- Huynh đài nói cũng có lý a...
Trong lúc nhất thời, mọi người đều tỏ vẻ đồng tình nhìn về phía Đổng gia chủ, dường như trên đầu của hắn đã thành một màu xanh mượt vậy khiến cho sắc mặt của Đổng gia chủ càng thêm âm trầm, quát lớn: - Nữ nhân ngu ngốc, xem chuyện tốt nà ngươi đã làm này!
Đổng phu nhân đang ở giữa không trung, thần sắc thê lương nhìn Đổng gia chủ, bi thương nói: - Đổng Hải, ngươi thật sự không niệm một chút tình vợ chồng sao?
Da mặt Đổng Hải hơi co quắp, trong mắt lóe lên một tia giãy dụa, thở dài nói: - Thiên Hà, nếu ngươi còn niệm một chút tình vợ chồng thì ngoan ngoãn theo ta về Đổng gia đi. Từ nay về sau không bao giờ rời Thái Bình Thành nữa, hai vợ chồng chúng ta sẽ ở bên nhau suốt quãng đời còn lại.
Đổng phu nhân lệ rơi lã chã, lắc đầu nói:
- Đổng Hải, ngươi biết lý do ta phải rời đi, ta cũng biết lần này ta đi là làm cái gì, ngươi không nên làm khó ta.
Đổng Hải lạnh lùng nói: - Ngươi làm vậy là bức Đổng gia đi vào tuyệt lộ đấy!
- Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi... Từng giọt nước mắt của Đổng phu nhân lăn theo gò má rơi xuống. Gương mặt tràn ngập vẻ tự trách cùng áy náy, dường như đã làm ra chuyện gì làm cho người thần đều phẫn nộ, khiến cho những người đang vây xem cũng hồ đồ không hiểu, hoàn toàn không biết rốt cuộc chuyện ra sao.
- Theo ta quay về, chuyện hôm nay ta không truy cứu nữa, Đổng gia cũng sẽ không truy cứu. Ngươi vẫn là chủ mẫu của Đổng gia! Đổng Hải nâng tay hướng về phía Đổng phu nhân tỏ ý.
Nước mắt Đổng phu nhân rơi như mưa, nhưng lại lắc đầu không ngừng.
Nhu tình trên mặt Đổng Hải từ từ biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng, sau đó thả xuống cánh tay đang đưa ra, bình tĩnh nói: - Ngu phụ Thạch Thiên Hà, gả vào Đổng gia đã trăm năm chưa từng ra ngoài. Không sinh hậu nhân là tội lớn, lại còn yêu thích hư vinh, đã thành bản tính, bại hoại nề nếp gia đình Đổng gia, còn không biết liêm sỉ, lấy trộm bảo vật trấn tộc của Đổng gia, làm người không biết xấu hổ. Hôm nay Đổng Hải ta lấy thân phận gia chủ Đổng gia tuyên bố trục xuất Thạch Thiên Hà ra khỏi Đổng gia, vợ chồng từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan!
Lời này vừa ra, xung quanh ồn ào hẳn lên.
Đặc biệt là những võ giả vốn sống trong Thái Bình Thành, người nào cũng trợn to con mắt ra, vẻ mặt khó tin.
Tuy bọn họ còn chưa thấy qua vị Đổng phu nhân nhưng cũng có nhiều lời đồn đãi trong thành. Nói rằng vị Đổng phu nhân này là một người rất tốt, tâm địa từ bi thiện lương, thường hay cứu tế người nghèo trong thành. Nhưng không ngờ từ trong miệng của gia chủ Đổng gia thì nàng lại trở thành loại người không biết liêm sỉ, ham thích hư vinh.
Nhưng lời đồn dù sao cũng là lời đồn, trượng phu của người ta cũng đã nói vậy rồi, còn có thể là giả sao?
Hơn nữa, nàng còn trộm bảo vật trấn tộc của Đổng gia nữa! Đây đã không phải là nhân phẩm tồi tệ có thể hình dung ra được rồi, quả thực chính là đạo đức suy đồi.
Trong lúc nhất thời, mọi người xì xào không dứt, không biết tại sao vị Đổng phu nhân này sống tốt không muốn lại muốn làm ra chuyện như thế. Thảo nào có nhiều trưởng lão của Đổng gia cùng lúc xuất hiện như vậy.
Đổi lại bất cứ một nam nhân nào khác cũng sẽ không chấp nhận một nữ nhân như vậy làm vợ của mình.
- Hộc! Một tiếng vang nhỏ truyền ra, Thạch Thiên Hà đang đứng ở giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt hồng nhuận. Máu tươi làm ướt vạt áo ở ngực, trông rất bắt mắt.
Thân hình nàng hơi lảo đảo, che lấy ngực, tựa như đang chịu nỗi đau bị vạn kiến cắn tim vậy. Nàng nhìn Đổng Hải ở phía dưới, ánh mắt tuyệt vọng, căn bản không nghĩ tới Đổng Hải thật sự tuyệt tình như vậy.
Một ngày làm vợ chồng tình nghĩa mãi mãi, nàng cùng Đổng Hải hai người đã có trăm năm làm vợ chồng rồi!
Năm đó nàng thề chết cũng muốn ở bên cạnh Đổng Hải, nàng không tiếc đắc tội sư tôn, bị trục xuất khỏi sư môn của mình. Sau cùng tuy đã được như ý nguyện nhưng nàng đã trăm năm không có quay về sư môn, rất nhiều sư tỷ sư muội nhớ mong trong lòng cũng chưa từng gặp lại.
Nàng một mực ở trong Đổng gia, ở bên cạnh Đổng Hải, vốn tưởng rằng đời này của mình đã tìm được lang quân như ý nhưng ko nghĩ tới cuối cùng mình lại bị hắn mạnh mẽ đâm một đao vào tim.
Người nam nhân mà nàng xem như là trời, như là đất, là duy nhất trong kiếp này lại cắm một đao thật mạnh vào tim của mình.
- Sư tôn, chuyện này hình như không đơn giản như thế! Cơ Dao quan sát được một lúc, đột nhiên nhẹ giọng nói với Dương Khai.
Dương Khai bĩu môi nói:
- Chuyện nhà người ta, để ý nhiều như vậy làm gì?
Mặc dù hắn nói như vậy nhưng trong lòng cũng thổn thức không dứt. Ánh mắt tuyệt vọng của Thạch Thiên Hà như bị che phủ bởi một tầng mây đen thật dày, không thấy được một chút ánh sáng, hiển nhiên là nàng ta đang cực kỳ đau lòng.
Dừng một chút, Dương Khai nói: - Dao nhi, muốn giúp nàng không?
Cơ Dao nói: - Đều nghe sư tôn!
- Ai... Dương Khai nhịn không được thở dài một hơi. Tuy rằng hắn cũng không quá nguyện ý nhúng tay vào chuyện hôm nay nhưng những người Đổng gia này rõ ràng có chút quá đáng rồi. Đặc biệt là Đổng Hải, vợ chồng hai người cũng đã sống cùng với nhau trăm năm, còn không hiểu nhau sao. Cho dù có chút xô xát, mọi người ngồi xuống nói chuyện không phải được rồi sao. Cần gì phải đến nỗi trục xuất người ta ra khỏi Đổng gia ngay trước mặt bao nhiều người, còn thôi vợ nữa chứ.
Cái này kêu nàng ta sau này làm sao gặp người.
Nam nhân này không có chút trách nhiệm nào a, mắt của Thạch Thiên Hà cũng bị mù rồi hay sao lại đi theo loại nam nhân như thế.
- Ha ha ha ha... Ở trên không trung, Thạch Thiên Hà đột nhiên cười lớn y như phát điên vậy. Máu tươi ngay khóe miệng vẫn đang chảy xuống, khiến người xem nhìn thấy mà giật mình.
Trong giọng cười tràn đầy chua xót, khiến người nghe được trong lòng đều run lên.
- Đổng Hải! Thạch Thiên Hà đột nhiên quát to một tiếng:
- Vì Đổng gia, ngươi có thể không tiếc làm đến bước này, quả nhiên xứng với... chức gia chủ của ngươi!
- Nhiều lời vô ích! Đổng Hải không muốn dây dưa thêm nữa, võ giả vây xem nhiều như thế, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ mất hết mặt mũi của hắn cùng Đổng gia. Hắn nhẹ nhàng vung tay lên nói: - Các vị trưởng lão, ra tay đi!
Mấy trưởng lão kia nghe vậy sắc mặt đều trầm xuống, mở miệng nói: - Đắc tội!
Sau khi dứt lời liền vội vàng thúc giục nguyên lực đánh về phía Thạch Thiên Hà.
"Coong..."
Một tiếng kiếm minh vang lên, không biết từ lúc nào trên tay của Thạch Thiên Hà đã cầm một thanh trường kiếm băng hàn. Trường kiếm vừa ra, nhiệt độ bốn phía giảm xuống, một cỗ ý cảnh băng hàn đột nhiên tràn ngập ra.
Kiếm quang lóe lên, không trung bỗng nhiên rơi xuống rất nhiều bông tuyết bao phủ mấy tên trưởng lão của Đổng gia. Từng phiến bông tuyết giống như từng thanh lợi khí giết người, khiến cho sắc mặt của đám trưởng lão Đổng gia đều biến đổi, không dám vọng động.
- Tuyết rơi sao?
- Không đúng, đây là bí thuật của nàng ta, là băng hệ bí thuật!
- Không ngờ thực lực của vị Đổng phu nhân này lại cao như vậy.
Một đám người ngạc nhiên kêu lên.
Đổng Hải ở một bên nhìn thấy chiêu thức của Thạch Thiên Hà, sắc mặt lập tức trầm xuống, có chút bối rối quát lớn: - Ngu phụ, ngươi còn muốn chống lại sao?
Mà Ô thống lĩnh kia thì cau mày nói: - Đổng gia chủ, chiêu thức mà tôn phu nhân... À không, phụ nhân đó thi triển sao cảm giác có chút giống với bí thuật của Băng Tâm Cốc?
Đổng Hải cười lớn nói: - Ô thống lĩnh nói đùa, ngu phụ này từ nhỏ đã tu luyện công pháp băng hệ, có nắm giữ một ít bí thuật uy lực không tầm thường. Nhưng cùng với Băng Tâm Cốc không có quan hệ gì cả.
Nghe ý tứ trong lời nói của hắn, dường như một khi nhấc lên quan hệ cùng Băng Tâm Cốc sẽ bị tai vạ đến nơi vậy.
Ô thống lĩnh không nghi ngờ gì, khẽ gật đầu nói: - Vậy thì tốt, ngươi cũng biết tình cảnh hiện giờ của Băng Tâm Cốc rồi. Nếu phụ nhân này thật là đệ tử của Băng Tâm Cốc vậy Đổng gia các ngươi tiêu rồi.
Trán của Đổng Hải lập tức rịn ra mồ hôi lạnh, cười khan nói: - Nàng là nàng, hiện giờ không có bất kỳ quan hệ gì đến Đổng gia ta.
- Tuyết Nhược Thanh Thiên!
Cơ Dao đột nhiên kêu to một tiếng, nhíu chặt mày lại, nhìn chằm chằm vào Thạch Thiên Hà ở trên không trung đang cố hết sức ra chiêu.
Cơ Dao lấy tư cách là tam đệ từ của Băng Vân, có thể nói nàng cực kỳ quen thuộc với đủ loại bí thuật của Băng Tâm Cốc. Kiếm chiêu của Thạch Thiên Hà vừa xuất là nàng lập tức nhận ra đây là Tuyết Nhược Thanh Thiên của Băng Tâm Cốc, bí thuật mà chỉ có đệ tử của Băng Tâm Cốc mới có thể tu luyện, hơn nữa phải là đệ tử hạch tâm mới được.
Trên không trung, Thạch Thiên Hà một chiêu đẩy lùi đám trưởng lão của Đổng gia. Ngay lúc muốn chạy đi thì đám trưởng lão đó lại bám dính theo như thuốc bôi da chó, khiến cho Thạch Thiên Hà không thể không xoay kiếm lại, đâm ra nhiều đóa hoa kiếm.
Hoa kiếm đó giống như lê hoa nở rộ ngay giữa không trung, đẹp mắt tráng lệ nhưng lại ẩn giấu sát khí không thể tưởng tượng. Thân mình của Thạch Thiên Hà xuyên qua những lê hoa này, thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, thừa cơ trốn chạy.
- Băng Tuyết Lê Hoa Kiếm!
Cơ Dao lại kêu to một tiếng.
Nếu trước đó nàng đã nhận ra bí thuật Tuyết Nhược Thanh Thiên nhưng vẫn chưa dám khẳng định Thạch Thiên Hà là đệ tử của Băng Tâm Cốc thì hiện giờ nàng đã có thể hoàn toàn khằng định rồi.
Nếu không phải là đệ tử Băng Tâm Cốc, làm sao có thể nắm giữ hai chiêu bí thuật này?
Nàng rất là giật mình, không nghĩ tới mình mới vừa về Bắc Vực, còn chưa đến tông môn thì đã gặp được một đệ tử của Băng Tâm Cốc ở Thái Bình Thành này.
Vào lúc này, một tên trưởng lão của Đổng gia đang ra sức đột phá kiếm chiêu của Thạch Thiên Hà nhằm thu hút lực chú ý của nàng ta, một trưởng lão khác thì lắc mình đến phía sau của Thạch Thiên Hà, một chưởng đánh về phía lưng của nàng.
Tuy rằng thực lực của Thạch Thiên Hà không tầm thường nhưng dù sao song quyền khó địch tứ thủ. Sau hai ba chiêu nàng liền bị đánh đến quần áo rách rưới, dù cho cảm nhận được sau lưng có kình khí đánh tới nhưng lại vô lực, trong lúc nhất thời lòng nóng như lửa đốt.
- Chết!
Chính vào lúc này, đột nhiên vang lên một tiếng kêu nhẹ. Mọi người chỉ cảm thấy mắt hoa lên, sau lưng Thạch Thiên Hà bỗng nhiên hiện ra một nữ nhân dung mạo tuyệt mỹ, thần sắc lạnh như băng. Nữ nhân đó chỉ tiện tay vỗ ra một chưởng liền đánh cho một tên trưởng lão Đạo Nguyên tam tầng cảnh của Đổng gia nổ thành một đoàn sương máu.
Nàng thân là tam đệ tử của Băng Vân, bối phận trong tông môn cực kỳ cao. Hiện giờ lại có người ngay trước mặt nàng khi dễ đệ tử của Băng Tâm Cốc, hơn nữa còn lấy nhiều khi ít. Cơ Dao sao có thể nhẹ tay nương tình, một chưởng giết luôn tên trưởng lão đó của Đổng gia.
Nàng lại đưa tay ra kéo Thạch Thiên Hà ra sau lưng bảo vệ, bàn tay ngọc liên tục vỗ ra phía trước.
"Ầm ầm ầm..."
Tiếng nổ vang lên không dứt, mấy đoàn sương máu vỡ toạc ra trên không trung. Mấy tên trưởng lão của Đổng gia vây công Thạch Thiên Hà toàn bộ đều nổ thành sương máu, thi cốt không còn, không có chút lực đánh trả nào.
- Đế Tôn Cảnh!
Một tiếng thét vang lên làm cho mọi người ồn ào hẳn lên.
Thạch Thiên Hà vốn đang lâm vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm, những người vây xem cũng tưởng nàng khó thoát khỏi kiếp nạn lần này. Nhưng không nghĩ tới đột nhiên chạy ra một nữ nhân Đế Tôn Cảnh vô cùng xinh đẹp với khí chất lạnh như băng. Nữ nhân đó từng chưởng từng chưởng giết sạch trưởng lão của Đổng gia, khiến cho thế cục xoay chuyển.