Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yêu Soái này đột nhiên vô cùng sợ hãi như gặp được rắn rết vậy, khiến cho rất nhiều yêu binh Yêu Tướng đều kinh ngạc, không biết tại sao.

- Không biết đại nhân đến, tiểu yêu có mắt không tròng mạo phạm đại nhân, mong đại nhân thứ tội! Yêu Soái đó nơm nớp lo sợ nói, trên trán chảy ra mồ hôi to như hạt đậu, trong đầu vô cùng bối rối.

- Ngươi còn chưa tính quá ngu xuẩn! Dương Khai khẽ hừ một tiếng, dẫn theo Ban lão, đỡ lấy Tiểu Linh nhi, ngay trước mặt một đám Yêu tộc trực tiếp bay qua.

Yêu Soái đó thấy hắn không hề có ý tứ làm khó mình thì thở phào một hơi nặng nề.

Đợi cho thân ảnh của Dương Khai biến mất trong tầm mắt, một tên Yêu Tướng mới tò mò hỏi: - Đại nhân, người này là thần thánh phương nào, tại sao đại nhân lại phải cung kính hắn như vậy?

Rất nhiều Yêu tộc cũng nghĩ không thông, Man Hoang Cổ Địa là sân chơi của dị chủng hoang dã. Mà ở nơi này, thực lực của Yêu tộc cường đại nhất, Yêu Soái đại nhân sao lại kiêng kỵ tên nhân loại đó như vậy?

Sắc mặt tên Yêu Soái biến đổi không ngừng, không có trả lời ngược lại trầm giọng nói: - Người này không thể trêu chọc, các ngươi đều nhơ kỹ cho ta, lần sau nếu lại gặp phải người này thì có bao xa lăn bao xa. Nếu mà chọc phải hắn cho dù là Yêu Vương đại nhân cũng không bảo vệ được các ngươi.

- Cái gì... Đám Yêu tộc kinh hãi, càng thêm tò mò thân phận của Dương Khai. Không biết hắn rốt cuộc có năng lực gì mà có thể khiến cho Yêu Vương đại nhân cũng bó tay không có biện pháp.

- Không được, không được. Ta phải mau chóng thông báo chuyện này cho Yêu Vương mới được. Yêu Soái đó lẩm bẩm một hồi, thân hình thoắt một cái, lập tức hóa thành một đám khí màu đen, nhanh chóng bay về một hướng.

Dương Khai đột nhiên xuất hiện ở đây là một chuyện lớn đối với cả Man Hoang Cổ Địa. Nếu hắn đã gặp được thì nhất định phải báo lên trên. Nếu không một khi Yêu Vương biết được rồi trách tội xuống, chỉ sợ hắn chịu không nổi.

Trong rừng rậm, Dương Khai vẫn tiếp tục phi hành.

Tiểu Linh nhi thì ngây thơ không biết, không hiểu được một màn lúc nãy rốt cuộc có ý nghĩa gì. Nhưng Ban lão thì lại xem Dương Khai như thiên nhân.

Một vị Yếu Soái cường đại, thống lĩnh nhiều yêu binh Yêu Tướng như vậy lại cung cung kính kính đối với Dương Khai, cái này rốt cuộc là chuyện như thế nào? Ban lão muốn hỏi tường tận nhưng cảm thẩy quan hệ giữa mình với Dương Khai còn chưa tốt đến loại trình độ có thể hỏi ngọn ngành đầu đuôi được, chỉ có thể buồn bực lưu lại nghi vấn ở trong đầu.

Lại phi hành về phía trước một hồi, Dương Khai đột nhiên cau mày, ngừng lại quay đầu nhìn.

- Sao vậy? Ban lão tò mò hỏi.

- Có một gã lợi hại đang tới đây, không biết có chuyện gì? Dương Khai híp mắt nhìn về phía sau, nhàn nhạt nói.

- Một gã lợi hại... Trong lòng Ban lão máy động, ngay cả Yêu Soái cũng đối với Dương Khai nhượng bộ lui binh. Vậy cái tên lợi hại trong miệng Dương Khai không phải là cấp bậc Yêu Vương chứ?

Đầu Ban lão lập tức có chút choáng váng, có chút cảm giác đứng không vững.

Sau thời gian nói hai câu, một vầng sáng xanh từ phía sau bắn nhanh tới, dừng lại ở một nơi không xa. Vầng sáng xanh tản đi, lộ ra một thân ảnh cường tráng.

Đó là một nam nhân trung niên với một thân trang phục bó sát người, có một cái lỗ mũi ưng, cặp mắt lăng lệ như đao. Khí tức thâm sâu như biển khiến người ta hô hấp cũng khó khăn.

Quả nhiên là Yêu Vương!

Sắc mặt Ban lão trắng bệch, lão mặc dù chưa thấy qua Yêu Vương nhưng cũng có thể nhận ra người ở trước mặt này tuyệt đối là Yêu Vương của Man Hoang Cổ Địa.

Nghe nói chỉ có cường giả so với Đế Tôn tam tầng cảnh mới có thể trở thành Yêu Vương trong Cổ Địa. Nói cách khác, nam nhân trung niên trước mắt này chính là một cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh.

Tồn tại dạng này chỉ sợ tùy tiện thổi một hơi cũng có thể hủy diệt lão cũng Tiểu Linh nhi trăm ngàn lần.

- Quả nhiên là Dương công tử!

Sau khi tên Yêu Vương đứng ở đối diện thấy được mặt Dương Khai thì không hề toát ra bất kỳ địch ý nào. Ngược lại còn cực kỳ vui mừng, giống như bạn cũ gặp nhau vậy, ôm quyền nói: - Ưng Phi Yêu Vương dưới trướng Thương Cẩu đại nhân ra mắt Dương công tử!

- Thì ra là Ưng Phi Yêu Vương! Dương Khai hơi gật đầu, biểu tình nhạt nhẽo. Yêu Vương trước mắt này nhìn có chút quen mắt, hẳn là lần trước ở phụ cận Huyết Môn gặp qua. Hiện giờ hắn tự báo gia môn, Dương Khai mới biết hắn kêu Ưng Phi.

- Thương Cẩu... Đồng tử của Ban lão giãn to ra, gương mặt ngốc trệ, cả người gần như sắp hóa đá.

Tuy người bình thường không biết rõ sự phân chia thế lực trong Man Hoang Cổ Địa, cho dù là Ban lão cũng không biết nhưng đại danh của Thương Cẩu lão vẫn nghe qua.

Đó là thánh linh thượng cổ!

Thì ra trong Man Hoang Cổ Địa thật sự tồn tại thánh linh, mà Yêu Vương trước mắt này lại chính là thủ hạ của Thương Cẩu thánh linh.

- Lúc vừa mới nghe đám nhỏ nói hình như thấy được Dương công từ, Ưng Phi còn cho là bọn họ hoa mắt. Không nghĩ tới Dương công tử thật sự giá lâm.

Dương Khai nói: - Yêu Vương một đường đuổi tới đây, không biết có gì chỉ giáo không?

Ưng Phi vội nói:

- Chỉ giáo thì không dám, chỉ là không biết Dương công tử muốn đi đâu? Có cần tại hạ giúp đỡ không?

Dương Khai lắc đầu nói: - Không cần, ta chỉ đi tìm Phượng phu nhân, có chút chuyện cần thương nghị với nàng.

- Tìm Loan Phượng đại nhân! Ưng Phi cười nói: - Khoảng cách từ đây đến Phượng La Cung của Loan Phượng đại nhân cũng không ngắn. Tuy Yêu Vương cùng Yêu Soái trong Cổ Địa căn bản đều biết diện mạo của Dương công tử nên không dám mạo phạm nhưng vẫn còn rất nhiều Yêu tộc có mắt không tròng, ngộ nhỡ mạo phạm Dương công tử thì sẽ không tốt. Như vậy đi, Dương công tử nếu như không chê, có thể để cho Ưng Phi đưa các ngươi đi một chuyến được không? Cái khác tại hạ không dám khoe khoang nhưng phương diện tốc độ thì Ưng Phi ta lại không kém người nào cả.

Sau lần Dương Khai đại náo Man Hoang Cổ Địa, ba đại Thánh Tôn còn lại liền dặn dò đám Yêu Vương cùng Thánh sứ dưới trướng. Sau này nếu lại gặp Dương Khai thì tuyệt đối không được vô lễ.

Ba mươi hai lộ Yêu Vương cùng tám đại Thánh sứ đều tham gia qua trận chiến hôm đó, sao lại không biết thân phận của Dương Khai cùng mối quan hệ với người đời sau của Thiên Hinh. Cho dù Thánh Tôn không có căn dặn, bọn họ cũng biết nên làm như thế nào.

Sau khi quay về lãnh địa của mỗi người, bọn họ đã triệu tập những Yêu Soái Yêu Tướng dưới trướng, công bố hình ảnh của Dương Khai, trịnh trọng dặn dò.

Đây cũng là nguyên nhân lúc trước vị Yêu Soái kia có thể nhận ra Dương Khai, đồng thời thấp thỏm lo âu. Mặc dù hắn không biết Dương Khai là người như thế nào nhưng lại biết nhân loại này là tồn tại mà Yêu Vương đại nhân đặc biệt chiếu cố, đương nhiên không dám đắc tội.

Dương Khai nhìn Ưng Phi một cái thật sâu, khóe miệng lộ ra nụ cười đầy ý vị sâu xa.

Ưng Phi nhiệt tình như vậy, Dương Khai sao có thể không biết chủ ý của hắn là gì. Dù sao hiện nay trên đời này chỉ có hắn là quan hệ mật thiết với Trương Nhược Tích. Nàng thân là người đời sau của Thiên Hình, nắm giữ cấm địa Huyết Môn. Mà bên trong Huyết Môn lại có vô số căn nguyên thánh linh.

Hiện giờ Trương Nhược Tích đã tiến vào trong Huyết Môn không thể gặp được nhưng Dương Khai thì lại ở ngay trước mắt a.

Tạo quan hệ tốt với Dương Khai, nếu có thể được hắn nói đỡ vài câu, nói không chừng một lúc nào đó Ưng Phi hắn sẽ có cơ hội đạt được căn nguyên thánh linh thích hợp với mình từ người đời sau của Thiên Hình. Từ đó kích phát lực lượng huyết mạch tổ tiên, trở thành thánh linh.

- Cũng tốt, vậy thì làm phiền Ưng Phi Yêu Vương rồi! Dương Khai gật gật đầu.

Ưng Phi mừng rỡ nói: - Không phiền không phiền, có thể giúp sức cho Dương công tử là vinh hạnh của Ưng Phi.

Nói xong, thân hình hắn xoay một cái, phát ra ánh sáng màu xanh, một tiếng ưng kêu truyền ra. Ngay tại chỗ đột nhiên xuất hiện một chim ưng to lớn toàn thân màu xanh dài mười mấy trượng. Cự ưng đó nhẹ nhàng vung hai cánh liền cuốn lên một cơn gió lớn.

- Chim lớn, chim lớn! Tiểu Linh nhi đang ngồi trên cổ Dương Khai trông thấy Ưng Phi hiện nguyên hình thì lập tức vui vẻ, vỗ tay kêu la, dường như thấy được đồ chơi gì mới lạ.

Dương Khai cười ha hả nói: - Tiểu Linh nhi thích thì chúng ta sẽ cưỡi chim lớn.

- Hay quá hay quá! Hai mắt Tiểu Linh nhi phát sáng, vui không thể tả.

Dương Khai lắc mình một cái liền đứng trên lưng của con chim.

Bản thể của Ưng Phi rất lớn, trên lưng bằng phẳng rộng rãi, dù ngồi hai ba mươi người trên đó cũng không thấy chật chội. Hơn nữa lông vũ ngay cổ lại bóng loáng mềm mại, ngồi trên đó giống như ngồi ở trên tấm thảm bằng lông vậy, rất là thoải mái.

- Gia gia mau lên đây, con chim lớn này ngồi rất thoải mái, còn thoải mái hơn giường của chúng ta nữa!

