Hắn có tự tin này, cũng có tư cách này. Dù sao là Tinh Chủ Thúy Vi Tinh, chỉ cần Dương Khai còn trên Thúy Vi Tinh, vậy đừng mơ trốn khỏi tay hắn.
Đến lúc đó tìm tiểu tử này lấy Hư Niệm Tinh, cho hắn một chút ban thưởng, vậy thì mọi người đều vui vẻ.
Nếu như hắn muốn, Lạc Hải cảm thấy mình có thể thu hắn làm đồ đệ!
Đây là vinh hạnh to lớn, cơ duyên mà người ngoài cầu xin cũng không có.
Đã bao nhiêu năm rồi, Lạc Hải cũng không kích động như vậy, nhưng bây giờ, hắn suýt không khống chế được mình! Nếu không phải sợ trong thạch đình còn có Hư Vương Cảnh khác nhìn ra sơ hở, hắn đã sớm cười to.
- Lạc Hải đại nhân, Huyết Ngục còn chừng 10 ngày sẽ đóng lại đúng chứ? Bà gì họ Lôi bỗng hỏi.
- Ừm. Lạc Hải nghe vậy gật đầu. - Quả thật chỉ còn 10 ngày, đến lúc đó uy năng lĩnh vực trong Huyết Ngục sẽ bùng nổ toàn diện, đám tiểu tử đó sẽ phải rút lui.
- Ha ha! Không biết lần này chúng thu hoạch thế nào. Đúng rồi, tiểu tử Phản Hư lưỡng tầng cảnh đó vẫn bình yên chứ?
Nghe bà ta hỏi tới Dương Khai, mọi người đều mở mắt nhìn sang Lạc Hải, hiển nhiên đều chú ý tới sống chết của Dương Khai.
- Không sao, bổn tọa xem hắn có thể sống ra được, các vị không cần lo cho an nguy của hắn.
- Được được được, chỉ cần hắn còn sống đi ra, lão thân lập tức mời hắn gia nhập Kiếm Minh! Bà già mừng rỡ.
- Tiểu tử này tiền đồ vô lượng, trước đó cũng có một số Phản Hư lưỡng tầng cảnh không biết trời cao đất rộng đi vào Huyết Ngục, không một ai còn sống đi ra, thậm chí sống sót mấy ngày trong đó cũng không được. Nếu hắn làm được chuyện này, vậy tương lai nhất định rạng ngời!
- Lão phu đã nóng vội muốn gặp tiểu tử này, thật không biết hắn có lai lịch gì.
- Không sai, xem hắn biểu hiện như vậy, tương lai hắn nhất định có một chỗ đứng trong Tinh Vực.
Mọi người đều nói một câu, hiển nhiên đánh giá Dương Khai cực cao. Lạc Hải mỉm cười, cũng không xen lời, chỉ có hắn mới hiểu được, Dương Khai càng thêm xuất sắc hơn mọi người tưởng tượng.
.................
Trong hang động Yêu Sơn, Dương Khai như mê như say, thân tâm chìm đắm trong cảm ngộ thần diệu, không để ý thời gian trôi đi.
Bỗng nhiên, hắn nhướng mày, mở mắt ra.
Hắn đã cảm giác được không khí Huyết Ngục có thay đổi, trong Yêu Sơn lại có một tia lực lượng lĩnh vực chảy ra.
Trước khi đến đây, Xích Nguyệt cũng đã nói, một khi khí tức trong Huyết Ngục có biến đổi, lập tức phải lên đường rút lui. Bằng không, nhất định sẽ chết không chỗ chôn.
Khi xuất hiện biến đổi này, trong 5 ngày, toàn bộ Huyết Ngục sẽ trở thành cấm địa không ai ở nổi, khắp nơi tràn ngập vực tràng hỗn loạn, thẳng đến ngàn năm sau mới ổn định lại.
Là lúc phải đi!
Hắn đứng dậy, xem xét thu hoạch, mừng rỡ.
Hắn cảm giác mình lĩnh ngộ đối với Thế rõ ràng hơn nhiều, khoảng cách đại thành chỉ kém một bước xa, nhưng lại rất gần, chỉ là một lớp màng mỏng ngăn hắn cảm ngộ Thế.
Nhưng không có gì lớn, hấp thu năng lượng thần hồn của Phong Ngạc Yêu Vương, chỉ cần cảm ngộ triệt dể, Thế tràng của mình muốn đại thành cũng không khó.
Hơn nữa, chờ đến ngày sau thăng cấp Hư Vương Cảnh, hình thành lĩnh vực của mình cũng sẽ nhẹ nhàng hơn.
Những lợi ích này, hiện tại Dương Khai không hưởng thụ được, chỉ khi thực lực đạt tới Hư Vương Cảnh mới thể hiện ra.
Hắn ra khỏi hang, phân biệt phương hướng, người chợt lóe hóa thành ánh chớp nhanh chóng biến mất.
2 ngày sau, trong một thung lũng, Dương Khai từ từ hiện thân.
- Tiểu tử ngươi đã đến rồi! Bóng người lóe lên, đáp xuống trước mặt Dương Khai, mỉm cười nhìn hắn.
- Ba Hạc tiền bối! Dương Khai gật đầu với hắn.
- Còn tưởng tiểu tử ngươi đã chết rồi, vẫn không nghe được tin tức của ngươi! Dục Hùng không biết nhảy ra từ góc nào, chào hỏi Dương Khai, quét lên quét xuống hắn, muốn xem hắn có thiếu tay thiếu chân gì không.
- Dương Khai! Phiến Khinh La mỉm cười như hoa, trực tiếp tới cạnh, ôm lấy cánh tay hắn.
Tuyết Chuẩn hiện thân sát theo Phiến Khinh La, chỉ nhàn nhạt gật đầu, cũng không biểu lộ gì.
- Đều ở nơi này. Dương Khai mỉm cười.
- Nghĩa mẫu căn dặn đã thành công chưa? Dục Hùng đi tới cách Dương Khai ba trượng, giọng oang oang hỏi.
Dương Khai quét tay qua nhẫn không gian, lấy ra một khối tinh thể hình tròn, thuận tay ném cho Dục Hùng.
Dục Hùng vội vàng tiếp nhận, đặt trên tay quan sát kỹ càng.
Thoáng cái, mọi người đều bị tinh thể thuấn khiết đó thu hút, ánh mắt mọi người nóng rực.
- Đây là... Hư Niệm Tinh?
Ba Hạc nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm Hư Niệm Tinh không chớp mắt, ngay cả Tuyết Chuẩn lạnh nhạt nhất cũng hít thở dồn dập.
- Đây không phải giả chứ? Dục Hùng ngẩng đầu nhìn Dương Khai.
- Ngươi cảm thấy sao? Dương Khai cười xì.
- Không giống giả! Dục Hùng lắc cái đầu lớn, nói rồi mở nhẫn không gian lấy ra một cái một cái hộp ngọc, cẩn thận đặt Hư Niệm Tinh vào, cất vào trong, mới ngẩng đầu nhìn Dương Khai, ánh mắt phức tạp nói: - Tiểu tử thật sảng khoái, đây là bộ Hóa Yêu Quyết của nghĩa mẫu cho ngươi, ngươi cầm lấy.
Nói rồi, ném ra một cuốn điển tích cho Dương Khai.
Dương Khai cầm lấy, lật xem qua, xác định không có vấn đề, gật đầu: - Nhiệm vụ Xích Nguyệt tiền bối giao phó coi như hoàn thành, vật đã giao vào tay ngươi, sẽ không có chút liên quan tới ta.
- Yên tâm đi.
Dục Hùng cười khẽ. - Chúng ta đông người như vậy, còn sợ làm mất nó hay sao.
Dương Khai không nói nữa, quay sang Phiến Khinh La, nhỏ giọng nói: - Nàng theo ta, có chuyện muốn nói với nàng.
- Được. Phiến Khinh La gật đầu, đi theo Dương Khai sang một bên.
Ý thức được gì, tâm tình Phiến Khinh La bỗng nhiên hạ thấp.
Trên đống đá vụn, toàn bộ hoang văng, không có gì đáng hứng thú.
Dương Khai cùng Phiến Khinh La bốn mắt nhìn nhau, không khí lưu luyến không rời lại tràn ra.
Hồi lâu sau, Dương Khai mới thở dài, hỏi: - Trước đó ta đụng phải một ít người, có xảy ra xung đột với nàng, có người nói làm nàng bị thương, thương thế ra sao rồi?
- Không đáng ngại, chỉ là bị thánh nguyên của hắn cách không chấn một chút, còn không tính là bị thương nhẹ nữa. Phiến Khinh La lắc đầu.
- Những tên kia chết rồi chứ?
Nếu đụng phải Dương Khai, còn sống được mới là chuyện lạ.
- Ừ!
- Bây giờ chàng lợi hại hơn thiếp rồi, trước kia ở Thương Vân Tà Địa, là thiếp che chở chàng. Phiến Khinh La cười khẽ.
Thế này mới bao nhiêu năm, năm đó tên thiếu niên mới ra đời chạy đến trước mặt mình, hơn nữa là ở tình huống mình mang theo lực lượng căn nguyên Thiên Nguyệt Ma Chu.
- Năm đó... năm đó thật hay. Ánh mắt Dương Khai toát ra thần sắc nhớ lại, mỉm cười ái muội.
Phiến Khinh La rõ ràng biết hắn ám chỉ gì, phong tình vạn chủng liếc hắn.
- Nàng phải về Đế Thần? Dương Khai đột nhiên hỏi.
