cực kỳ nồng đậm. Lúc bế quan khổ tu, sử dụng thứ này là không gì tốt bằng.

Phía dưới Thiên Nhất Cung lại có linh tuyền chi nhãn, chỗ này linh khí thiên địa cực kỳ nồng đậm, lại phối hợp với thánh tinh nguyên, tốc độ tu luyện có thể nói là tiến triển cực nhanh, trong thời gian 5 tháng còn lại, Dương Khai có lòng tin sẽ đưa cảnh giới của mình tăng đến trình độ Phản Hư Cảnh.

Đang chuẩn bị dốc lòng khổ tu, Dương Khai bỗng nhiên lộ vẻ mặt kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn ra ngoài.

Cấm chế của Thiên Nhất Cung không ngờ xuất hiện phản ứng, điều này khiến hắn không khỏi nhướng mày.

Trước khi mình bế quan, đã nói qua với Dương Viêm rồi, bảo nàng ngày Đế Uyển chưa mở ra thì không được tới đây làm phiền mình, sao mới có một tháng trôi qua, lại có người đến Thiên Nhất Cung?

Chẳng lẽ Lăng Tiêu Tông xảy ra đại sự gì?

Nghĩ tới đây, Dương Khai vội vàng đứng dậy, ra khỏi nơi bế quan, phất tay đánh ra vài đạo thánh nguyên, đóng cấm chế lại.

Không lâu sau, hắn liền đến bên ngoài Thiên Nhất Cung, Thiên Nguyệt đang ở bên ngoài chờ, thấy hắn đi ra, Thiên Nguyệt vội vàng thi lễ một cái.

- Chuyện gì? Dương Khai vừa hỏi vừa quan sát, phát hiện trên mặt Thiên Nguyệt cũng không có ý lo lắng, hiển nhiên không phải Lăng Tiêu Tông gặp phải khó xử gì. Đây mới là lạ, Lăng Tiêu Tông không có việc gì, vì sao mình lại bị quấy rầy?

- Dương Viêm cô nương nói huynh qua một chuyến. Thiên Nguyệt nhẹ nhàng trả lời.

- Dương Viêm? Khóe miệng Dương Khai giật một cái, thầm nghĩ quả nhiên là nữ nhân này. Cả Lăng Tiêu Tông ngoại trừ nàng ra, không ai dám quấy rầy lúc mình đang bế quan, trầm ngâm hỏi: - Có nói muốn ta qua làm gì không?

Thiên Nguyệt chậm rãi lắc đầu, hé miệng cười nói: - Dương Viêm cô nương chỉ là nói muốn cho ngươi xem thứ tốt.

- Thứ tốt? Chân mày Dương Khai chau lại, hừ lạnh một tiếng nói: - Nữ nhân ngứa da rồi, tại thời khắc mấu chốt này lại còn quấy rầy ta, lại còn khiến ta tự đi qua, đợi lát nữa nếu không phải thứ tốt gì, xem ta xử lý nàng thế nào!

Vừa nói vừa bay về phía trước.

Thần thức buông ra, rất nhanh liền tìm được vị trí Dương Viêm đang ở.

Bách Hoa Cư, nơi Dương Viêm, cùng Diệp Tích Quân ở, nơi này bị bao phủ bởi cấm chế thần diệu, quanh năm bốn mùa như xuân, bên trong các loại hoa cỏ quý hiếm đua nhau khoe sắc, cũng là một nơi phong cảnh xinh đẹp thanh tú.

Lộ trình cách Thiên Nhất Cung cũng có mười mấy dặm, nhưng tốc độ của Dương Khai hiện tại, mười mấy dặm cũng chỉ là một khoảnh khắc mà thôi.

Rất nhanh, hắn liền tới trong Bách Hoa Cư, xuyên qua mảnh vườn hoa, Dương Khai tìm thấy Dương Viêm ở một chòi nghỉ mát. Lúc này nàng ngồi ngăn ngắn trên một ghế đá, hai chân vắt chéo nhàn nhã thưởng thức trà thơm. Diệp Tích Quân giống như một tỳ nữ vậy, khoanh tay đứng phía sau nàng, thần thái cung kính mà khiêm tốn.

Thạch Khổi cũng ở chỗ này, trên bàn đá trước mặt Dương Viêm, sắc mặt mù mờ, giống như một pho tượng.

- Dương Khai! Thấy Dương Khai đến, Dương Viêm vui mừng la lên một tiếng.

- Có thứ gì tốt, nhanh cầm ra ta xem một chút. Thân hình Dương Khai thoắt một cái, liền xuất hiện trước mặt nàng, cũng không muốn cùng nàng hàn huyên, lúc này thời gian cấp bách, hắn nào có thời gian cùng Dương Viêm nhiều lời ở đây?

- Gấp cái gì? Dương Viêm bĩu môi. Tuy nói như vậy nhưng cũng không trì hoãn, đưa tay chạm lên nhẫn không gian, lấy ra một khối thoạt nhìn giống như khoáng thạch vậy.

Thứ kia lớn chừng chậu rửa mặt, bề mặt lồi lõm, màu đồng cổ, hình dáng bất quy tắc.

Nhìn vật này, Dương Khai biến sắc, mặt lộ vẻ dị sắc.

Với nhãn lực của hắn, đương nhiên có thể nhìn thấu cấp bậc khối khoáng thạch này tuyệt đối không thấp, hơn nữa cực kỳ quý hiếm. Chỉ có điều rốt cuộc là khoáng vật gì, hắn lại không thể nhận

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK