Nam nhân sẽ không như vậy. Sau khi Đại Diên trở về, Dương Khai tự nhiên bắt đầu dò hỏi việc nàng muốn nhờ mình giúp, nhưng Đại Diên vẫn còn có chút chần chừ, chỉ bảo Dương Khai chờ thêm vài ngày, nàng còn cần chuẩn bị một chút, đến lúc rồi ắt sẽ thành thật nói rõ. Nghe nàng ta nói như vậy, Dương Khai cũng không miễn cưỡng nữa, liền lẳng lặng chờ đợi. Lại qua vài ngày, một ngày này, Dương Khai đang tĩnh tọa trong thạch thất, một bên tu luyện Ma Huyết Ti, một bên đánh ra thánh nguyên của bản thân, rót vào trong lò luyện khí trước mặt. Mà trong lò luyện khí, một con chim lửa đỏ thẫm nhào lộn không ngừng, hỏa linh khí tinh thuần và nồng đậm trong miệng nó không ngừng phun đốt Long Cốt Long Châu trong lò. Tuy nhiên việc luyện hóa Long Cốt Long Châu cần phải hao phí thời gian rất dài, nhưng Dương Khai chỉ cần có thời gian, liền chủ động thúc phát uy năng của lò luyện khí, gia tăng tiến độ luyện khí.
Hắn rất mong chờ Long Cốt Long Châu sau khi được luyện hóa thành một thể, sẽ biến thành cái bộ dạng gì. Chính lúc hắn đang thúc giục thánh nguyên, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng gõ cửa, Dương Khai mí mắt vừa máy. Sau khi đánh thêm một đạo thánh nguyên, hít sâu một hơi, ổn định lực lượng đang cuồn cuộn của bản thân, một lúc sau, lại đưa tay ra thu cất lò luyện khí vào cơ thể, rồi mới đứng dậy, đi tới bên cửa, mở cửa thạch thất. Đại Diêndáng người thanh túđứng ở đó, không biết vì điều gì mà lại lộ ra bộ dáng thấp thỏm lo được lo mất. Đến khi cảm nhận được một luồng hơi nóng từ trong phòng ập tới, nàng ta mới kinh ngạc nhìn Dương Khai, vốn dĩ tưởng rằng Dương Khai đang luyện đan, nhưng trong không khí không hề có chút mùi thơm của đan dược hay mùi thơm của dược liệu nào. Khó tránh khiến nàng ta cảm thấy kỳ quái. Mặc kệ những điều này, Đại Diên nhẹ giọng nói: - Ta có thể vào không?
Dương Khai gật đầu, né người nhường đường. Đợi sau khi Đại Diên tiến vào, mới đóng chặt cửa, ngồi lên thạch đôn ở trong phòng, chủ động mở miệng hỏi: - Có phải mọi thứ đều đã chuẩn bị ổn thỏa rồi không? - Ừ. Đại Diên cắn nhẹ cánh môi hồng, khẽ gật đầu. - Vậy chúng ta bắt đầu đi. Dương Khai mỉm cười. - Nhưng trước đó, Đại Diên cô nương có phải nên nói cho ta biết, rốt cuộc là muốn ta giúp điều gì, cụ thể muốn ta làm thế nào? - Lần này ta tới, chính là để nói với sư đệ những việc này. Đại Diên liếc nhìn hắn. Trong mắt ánh lên sắc thái dịu dàng như nước, mà gương mặt còn nổi lên hai mảng ửng đỏ không dễ gì phát hiện. Việc này khiến Dương Khai vô cùng kinh ngạc. Không biết điều Đại Diên muốn nói là thứ việc khó mở lời gì, mà khiến nàng ta có bộ dạng như vậy.
Đại Diên ngồi đó, bộ dạng phảng phất có chút đứng ngồi không yên, hai bàn tay nhỏ vô thức đan vào nhau, trầm mặc một hồi lâu, mới cắn răng, mở miệng nói: - Kỳ thực, ta mời Dương sư đệ tới đây là để giúp ta giải độc.
- Giải độc? Dương Khai chân mày cau lại, mặt lộ vẻ bất ngờ. - Đại Diên cô nương trúng độc? Ta thực nhìn không ra, không biết Đại Diên cô nương trúng phải loại độc gì, nếu như tiện mong cô nương cho biết, biết đâu ta thực biết cách luyện chế loại giải độc đan đó.
- Độc mà ta trúng, không có giải độc đan. Đại Diên nghe vậy, lắc đầu cười khổ. - Ồ? Dương Khai nhất thời nổi lên hứng thú, Đại Diên trước đây khi ở Long Huyệt Sơn mời hắn tới, quả thực có từng nói qua, muốn hắn giúp đỡ việc có liên quan tới luyện đan. Giờ đây là giải độc, quả đúng là như vậy, nàng ta không hề nói dối, nhưng Đại Diên nói thứ độc mà nàng ta trúng không có giải độc đan có thể hóa giải. Điều này nói rõ loại độc này nhất định không phải loại tầm thường, tất nhiên khiến Dương Khai để ý. Hoặc giả do bản thân là luyện đan sư, phàm là những thứ liên quan tới thảo dược và đan dược, Dương Khai đều muốn tìm hiểu nhiều hơn. - Thứ mà ta trúng là độc của Thiên Huyễn Lưu Ly. Đại Diên lời nói kinh nhân, thần sắc nghiêm túc, nhìn không ra một chút thần sắc bông đùa nào. - Độc của Thiên Huyễn Lưu Ly... Dương Khai ngạc nhiên. - Thiên Huyễn Lưu Ly không phải là chí bảo của quý tông sao? Hơn nữa ta nghe nói nó là một loại vật liệu luyện khí đặc thù và không có độc tính, cô nương sao lại trúng độc của nó được, lại bằng cách nào mà nhiễm độc? Dương Khai vô cùng tò mò, bởi sự thực mà Đại Diên nói ra khiến hắn bất ngờ. Tuy rằng hắn đối với Thiên Huyễn Lưu Ly không mấy hiểu biết, nhưng cũng biết loại vật liệu luyện khí này bản thân vốn không có độc tính. - Thiên Huyễn Lưu Ly quả thực không có độc tính. Đại Diên nghe vậy cười khổ một tiếng, đưa tay vuốt vuốt lọn tóc bên tai, trầm giọng nói: - Nhưng nếu như nuốt sống thì sao? Dương Khai sắc mặt có chút biến đổi, nhìn thẳng vào Đại Diên, hai mắt híp tịt lại. - Dương sư đệ không cần nghi ngờ, ta đích xác là đã nuốt sống Thiên Huyễn Lưu Ly, hơn nữa cũng đã dùng rất nhiều năm rồi, kể từ khi ta bước chân vào Nhập Thánh Cảnh, vẫn luôn nuốt sống! Đại Diên khẽ cười.
- Sao lại có chuyện như vậy? Dương Khai ngây ngốc tại trận, nữ nhân này không ngờ nuốt vào một loại vật liệu luyện khí, đây không phải là tìm chết sao? Làm gì có ai đi nuốt vật này? Có chê cái mạng dài cũng không đến nỗi làm như vậy chứ. - Ta nuốt nó, tất nhiên là có mục đích. Đại Diên biết Dương Khai sẽ có phản ứng như vậy, cho nên một chút cũng không bất ngờ. - Vì công pháp mà ta tu luyện, gọi là Thiên Huyễn Lưu Ly Công, loại công pháp này, là do tổ sư lập phái Lưu Ly Môn sáng lập dựa theo Lưu Ly Sơn. Hầu như trong mỗi đời đệ tử Lưu Ly Môn đều có người tu luyện loại công pháp này. Mà người đời này tu luyện công pháp này, chính là ta. Tu luyện công pháp này cần phải nuốt vào Thiên Huyễn Lưu Ly. - Hắc hắc, công pháp kỳ quái thế này, xem ra không phải là thứ tốt lành gì. Dương Khai ngoài cười mà trong không cười, buông lời chế nhạo.
- Ừ, nhưng việc này đối với tông môn mà nói, là việc không thể thiếu, mà Thiên Huyễn Phong được coi là nơi ở của người tu luyện loại công pháp này, cho nên nó mới có tên gọi như vậy. - Vị trước kia sống ở đây, cũng tu luyện loại công pháp này? Dương Khai kinh ngạc. - Đúng vậy, hơn nữa ta từ nhỏ đã trưởng thành bên bà, công pháp cũng là do bà truyền lại cho ta, bà hẳn có thể coi như là sư phụ thực sự của ta. - Vậy còn kết cục của bà ta? Dương Khai khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh. - Hẳn là không mấy tốt đẹp gì nhỉ? Dường như là vì câu nói của Dương Khai, khiến Đại Diên nhớ ra cái gì đó, sắc mặt đột nhiên ảm đạm đi rất nhiều. Dương Khai thấy vậy có chút ngại ngùng, khi đang nghĩ cách làm sao để an ủi Đại Diên, thì nàng ta lại nhoẻn miệng cười:
- Đó là số mạng của bà ấy, đã lựa chọn con đường này thì không nên oán trách điều gì. Bất quá, tu luyện loại công pháp này, trước khi gần đạt tới tiểu thành, nếu động thủ với người khác sẽ không có cách nào vận dụng uy lực của công pháp, nếu không thì độc tính sẽ dần dần ngấm sâu, sau cùng vô pháp khu trừ. Hơn nữa con đường thăng cấp nguy hiểm trùng trùng, đây chính là kinh nghiệm được tổng kết từ chính sinh mạng của người đời trước. Ta muốn đánh sâu vào Phản Hư Cảnh, thì cần phải mượn sức mạnh của Dương sư đệ, trước tiên hóa giải chất độc Lưu Ly tích tụ qua biết bao năm tháng trong cơ thể của ta, mới có thể thành công, nếu không thì, ta ắt phải chết không còn nghi ngờ gì! Dương Khai khẽ gật đầu, có chút hiểu vì sao nàng ta lăn lội ngàn vạn dặm tới Long Huyệt Sơn, khẩn cầu bản thân ra tay giúp đỡ. Nhưng Đại Diên nói, trước khi công pháp đạt được tiểu thành, động thủ với người khác sẽ không cách nào vận dụng được uy lực của công pháp, làm cho hắn có chút để tâm, xem ra lần trước thấy Đại Diên ra tay, hẳn không phải là toàn bộ thực lực của nàng ta. Bỗng Dương Khai như nhớ ra điều gì, mặt lộ vẻ kinh ngạc nhìn Đại Diên: - Cô nương tu luyện Thiên Huyễn Lưu Ly Công này, không phải cũng có liên quan tới việc thu thập Thiên Huyễn Lưu Ly đấy chứ? Công pháp nguy hiểm thế này, Lưu Ly Môn lại yêu cầu đời nào cũng phải có người tu luyện, ngoại trừ vì một số nguyên nhân đặc biệt trọng yếu, nếu không khẳng định họ sẽ không làm như vậy. Mà việc quan trọng đối với toàn thể tông môn Lưu Ly Môn, Dương Khai nhất thời chỉ có thể liên tưởng tới việc thu thập Thiên Huyễn Lưu Ly. Nào biết Dương Khai vừa hỏi như vậy, Đại Diên chợt biến sắc, vội vàng xua tay nói: - Dương sư đệ, điều này không thể nói được! - Ặc, nói trúng rồi? Dương Khai biểu cảm kỳ quái.
Đại Diên cười khổ không ngừng, cũng không phủ nhận nữa, gật đầu nói: - Không sai. Ta tu luyện Thiên Huyễn Lưu Ly Công chính là để đi thu thập Thiên Huyễn Lưu Ly. Không giấu gì Dương sư đệ, kể từ sau khi vị tiền bối trước đây sống ở nơi này chết đi, trong tông môn đã không còn ai có thể thu thập Thiên Huyễn Lưu Ly nữa. Mà ta, chỉ khi đạt tới Phản Hư Cảnh, mới có thể đi thu thập. Đây là một trong những bí mật lớn nhất của tông môn, sư đệ nói ở trước mặt ta thì cũng thôi đi, nhưng ngàn vạn lần không được nói cho bất cứ ai, nếu không nhất định sẽ gặp phiền phức. - Ta hiểu. Dương Khai liên tục gật đầu, một lời vô ý của mình lại bóc trần cơ mật của tông môn người ta, nghĩ tới thôi Dương Khai cũng cảm thấy rùng mình. Bất quá... Đại Diên đối với tông môn quan trọng như vậy, tại sao lại phải ở đây chịu sự lạnh nhạt? Không phải nên cung cấp cho nàng ta tài nguyên tu luyện tốt nhất, môi trường tu luyện hoàn hảo nhất, tiền bối chỉ dẫn xuất sắc nhất sao?
Xem ra bên trong nhất định có bí mật nào đó mà mình không biết! Dương Khai âm thầm suy đoán. - Vị tiền bối trước sống ở đây cũng là một bậc thiên tài ngút trời, bà đã tổng kết lại rất nhiều tạo ngộ và biểu hiện của rất nhiều vị tiền bối tu luyện Thiên Huyễn Lưu Ly Công, cuối cùng cũng nghĩ ra phương pháp hóa giải độc Lưu Ly rất ổn thỏa, một khi thành công, sau này ta sẽ không còn e ngại chất độc Lưu Ly nữa. Ta nhận được lợi, đối với bà cảm kích bất tận, chỉ tiếc rằng khi bà nghĩ ra phương pháp này, chất độc đã ngấm sâu vào cơ thể, bản thân đã không còn cách nào hóa giải. Đại Diên thần sắc ảm đạm, giải thích. - Cách hóa giải này, cần tới ta sao? Dương Khai hỏi. - Không sai, cần thiết phải có một vị luyện đan sư Hư cấp ở bên cạnh hỗ trợ, hơn nữa vị luyện đan sư này còn phải tài nghệ điêu luyện, khả năng không chế dung hợp hiệu lực của các loại dược liệu đạt tới đỉnh phong mới được. Ta xem đan dược trước kia Dương sư đệ luyện chế, không có điểm nào không phải là tinh phẩm trong tinh phẩm, có mấy viên thậm chí thiếu chút xíu nữa là xuất hiện đan văn, xem ra loại yêu cầu này đối với sư đệ mà nói tuyệt đối không có vấn đề gì.