Tiểu Linh nhi từ trên cổ của Dương Khai bò xuống, đứng trên lưng chim hướng về phía Ban lão kêu gọi.

Cả người Ban lão toát mồ hôi lạnh, trách mắng: - Chớ có nói bậy!

Tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng, nói chuyện không e ngại nhưng lão biết sự cường đại của Yêu Vương, đó là tồn tại chỉ cần thổi một hơi liền có thể khiến lão hồn phi phách tán.

Trong ngày thường, lão ngay cả gặp cũng không gặp được, vậy mà hiện giờ lại muốn ngồi lên lưng chim của người ta.

Ban lão thấp thỏm lo âu, trù trừ không tiến thêm, không biết nên làm sao mới đúng, chỉ có thể hướng ánh mắt cầu cứu về phía Dương Khai.

Dương Khai cười nói: - Yêu Vương thịnh tình, Ban lão cũng lên đây đi!

Lúc này cự ưng cũng miệng nói tiếng người: - Lão trượng không cần lo lắng, bản vương sẽ bảo vệ các ngươi.

Ban lão nghe vậy mới thấp thỏm lo âu ôm quyền nói: - Vậy... tiểu lão nhi đắc tội!

Nói xong, dè dặt cẩn thận đi lên lưng chim, sâu trong lòng sinh ra một cảm giác cực kỳ không chân thực.

Đời này của lão ngây ngây ngô ngô, hiện giờ lại may mắn được ngồi trên lưng của một vị Yêu Vương.

- Các vị ngồi cho vững đấy! Ưng Phi nhắc nhở một tiếng, hai cánh vung lên, thân thể to lớn chợt hóa thành một dải ánh sáng xanh cấp tốc bay về chỗ sâu trong Cổ Địa. Cảnh vật bốn phía nhanh chóng lướt qua, Tiểu Linh nhi hô to gọi nhỏ, hưng phấn không thôi.

Tốc độ tuy nhanh nhưng trên lưng của Ưng Phi có yêu khí hóa thành phòng hộ bao phủ lấy mọi người. Toàn bộ gió ập đến đều bị chặn ở bên ngoài, căn bản không thể thổi trúng đám người Dương Khai.

Có lẽ Ưng Phi có ý muốn thể hiện, tốc độ của hắn không những nhanh mà còn rất ổn định. Trong lúc bay không hề cảm thấy bất kỳ nghiêng ngả và lắc lư, giống như đang đứng trên mặt đất bằng phẳng.

Trước sau không quá một canh giờ, Phượng La Cung của Loan Phượng đã xuất hiện trong tầm mắt.

Ưng Phi mang mọi người đến bên ngoài Phượng La Cung, đợi cho đám người Dương Khai từ trên lưng hắn đi xuống mới hóa thành hình người, ôm quyền nói với Dương Khai: - Dương công tử, may mắn không làm nhục mệnh, tại hạ xin cáo từ đây!

Hắn là Yêu Vương dưới trướng Thương Cẩu, nơi này là bên ngoài Phượng La Cung nên không tiện ở lâu.

Hơn nữa từ đầu đến cuối hắn cũng không có đề cập qua chuyện gì khác với Dương Khai, dường như hắn đi chuyến này chỉ để hộ tống Dương Khai một đoạn đường.

Đây cũng là chỗ thông minh của hắn. Hắn tin tưởng Dương Khai biết rõ lý do mình muốn giao hảo. Không đề cập may ra còn có thể nhận được một chút hảo cảm của Dương Khai. Nếu thật sự nhắc tới vậy thì biểu hiện quá nịnh bợ rồi.

Huống hồ loại chuyện này gấp không được, càng không phải Dương Khai đáp ứng là có thể ổn thỏa. Hiện giờ Huyết Môn đã biến mất không thấy, một chút động tĩnh cũng không có. Cho dù muốn lấy căn nguyên thánh linh của tổ tiên cũng phải đợi đến lúc Huyết Môn mở ra lần nữa mới được.

Dương Khai mỉm cười, ôm quyền nói:

- Làm phiền Yêu Vương rồi!

- Dương công tử khách khí! Ưng Phi đáp lễ, quay người theo đường cũ trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK