Cảm giác tê ngứa sau lưng tăng lên tới cực điểm. Cùng với tiếng rồng gầm vang dội, kim long đồ án trên lưng phi xạ ra, lao thẳng về phía long thủ trên bầu trời.
Nhất thời, kim long đại phóng, chói lọi gần như không mở mắt được.
Khi tất cả đã bình ổn trở lại, Dương Khai đột nhiên phát hiện ra mình đã ở trong thế giới kim quang lấp lánh, xung quanh du động năng lượng khổng lồ. Một con kim long dài chừng mấy trượng đang không ngừng cắn nuốt những năng lượng này.
Dương Khai khẽ cảm ứng, lập tức yên tâm.
Kim long chỉ dài mấy trượng này có khí tức của mình, hẳn là bức đồ án vẫn luôn lưu dấu trên lưng, chỉ là không biết vì sao lại hiển hóa ra. Hơn nữa nó càng cắn nuốt những năng lượng kim sắc này, thể hình cũng có chút thay đổi vi diệu, đang càng lúc càng lớn, khí tức cũng càng nồng đậm.
Tiếng động như có vật nặng ngã xuống truyền đến từ phía sau, Dương Khai quay đầu nhìn đột nhiên phát hiện một thiếu niên khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, mặt mày trắng bệch ngã bịch xuống đất, vô cùng sợ hãi nhìn mình.
Dương Khai chau mày.
Mọi tâm thần của hắn vừa nãy đều bị sự khác thường nơi đây thu hút, ngay cả thiếu niên này bị cuốn vào lúc nào cũng không phát hiện ra.
Đối phương chỉ có trình độ Chân Nguyên Cảnh thất tầng, chút bản lĩnh này, trước mặt Dương Khai không khác gì con kiến.
Thần niệm phóng ra, Dương Khai chậm rãi lắc đầu. Cũng không biết nơi này như thế nào, thần niệm bị bó buộc trong biển năng lượng kim sắc, căn bản không điều tra được tình hình bên ngoài.
Hơn nữa, phóng mắt nhìn cũng không thấy gì. Lúc này chỉ có mình và tên thiếu niên này.
Mỉm cười, Dương Khai bước về phía y.
Trong lòng có không ít suy đoán, may là có thể tìm được một tên thiếu niên để kiểm chứng.
Dương Khai càng tiến gần, thiếu niên nọ càng hoảng sợ thất thố tới cực điểm. Không đợi Dương Khai lại gần người đã trợn tròn mắt, hôn mê bất tỉnh.
- Không đến nỗi như vậy chứ? Dương Khai ngạc nhiên, tuy mình không phải là anh tuấn gì, nhưng cũng không phải là loại người diện mạo hung thần sát nhân, tên tiểu tử này cũng thật là nhát gan.
Bất đắc dĩ, Dương Khai đành khoanh chân ngồi xuống, im lặng chờ đợi, thăm dò tình hình xung quanh.
Nơi đây hoàn toàn đã bị biển năng lượng kim hoàng sắc bao trùm, thứ hiển hóa ra từ bức kim long đồ án sau lưng mình vẫn không ngừng cắn nuốt. Dương Khai thử một chút, xem có thể đột phá được phong tỏa của những năng lượng này không, nhưng không chút khả năng.
Năng lượng kim sắc kia bao vây, phòng thủ kiên cố. Dương Khai phỏng chừng dù sau khi mình nhập ma cường hành đột phá cũng không tìm ra lỗ hổng.
Có lẽ xé rách không gian có thể rời khỏi nơi này. Nhưng kim long đồ án sau lưng vẫn còn ở đây, Dương Khai muốn về cũng không được, đành phải ở lại.
Dù sao thì người bên ngoài muốn vào cũng không thể.
Hắn cũng đã thăm dò tình hình của thiếu niên kia, ngạc nhiên phát hiện ra thuộc tính công pháp mà tên tiểu tử này tu luyện lại giống với mình. Chân nguyên lưu thảng trong thể nội tuy không nồng đậm là bao nhưng cũng tương đối tốt, ít nhất là không quá kém cỏi ở tầng bậc tu vi này.
Khoảng chừng nửa ngày, thiếu niên đó mới dần dần tỉnh lại.
Mở mắt ra, cơ hồ nhất thời chưa rõ tình hình trước mắt, đến lúc nhìn thấy Dương Khai ngồi ngay ngắn trước mắt y, đang cười hì hì nhìn y thì sắc mặt đại biến, vội vàng bò ra phía sau một đoạn, cảnh giác nhìn lại.
Trong đôi mắt ấy ngập tràn sự kiêng kị.
Dương Khai cười ha ha, - Đừng sợ, ta chỉ muốn hỏi ngươi chút chuyện thôi.
Thiếu niên vẫn cảnh giác, bày ra bộ dạng thỏ gặp ưng, chân nguyên nội thể dũng động.
Dương Khai không khỏi lộ ra vẻ tán thành.
Từ một ý nghĩa nào đó mà nói thì tên thiếu niên này hơi giống mình lúc trước, lúc đối mặt với cường địch, không tự chủ liền phản kháng.
- Ta mà giết người, chẳng qua chỉ là chuyện động tay, ngươi có phòng cũng phòng không nổi đâu! Dương Khai nhếch mép cười, lộ ra răng nanh trắng hếu.
Nghe hắn nói như vậy, hình như thiếu niên cũng cảm thấy lời nói là thật, nặng nề thở dài một tiếng, vẻ mặt phó mặc, phủi mông đứng dậy, nói: - Tiền bối có chuyện gì cứ hỏi đi.
- Tiền bối? Dương Khai ngạc nhiên, lần đầu tiên hắn nghe có người gọi hắn như vậy, khẽ gật đầu, thầm nghĩ tiền bối thì tiền bối, dù sao thì thực lực của mình cũng cao hơn rất nhiều so với tên tiểu tử này, tuổi tác cũng hơn kém nhau gần mười tuổi, không tính là hắn lợi dụng.
- Các ngươi là thế lực nào? Dương Khai trầm ngâm một lúc thì lên tiếng hỏi.
Thiếu niên chớp mắt, chần chừ một lúc mới nói: - Long Phượng Phủ... tiền bối không biết sao
- Long Phượng Phủ.... Quả nhiên! Dương Khai khẽ hít một hơi, lúc cảm nhận được bức kim long đồ án sau lưng mình có chút khác biệt, hắn đã đoán được. Lúc này chẳng qua muốn kiểm chứng từ miệng tiên thiếu niên trước mặt mà thôi.
Long Phượng Phủ, lúc ở Băng Tông, Dương Khai từng nghe Băng chủ Thanh Nhã nói tới.
Thanh Nhã nói với hắn, truyền thừa mà hắn và Tô Nhan có được có thể có liên quan đến Long Phượng Phủ. Rất lâu trước kia, Long Phượng Phủ là một thế lực cường đại, không hề thua kém Băng Tông bọn họ, chẳng qua chỉ vì một lần mất truyền thừa ngoài ý muốn nên mới dần dần lụi bại.
Rắn chết trăm năm vẫn còn độc. Tuy suy tàn nhưng hương hỏa vẫn không tắt.
Thế lực tương tự ở Đại Lục không chỉ riêng gì Long Phượng Phủ, hình như có tới mấy thế lực cũng đều như vậy.
Lúc đó Dương Khai âm thầm quyết định, đợi sau này có thời gian sẽ đến Long Phượng Phủ thăm dò. Đáng tiếc là sau khi rời Băng Tông liền bị cuốn vào hàng loạt những phiền phức.
Mãi đến hôm nay, xé rách không gian, vô tình đến đây.
Cũng không biết có phải là thiên ý hay không.
Sau khi biết đây là Long Phượng Phủ, Dương Khai lập tức khẳng định truyền thừa mà mình và Tô Nhan có được năm đó chính là của thế lực này.
- Tiền bối... người là ai? Tại sao lại khai khởi cấm chế phong trần bao nhiêu năm của long cốc? Trước đây, bọn ta đều cho rằng đây chỉ là truyền thuyết mà thôi.
- Ta?
Dương Khai suy nghĩ một lát rồi nói: - Tính ra thì ta có chút quan hệ với Long Phượng Phủ.
Thần sắc thiếu niên vui mừng, vội vàng nói: - Vậy là người một nhà rồi?
- Người một nhà? Haha, ngươi nghĩ như vậy cũng không sao.
Vẻ mặt của thiếu niên chợt thả lỏng rất nhiều: - Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Ta còn nghĩ lần này chết chắc nữa chứ.
- Sợ ta giết ngươi? Dương Khai liếc xéo y.
Thiếu niên ngượng ngùng nghiêng đầu: - Tiền bối đừng trách, tiểu tử lo lắng quá. Đúng rồi, nói cho tiền bối biết, tiểu tử là đệ tử của Long Phượng Phủ, Tôn Ngọc.
- Ta họ Dương... Dương Khai mỉm cười gật đầu.
- Bái kiến Dương tiền bối. Tôn Ngọc tỏ vẻ hưng phấn, thái độ cung kính cứ như là gặp được sư trưởng của mình vậy.
Y nghĩ như vậy cũng khó trách, có thể khai khởi cấm chế của long cốc, nhất định có chút quan hệ với Long Phượng Phủ. Hơn nữa, Dương Khai cũng tự thừa nhận, đương nhiên Tôn Ngọc yên tâm rất nhiều, dù sao cũng là người một nhà, không cần phải lo lắng đề phòng.
- Ngồi xuống rồi nói. Ta vẫn còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ngươi. Dương Khai hòa nhã gọi.
- Dương tiền bối cứ việc hỏi, đệ tử biết thì sẽ nói hết. Tôn Ngọc vội gật đầu.
Nói chuyện với Tôn Ngọc một hồi, Dương Khai cũng dần dần hiểu được thế lực Long Phượng Phủ này.
Không phải là cường đại, cũng không quá yếu. Trong tông môn dù sao cũng có một vị cường giả Nhập Thánh Cảnh, chính là vị Phủ chủ Trần Châu mà hắn cảm nhận được lúc trước khi ở cốc khẩu của sơn cốc.
Tuy chỉ có Nhập Thánh nhất tầng cảnh, nhưng cũng có thể miễn cưỡng bảo đảm an toàn cho Long Phượng Phủ.
Khảo nghiệm của long cốc cứ ba năm khai khởi một lần. Đám thiếu niên này của bọn họ đều được tuyển chọn từ những thế lực phụ cận trong thời gian này.
Cũng có một vài đệ tử của Long Phượng Phủ, ví dụ như Tôn Ngọc.
Đám đệ tử được tuyển chọn từ các thế lực phụ thuộc và tiểu gia tộc, nếu không thông qua khảo nghiệm thì vẫn phải quay về chỗ cũ.
Mỗi một Phủ chủ của Long Phượng Phủ đều liên tục chủ trì khảo nghiệm như thế này, chính là mong có một ngày một đệ tử nào đó có thể may mắn thông quan khảo nghiệm, chấn hưng lại hùng phong của Long Phượng Phủ.
Đáng tiếc bao nhiêu năm qua, Phủ chủ đã thay đổi bao nhiêu người nhưng không ai thành công. Ngoài Phủ chủ ra, những người khác đều cảm thấy trong long cốc không có huyền bí.
Mãi đến hôm nay, Dương Khai vô tình đến nơi này mới khiến bọn họ nhìn thấy hi vọng.
Tôn Ngọc nói xong bỗng nhiên vỗ đùi, kinh hô: - Thôi rồi, đám người Phủ chủ chắc chắn nghĩ rằng là ta khai khởi cấm chế, thông qua khảo nghiệm của long cốc.
- Thì cứ để họ nghĩ vậy đi, có quan hệ gì đâu? Dương Khai mỉm cười.
- Nhưng.... Chuyện này có liên quan gì tới ta đâu. Ta chỉ đi trong sơn cốc, bị một cỗ kình đạo kéo đến đây thôi. Không được, ta phải ra ngoài nói với đám người Phủ chủ một tiếng.
- Ngươi không ra được đâu. Dương Khai lắc lắc đầu, quay đầu nhìn xung quanh - Không những ngươi, ta cũng không ra được, trước khi năng lượng kim sắc này bị cắn nuốt sạch sẽ.
- Không phải chứ! Mặt Tôn Ngọc trắng bệch - Vậy phải làm sao?
- Đợi!
Dương Khai nói ngắn gọn, không chút căng thẳng.
Thấy hắn vân đạm phong khinh, Tôn Ngọc hình như cũng bị lây, yên tâm hơn rất nhiều, lại ngồi xuống trước mặt Dương Khai.
Lại nói chuyện thêm một hồi, từ chỗ Tôn Ngọc, Dương Khai biết được trong long cốc ẩn chứa truyền thừa của Long Hoàng. Ngoài long cốc ra, Long Phượng Phủ còn có một phượng sào cấm địa khác!
Trong phượng sào đó ẩn chứa truyền thừa Phượng Hậu.
Nhưng người thông qua khảo nghiệm long cốc có thể tìm kiếm một nữ tử ngưỡng mộ trong lòng, để người đó kế thừa chức vị Phượng Hậu.
Long Hoàng Phượng Hậu là cách xưng hô của hai người cường đại nhất của Long Phượng Phủ nhiều năm về trước. Sự có mặt của hai người này, Long Phượng Phủ mới là một trong những thế lực cường đại nhất thiên hạ.
Hiện tại, người chèo lái Long Phượng Phủ chỉ dám xưng là Phủ chủ mà thôi.
Thần sắc Dương Khai khẽ động, không khỏi có chút hứng thú với phượng sào. Nơi đó hẳn là nơi mà Tô Nhan tới.
- Những đệ tử được tuyển chọn như bọn ta, dù không thông qua khảo nghiệm của long cốc, Phủ chủ cũng sẽ ban cho bọn ta một bộ công pháp, chỉ cần tìm được một cô nương phù hợp, bọn ta cùng tu luyện cũng sẽ không quá muộn.
- Song tu công pháp?
Dương Khai nói thẳng huyền cơ.
Tôn Ngọc đỏ mặt, khẽ gật đầu.
- Có nữ tử trong lòng chưa?
Tôn Ngọc lắc đầu, sắc mặt càng đỏ: - Nhưng trong phủ có không ít cô nương xinh đẹp, bọn ta có thể tùy ý lựa chọn. Một khi chọn rồi thì cả đời không rời nửa bước!
Thần sắc Dương Khai chấn động, chỉ có người tu luyện song tu công mới biết thế nào gọi là cả đời không rời nửa bước. Lời này của Tôn Ngọc khiến hắn rất đồng tình, ánh mắt nhìn y không khỏi ấm áp hơn rất nhiều.