- Nghĩa mẫu có ân với thiếp, thiếp không thể đi như vậy.
Phiến Khinh La vẻ mặt ảm đạm. - Hơn nữa, thiếp không muốn sau này liên lụy chàng. Hiện tại thiếp coi như một nửa Yêu tộc, Đế Thần là chỗ thích hợp nhất cho thiếp tu luyện. Nếu thiếp đi theo chàng rời đi, sau này sẽ chỉ trở thành trói buộc, thiếp không muốn như vậy!
Dương Khai tạo thành áp lực quá lớn lên nàng, muốn ở mãi bên hắn, vậy không thể ham mê vui vẻ nhất thời, Phiến Khinh La hiểu rõ ràng hơn ai hết.
Dương Khai khẽ gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.
Những chuyện này, hắn đã sớm nghĩ tới, cho nên bây giờ Phiến Khinh La nói ra, hắn cũng không cảm thấy bấy ngờ.
- Còn chàng? Chàng phải đi sao?
- Phải! Dương Khai khẽ cười. - Ta đưa người Trung Đô cùng Thông Huyền đại lục đi ra, sẽ dẫn bọn họ đi U Ám Tinh, nơi đó rất vắng vẻ. Nếu có cơ hội, ta sẽ trở lại Đế Thần thăm nàng.
Phiến Khinh La cắn môi đỏ, tay nắm chắc, ánh mắt câu hồn đoạt phách toát ra sương mù, buồn bã nói: - Năm đó từ biệt, gặp lại đã qua 30 năm, hôm nay từ biệt, không biết khi nào mới gặp lại chàng.
Dương Khai đưa tay nắm lấy tay nhỏ của nàng, ôm nàng vào ngực, đặt tay nàng lên chỗ tim mình.
Phiến Khinh La ngẩng đầu ánh mắt sáng ngời, toát ra hào quang kinh người.
Nàng đỏ mặt, cầm tay Dương Khai, cũng đặt tay hắn lên chỗ tim nàng.
Trong lòng chàng có thiếp, trong lòng thiếp cho chàng, hai ta đều hiểu, không cần phải nói nhiều...
Nàng nhón chân lên, mắt nhắm lại, lông mi dài rung động, dâng đôi môi đỏ của mình.
- Người tuổi trẻ mà... Ở gần đó, Ba Hạc chầm chậm thở dài, chắp tay sau lưng nhàn nhã đứng đó, ngửa đầu nhìn trời.
- Xem ra ta làm anh vợ chắc rồi. Dục Hùng cười hì hì, liếc sang Tuyết Chuẩn nháy mắt.
Tuyết Chuẩn cũng đỏ mặt, lan tới cổ, cúi đầu nhìn mặt đất, muốn tìm cho ra một con kiến.
Hơi thở dồn dập, máu của Dương Khai sôi trào, nhấm nháp ngọt ngào tuyệt diệu của Phiến Khinh La. Yêu Mị Nữ Vương tuy rằng nhìn tràn đầy phong vận điên đảo chúng sinh, nhưng vẫn lần đầu làm chuyện như thế, còn rất xa lạ, thật là không phải đối thủ.
Phiến Khinh La nhanh chóng tơi bời, cả người như trên mây, lúc lên lúc xuống, thân thể như không còn là mình.
Bỗng nhiên, Dương Khai kinh hô, tay bụm miệng.
Phiến Khinh La thừa cơ thoát khỏi ma chưởng của hắn, lùi lại mấy bước, vẫn còn chưa hết dư vị, cắn răng nhìn Dương Khai.
- Nàng cắn ta làm gì? Dương Khai ủy khuất chết được.
- Để cho chàng một kỷ niệm, miễn cho thời gian quá lâu, chàng quên mất thiếp! Phiến Khinh La cười hì hì, vừa cười, nước mắt lại rơi xuống, nhỏ giọng nói: - Chàng đi mau, chàng còn không đi... chỉ sợ thiếp không cho chàng đi nữa.
Nàng như đưa ra quyết định cực kỳ khó khăn, người khẽ run lên.
Dương Khai liếm môi, gật đầu: - Vậy nàng phải tự lo cho mình!
Nói rồi, lấy ra một cái nhẫn không gian, đưa cho Phiến Khinh La: - Nàng cầm cái này, không được nói cho ai khác.
- Trong này có gì? Phiến Khinh La nhìn hắn.
- Lát nữa nàng xem là biết.
Dương Khai mỉm cười, cũng không nói ra, chỉ quay sang nhìn mấy người Ba Hạc, lớn tiếng nói: - Các người mau đi, không cần chờ mấy người Huyết Luyện nữa.
Dứt lời, lực lượng không gian bao bọc Dương Khai, nháy mắt biến mất.
Phiến Khinh La há miệng, cuối cùng cũng không gọi.