Thời khắc này, thần niệm Dương Khai bao phủ phía trên đầu hắn, phảng phất một thanh đao nhọn treo trước ngực làm hắn vô duyên cớ sinh ra một loại cảm giác chỉ cần một chút dị động liền bị bầm thây vạn đoạn.
Điều này làm sắc mặt hắn trắng bệch, trong lòng thấp thỏm lo âu.
Hắn có thể thấy thần niệm cường đại của Dương Khai có thể so sánh với Đạo Nguyên tam tầng cảnh, vượt quá xa so với bản thân hắn, tranh đấu với người như vậy mình tuyệt đối sẽ không có lợi.
Mà nhìn cuộc chiến, dù là Hoa Cổ hay Hùng Trữ tựa hồ đều rơi vào thế hạ phong.
Trong lòng hắn âm thầm khổ sở, biết lần này gặp phiền toái lớn rồi.
Lặng lẽ liếc nhìn Dương Khai, phát hiện đối phương cũng không chú ý tới mình, Chu An trong lòng vừa động nặn ra vẻ mặt tươi cười ôm quyền nói: - Vị bằng hữu này…
Dương Khai nghe vậy quay đầu nhìn hắn thản nhiên nói: - Có gì muốn nói?
Chu An khoé miệng co giật ngượng ngùng nói: - Bằng hữu hiểu lầm, ta muốn nói cho ngươi biết ta không quen biết hai người này, chỉ là tình cờ gặp mới kết bạn cùng đi.
Dương Khai hờ hững nhìn hắn không có động tĩnh gì.
Ngược lại hai người kia nghe thấy lời này của hắn lập tức cả kinh thất sắc.
Hùng Trữ vừa tránh né sát chiêu của Lưu Viêm vừa nhìn Chu An với vẻ không thể tin nổi nói: - Chu sư huynh, huynh đang nói gì vậy?
Hoa An cũng giận tím mặt nói: - Chu An, chuyện cho tới nước này ngươi còn muốn không xem vào, còn không mau động thủ?
- Người kia gọi ngươi là sư huynh kìa. Dương Khai khi nói chuyện liếc nhìn Hùng Trữ.
Chu An nghiêm mặt nói: - Đầu hắn có vấn đề, bằng hữu đừng nghe hắn nói lung tung. Khi nói chuyện hắn làm vẻ mặt cười nịnh hướng về phía Dương Khai nói: - Bằng hữu, tại hạ cũng không có ý muốn bất lợi đối với người, chỉ là bị người khác lôi kéo, không thể không xuống dò xét một phen, vừa rồi động thủ với bằng hữu cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, cũng may các hạ linh khí cũng không tổn thương, xem như vạn hạnh trong bất hạnh, mong bằng hữu đại nhân đại lượng không tính toán.
Một phen những lời không biết xấu hổ này của hắn vừa nói ra ngoài miệng, Dương Khai còn chưa kịp đáp lại gì Hoa Cổ bên kia đã giận đỏ mặt, suýt nữa đã hộc máu, kêu la như sấm, tức giận đến lộ hết gân xanh cả người, sùi bọt mép nói: - Đồ vô sỉ, ngươi có còn liêm sỉ hay không?
- Ngươi ngậm miệng.
Chu An bỗng nhiên lời lẽ chính nghĩa hướng về phía bên kia nổi giận quát: - Chu mỗ ta từ nay về sau không còn chút quan hệ nào với các ngươi.
- Ặc ặc ặc… Hoa Cổ quả thực bị giận điên lên miệng kêu kỳ quái, tâm thần thất thủ, cuối cùng bị pháp thân sơ hở, pháp thân đứng trên mặt đất giẫm một cái, trong miệng quát lớn: - Hoạ Địa Vi Lao.
Lực lượng kỳ lạ trào ra từ thân thể cao lớn kia, mặt đất bỗng như biến thành một dạng chất lỏng chảy động, không chỉ có thể từ trong thổ nhưỡng lưu động kia còn sinh ra những cánh tay dài như những sợi roi bay múa trên trời.
Hoa Cổ nhất thời không quan sát, bị những chiếc roi này quấn chặt xung quanh.
- Không xong rồi. Hoa Cổ kinh hô một tiếng, đang muốn tránh thoát những chiếc roi này trói buộc, lại cảm thấy có một cỗ lực lượng từ phía dưới lôi kéo, thân thể không bị khống chế bị lôi xuống rơi vào trong mặt đất, chỉ lộ ra một cái đầu.
Nói ra cũng kỳ quái, trong nháy mắt lúc Hoa Cổ chìm xuống mặt đất, mặt đất lưu động như chất lỏng lại khôi phục nguyên trạng, không chỉ có vậy mà còn trở nên kiên cố, mặc cho Hoa Cổ giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra.
Hắn giống như rơi vào vũng bùn, người không có đường tiến lui, bị giam cầm hoàn toàn.
Pháp thân cao lớn đứng sừng sững trước mặt hắn che hết ánh sáng.
- Ô? Thần thông mới? Dương Khai nhìn mắt sáng ngời, có chút bất ngờ nói.
Hắn nhớ là trước kia pháp thân sẽ không thi triển loại bí thuật này, cũng không biết là chính hắn lĩnh ngộ ra hay là nhất tộc thiên phú của Thạch Khổi, hay là công lao của Phệ Thiên Chiến Pháp.
Bên kia, Chu An bắt đầu run bắp chân.
Mắt thấy Đạo Nguyên tam tầng cảnh Hoa Cổ đều bại trận trong khoảng thời gian ngắn, hắn nào còn dám dừng lại tại đây.
Hắn vội vàng ôm quyền nói: - Lời nói tới đây, tại hạ cáo từ.
Khi nói chuyện hắn liền tham sống sợ chết rời khỏi chỗ.
- Ta cho ngươi đi rồi? Dương Khai vung tay, một đạo Nguyệt Nhận chém ngay đường hắn đi tới.
Chu An ngừng bước chân, quay đầu chê cười nói: - Vậy không biết…vị bằng hữu này còn có gì ra lệnh?
Hắn tuy làm ra vẻ khúm núm nhưng chỗ sâu trong đôi mắt lại hiện vẻ cảnh giác, Dương Khai không chút nghi ngờ, nếu tự mình hạ thủ với hắn, Chu An nhất định sẽ phản kích ngay.
Hắn loại người có thể tuỳ tiện bán đứng sư huynh sư đệ như vậy chắc hẳn sẽ không tin tưởng bất kỳ kẻ nào.
- Chưa nói tới ra lệnh… Dương Khai thản nhiên nói: - Nhưng…ngươi nếu nói mình cùng bọn họ không phải một đường, dù sao cũng phải làm gì để tự chứng minh đi chứ.
- Làm chút gì… Chu An ánh mắt loé lên, nhưng rất nhanh liền gật đầu nói: - Tại hạ hiểu rõ, bằng hữu hãy đợi xem.
Lời này nói xong hắn lại tế ra thường thương bí bảo, rót nguyên lực vào đó, lực lượng pháp tắc quanh quẩn trên đó, vừa tung người liền hướng Lưu Viêm cùng Hùng Trữ vọt tới, trường thương rung chuyển, một vầng sáng nổ tung tại mũi thương.
- Hỗn Nguyên Thần Thương.
Miệng hắn quát lớn, trong mắt tràn đầy sát khí, mục tiêu nhắm thẳng vào Hùng Trữ.
Hùng Trữ cả kinh thất sắc.
Dưới sự công kích của Lưu Viêm, hắn vốn không có chiếm thượng phong, vừa rồi lại bị hành vi vô sỉ của Chu An quấy nhiễu tâm thần, thời khắc này đang khổ sở chống đỡ, Chu An đột ngột nhất thương công kích, trong nháy mắt hắn liền ngửi thấy mùi chết chóc.
Nỗ lực chống đỡ một kích của Lưu Viêm, Hùng Trữ hô lớn: - Chu sư huynh, ngươi điên rồi.
Chu An hừ lạnh không nói, trường thương trên tay bỗng ngưng trọng, vừa thu lại, lại bung ra.
Công kích kinh khủng kia trong lúc cách Hùng Trữ gang tấc đã chuyển gương hướng, hướng tới Lưu Viêm đánh qua.
- Đã sớm biết ngươi sẽ làm như vậy. Lưu Viêm hoảng nhưng không loạn, trong miệng hừ lạnh, hơi hé miệng, một cột lửa xen lẫn sấm sét cuồng bạo hướng mặt đánh tới.
Ầm…
Vầng sáng to lớn nổ tung che thân ảnh ba người trong chiến trường hồi lâu không tan đi.
Cùng lúc đó khóe miệng Dương Khai nhếch lên lộ ra ý cười.
Hắn tinh tường thấy được, Chu An sau khi huy động thương này sau lập tức thi triển ra một loại bí thuật, bốc cháy lên tinh huyết, cả người nổi lên hào quang đỏ sẫm giống như một màn sương máu bao phủ, với tốc độ cực nhanh hướng tới chỗ sâu trong hẻm núi bỏ chạy.
- Thay đổi thất thường, tiểu nhân chó. Dương Khai thốt lên một tiếng.
Đổi lại là hắn đứng trên lập trường Chu An, nếu muốn sống chỉ sợ cũng không thể làm tốt hơn.
Nhưng một hư chiêu này của hắn chẳng những đã quấy nhiễu Lưu Viêm một chút, tới Hùng Trữ cũng bị lừa, cho nên một kích này xuống, Hùng Trữ liền ngây ngốc ngay tại chỗ, hắn còn cho là mình vừa rồi sẽ phải chết không thể khi ngờ, đợi sau khi thấy mình lông tóc không hư tổn xong lại thấy Lưu Viêm đang hướng mình đánh tới.
Hắn chỉ có thể cứng rắn ngẩng đầu tiếp tục ứng chiến.
Chỗ sâu trong hẻm núi Chu An điên cuồng bỏ chạy.
Sau khi gặp Hoa Cổ bị giam cần, hắn đã biết tự mình nếu không trốn đi chắc chắn sẽ chết, không quản thạch cự nhân kỳ quái kia rốt cuộc là thứ gì, tới thanh niên Đạo Nguyên nhất tầng cảnh kia liền tuyệt đối không phải là đối thủ mình có thể đối phó.
Hắn tới bây giờ chưa từng thấy quái vật như vậy, Đạo Nguyên nhất tầng cảnh võ giả thần niệm cường độ không ngờ có thể so với tam tầng cảnh.
Cái gọi là kẻ thức thời trang tuấn kiệt Chu An xưa nay hiểu biết cách ứng phó linh hoạt, trong tông môn cũng phất phơ tay áo, quan hệ tốt với mọi người.
Một chiêu đốt máu thuật tự thân đối với hắn tiêu hao rất lớn, nhưng có thể ở trong thời gian ngắn tăng tốc cho mình, hắn tự tin dù Dương Khai có mạnh mấy đi nữa cũng không thể đuổi được mình.
Tuy nhiên…
Ý niệm này vừa chuyển, trong hư không phía trước đã nổi lên một tầng gợn sóng, rõ ràng là lực lượng không gian giao động, từ bên đó thoải mái đi ra.
Chu An sửng sốt, nghi ngờ hướng về phía trước nhìn lại.
Hắn thấy một bóng người từ hư không kia đi ra, ánh mắt hài hước chăm chú nhìn hắn.
- Ngươi… Chu An trợn to con ngươi, không thể tin được nhìn Dương Khai cả kinh kêu lên: - Làm sao có thể…
Nhưng hắn cũng coi như kiến thức uyên bác, lập tức nghĩ ra điều gì đó sợ hãi nói: - Không gian thần thông?
Một màn trước mắt này trừ võ giả nắm giữ bí thuật lực lượng không gian trong truyền thuyết thi triển ra Chu An không tìm được cách giải thích thứ hai.
Mặc dù có một vài bí bảo đặc thù có thể xuyên thủng hư không làm được điều tương tự, nhưng Chu An cũng không thấy Dương Khai có dấu hiệu dùng bí bảo.
Hắn lập tức sáng tỏ người trước mắt này chính là nắm giữ lực lượng không gian.
Nghĩ tới đây, mặt Chu An xám như tro tàn.
Chỉ cần người có chút đầu óc sẽ không trốn chạy người tinh thông lực lượng không gian, như vậy chỉ uổng phí khí lực mà thôi.
Một chớp mắt này trong miệng Chu An khổ như ăn hoàng liên, hắn há miệng dường như muốn nói điều gì.
Dương Khai trực tiếp cắt ngang lời hắn: - Ngươi nói gì ta cũng chỉ coi như đang đánh rắm.
Dứt lời Dương Khai phất tay, mấy chục đạo Nguyệt Nhận điên cuồng chém đánh tới.
Trái tim Chu An lập tức chìm vào đáy cốc, vũ động trường thương trên tay che kín cản trước mặt không chỗ hở.
Một trện tiếng vang truyền tới, Nguyệt Nhận tuy rằng bị chặn lại nhưng Chu An cũng bị lùi lại.
Không đợi hắn ổn định thân hình, Dương Khai trước mặt bỗng biến mất không thấy.
Chu An cả kinh thất sắc vội vàng thả ra thần niệm lại không bắt được bất kỳ tung tích nào của Dương Khai.
Hắn theo bản năng quay đầu lại đâm nhưng lại đâm vào chỗ trống không bóng người.
Sau ót truyền tới thanh âm làm hắn rợn tóc gáy. - Bách Vạn Kiếm Mang, Trục Nguyệt Thôn Lang.
Kiếm ý tràn ngập làm người nghe kinh sợ, bóng kiếm vô biên vô tận chém xuống, hẻm núi âm u trong nháy mắt sáng như ban ngày.
Chu An trong nháy mắt giống như thần trợ giúp.
Hắn hét lớn một tiếng phấn khởi ngăn cản, thi triển bình sinh học được, một thân nguyên lực điên cuồng rót vào trường thương trên tay, hàng ngàn hàng vạn thương ảnh hiển lộ, khí thế như hồng.
Năng lượng cuồng bạo bắn tung tóe, cực chiêu uy lực hướng về bốn phía, từng tiếng kêu rên truyền ra, máu tươi tung tóe.
Đợi cho bạch quang kia tán đi sau, Dương Khai cầm trong tay Bách Vạn Kiếm lẳng lặng đứng một bên, Chu An đứng cách đó không xa cả người tắm máu, toàn thân tràn đầy vết thương lớn nhỏ, máu thịt xương cốt lộ ra, một thân quần áo oách nát, màu đỏ sẫm thiêu đốt bên ngoài cơ thể thời khắc này không còn chút gì, khí tức yếu ớt gần như không thể phát hiện.
Hắn gian khổ chuyển động con ngươi, ánh mắt như ngừng lại ở Bạch Vạn Kiếm trên tay Dương Khai, khàn giọng nói: - Đế…Bảo, Chu mỗ chết không oan.
Dứt lời, hắn rớt xuống giữa không trung, cặp mắt nhanh chóng mất đi thần thái.