Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Sư huynh, huynh truyền tin cho Dương sư đệ, hắn có trả lời chưa? Bỗng nhiên Đổng Huyên Nhi hỏi Ngụy Cổ Xương.

- Không có! Ngụy Cổ Xương cười khổ.

- Có thể nào Dương sư đệ... Đổng Huyên Nhi muốn nói lại thôi, sắc mặt hiện lên một tia lo lắng.

- Muội cảm thấy hắn sẽ bỏ mạng trong này? Ngụy Cổ Xương cười ha ha, lập tức lắc đầu: - Hẳn là không, với thủ đoạn cùng bản lĩnh của hắn, chỉ cần không phải xui xẻo như chúng ta, đụng phải loại cấm chế cổ quái này, khẳng định sẽ không ngã xuống.

- Vậy sao hắn vẫn không có trả lời? Đổng Huyên Nhi ánh mắt ảm đạm, theo bản năng cảm thấy Dương Khai cũng gặp phải chuyện gì, cho nên mới không gửi tin trở về.

Ngụy Cổ Xương nhất thời không biết phải nói thế nào, trầm ngâm một hồi, thở dài nói: - Có thể Dương huynh không có tra xét la bàn truyền tin. Trước khi vào đây huynh đã cảm nhận được, hắn muốn hành động một mình, tuy rằng huynh cho hắn la bàn truyền tin, nhưng nếu hắn không kiểm tra, vậy làm sao biết chúng ta gặp nguy ở đây không ra được? Nhưng bây giờ... huynh có thể cầu viện cũng chỉ có hắn. Hơn nữa với bản lĩnh của hắn, nhất định có thể vào tầng thứ ba, chỉ trông cậy vào vận may của chúng ta.

- Ngụy sư huynh, cấm chế dung nham lại bùng nổ!

Một người trong hai nam đệ tử bỗng hoảng hốt hô to.

Bốn người khác đều biến sắc, quay đầu nhìn, phát hiện mặt hồ dung nham vốn bình lặng lúc này lại bị sôi sục, bọt khí trào lên, có mấy cái ở rất gần, vỡ tung thả ra hỏa độc cùng lực ăn mòn nhanh chóng lan tràn về phía bọn họ.

Ngụy Cổ Xương hừ lạnh bước lên, vung tay, một đoàn Lôi Hỏa màu đỏ thẫm chợt lóe, ngăn cản hỏa độc cùng lực ăn mòn ở bên ngoài.

Nhưng mà vừa làm xong, Ngụy Cổ Xương cũng lảo đảo. Nếu là lúc bình thường, hắn sẽ không e ngại hỏa độc cùng lực ăn mòn này. Nhưng hiện tại hắn gần suy kiệt, vận dụng thủ đoạn gì cũng là gánh nặng đối với hắn.

- Tới rồi!

Nam đệ tử kia run giọng hô, chỉ thấy dung nham trong hồ bắt đầu sôi trào, hóa thành những trụ lửa đánh tới, khắp bốn phương tám hướng đánh vào chỗ này.

Tình huống như vậy, trong 1 tháng qua đã xảy ra vô số lần, mỗi lần đều là 5 người cùng nhau hợp sức mới chống đỡ được cấm chế bùng nổ. Nhưng lần này, dường như có chút khác thường.

- Sao lại nhiều như vậy? Cô gái cao gây kia nhìn số lượng cấm chế bùng nổ, mặt mày biến sắc, gần như ngây người ra đó.

Lần này cấm chế bộc phát ra số lượng công kích nhiều hơn trước, lúc đó bọn họ đã đối phó rất miễn cưỡng, Ngụy Cổ Xương càng bị thương nhiều. Hiện tại mọi người đã không còn là lúc đỉnh cao, làm sao ngăn cản nổi đợt công kích này.

Xong rồi! Nữ đệ tử cao gầy cùng hai nam đệ tử khác mặt như tro tàn, sững sờ nhìn trụ dung nham ập tới, lại không có dự định ngăn cản, hoàn toàn khoanh tay chịu chết.

- Không được hoảng hốt! Ngụy Cổ Xương quát khẽ, cùng Đổng Huyên Nhi bộc phát ra toàn bộ lực lượng còn sót lại, truyền vào mai rùa, kích hoạt mai rùa phòng hộ.

Trên mai rùa bị nung đỏ bỗng bùng lên quầng sáng xanh biếc, quầng sáng này chứa đựng thuộc tính thủy dày đặc, bao phủ 5 người.

Xèo xèo xèo...

Trụ dung nham bắn tới, đánh mạnh lên quầng sáng. Quầng sáng xanh rung chuyển một hồi, chỉ chịu được đợt công kích đầu tiên đã lung lay muốn sụp.

Chờ đến cấm chế công kích thứ hai ập tới, đã hoàn toàn vỡ nát.

Trong lòng Ngụy Cổ Xương chợt lạnh, biết lần này thật là chạy trời không khỏi nắng. Nếu như ba sư đệ sư muội của mình không khoanh tay chịu chết, bọn họ còn có thể chống đỡ được mấy nhịp thở. Nhưng bọn họ không nhúc nhích, chỉ dựa vào mình và Huyên Nhi, phòng hộ của mai rùa không thể chống nổi.

Thôi thôi! Có thể chết dưới loại cấm chế cổ quái này, cũng không làm nhục một đời anh minh của mình, chỉ là...

Ngụy Cổ Xương quay đầu nhìn lại Đổng Huyên Nhi, vừa lúc đụng phải ánh mắt đối phương đưa tới, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều khẽ cười, hết thảy đều không cần phải nói.

Vù vù vù...

Mấy tiếng động khác thường truyền tới, dường như ở chỗ rất xa, có năng lượng gì đang bắng tới. Ngay lập tức xung quanh mai rùa bỗng xuất hiện rất nhiều tấm khiên do ngọn lửa đen ngưng tụ thành, hàng loạt mặt khiên dày đặc, trực tiếp che kín không gian xung quanh 5 người.

Trụ dung nham tiếp tục ập tới, toàn bộ đều bị những chiếc khiên đó chặn lại ở ngoài. Những mặt khiên bị đánh vỡ, nhưng khiên mới liền hình thành, bảo vệ kín mít không gian xung quanh mai rùa.

Ngay sau đó, ở đằng xa bắn tới những đạo kiếm mang đen thui, càn quét những trụ dung nham đang ập tới.

Nguy hiểm suýt chết, 5 người trên mai rùa đều bùng lên sắc mặt vui mừng, quay đầu nhìn về phía kiếm mang phát ra.

- Dương huynh! Ngụy Cổ Xương vừa thấy cứu mình ngay lúc nguy cấp lại là Dương Khai, không khỏi cười to. Vào lúc này, Dương Khai đang đứng bên bờ dung nham, tay cầm Ma Kiếm đen thui, tựa như Ma Thần thượng cổ giáng xuống, không ngừng chém ra kiếm mang màu đen.

- Đón lấy! Dương Khai vừa giảm bớt áp lực cho đoàn người Ngụy Cổ Xương, vừa lấy ra chiếc khiên tím, dùng hết sức ném sang.

Chiếc khiên này là bí bảo của hắn, chỉ có hắn mới phát huy toàn bộ năng lực. Nhưng bản thân nó vô cùng chắc chắn, dùng vỏ cứng của yêu thú bậc chín luyện chế thành, có năng lực phòng ngự nhất định, đưa cho Ngụy Cổ Xương tạm dùng một chút cũng được.

Chiếc khiên tím hóa thành ánh sáng màu tím, hết sức thuận lợi rơi vào tay Ngụy Cổ Xương.

Nhận lấy cái khiên, Ngụy Cổ Xương lập tức cầm nó che chắn vị trí trụ dung nham dày đặc công kích, đồng thời từ xa hô lớn với Dương Khai: - Dương huynh, đại ơn không lời cảm tạ, chờ qua kiếp nạn này, sẽ nói chuyện cùng huynh!

- Ừm! Còn cái này nữa, mọi người cầm dùng đi!

Dương Khai gật đầu, ném qua một cái bình ngọc.

Lần này Đổng Huyên Nhi đưa tay nhận lấy, mở nắp ra xem, liền vui vẻ: - Là Băng Tuyết đan!

Ba sư đệ sư muội Ảnh Nguyệt Điện nghe vậy mừng rỡ không thôi, vội nói: - Đổng sư tỷ, mau cho muội một viên!

Năm người đã sớm hao sạch đan dược, Băng Tuyết đan đến đây đúng là đưa than trong tuyết, dùng một viên có thể giảm bớt áp lực của bọn họ.

Đổng Huyên Nhi gật đầu, đổ ra Băng Tuyết đan, chia cho mỗi người một viên, thế mới nhét một viên vào miệng Ngụy Cổ Xương, cuối cùng mới cho mình dùng.

Băng Tuyết đan vào bụng, luồng hơi lạnh băng từ bụng trào ra cả người, xua tan hơi nóng khó chịu cùng hỏa độc, ba người kia liền phấn chấn tinh thần, tựa như khi không lại khôi phục chút lực lượng, không còn chịu khoanh tay chịu chết, lần lượt thi triển thủ đoạn riêng, ngăn cản những trụ đánh nát Hạo Thiên Thuẫn, đánh tới trước mặt.

Bên bờ hồ dung nham, Dương Khai sử dụng Huyền Thiên Kiếm phân tán áp lực giúp mấy người Ngụy Cổ Xương, thỉnh thoảng sử dụng thánh nguyên, ở khoảng cách xa ngưng tụ Hạo Thiên Thuẫn để bảo vệ.

Còn cô gái xấu xí đi theo hắn đến đây, thẳng đến bên bờ hồ mới thở hổn hển.

Không biết nàng vận dụng bí thuật gì, một đường chạy đến đây, nàng không hít thở gì, nhưng bám sát phía sau Dương Khai, thẳng đến nơi này mới bắt đầu khôi phục.

Thấy tình huống nguy cấp, cũng không nói một tiếng ném ra bí bảo như chiếc khăn gấm, hóa thành đoàn mây hồng nhạt, không ngừng bay múa quanh mấy người Ngụy Cổ Xương, toàn bộ trụ dung nham bị mây màu hồng nhạt bao phủ đều biến mất.

- Hả, Ly Thải Mạt? Đổng Huyên Nhi liếc một cái liền nhận ra bí bảo này, quay sang nhìn bên bờ, đợi cho thấy bóng dáng của cô gái xấu xí, mừng rỡ hô: - Sao mà Đại Diên tỷ tỷ lại đi cùng Dương sư huynh.

Theo nàng biết, Đại Diên bởi vì dung mạo của mình, cho nên luôn đi lại một mình, dù cho là đồng môn, nàng cũng sẽ không kết bạn đi cùng. Mà người như Dương Khai lại cũng thích hành động một mình, hai người này lại đi cùng nhau, thật là đủ cổ quái.

- Có lẽ vô tình gặp phải giữa đường. Ngụy Cổ Xương cười hắc hắc, chí khí hào hùng nói: - Nhưng mặc kệ thế nào, coi như đã qua được kiếp nạn này, đợi lát nữa để Dương huynh nghĩ cách kéo chúng ta vào là được.

- Ừ, Tuyết Tàm Tic Đại Diên tỷ tỷ có thể làm được, nó không sợ dung nham trong này. Đổng Huyên Nhi cũng lên tinh thần, 3 đệ tử Ảnh Nguyệt Điện còn lại nghe bọn họ nói vậy, sắc mặt thả lỏng, không còn ảm đạm tuyệt vọng nữa.

Cấm chế trên hồ dung nham bùng nổ lực sát thương không lớn, chỉ là vây khốn mới khiến mấy người Ngụy Cổ Xương bó tay. Được Dương Khai cùng cô gái tên Đại Diên hỗ trợ, 5 người Ngụy Cổ Xương không hề bị thương đã ngăn cản được lần bùng nổ này.

Chờ đến khi sóng gió yên lặng, mọi người đều thở phào, cảm giác sống sót qua tai nạn không phải thường cảm nhận được.

Mấy người Ngụy Cổ Xương ngồi trên mai rùa điều tức khôi phục một chút, một hồi sau, hắn đứng lên lớn giọng hô với Dương Khai: - Dương huynh, đừng tùy tiện xâm nhập vào hồ dung nham, bí bảo Hư cấp của tôi cũng không chịu nổi dung nham thiêu hủy, chạm vào là sẽ bị phá hủy.

- Làm sao kéo mọi người vào đây? Trong khi bọn họ khôi phục, Dương Khai cũng tra xét hồ dung nham này. Dung nham chỗ này không bình thường, ngay cả thực lực như hắn cũng không dám tùy tiện xâm nhập, đang lúc hết đường xoay xở, bên phía Ngụy Cổ Xương lên tiếng.

- Để cho Đại Diên muội muội hỗ trợ là được. Ngụy Cổ Xương cười nhìn sang cô gái bên cạnh Dương Khai.

Thì ra tên là Đại Diên! Cho đến giờ Dương Khai mới biết tên của cô gái này.

Đại Diên nghe vậy khẽ cắn môi, nói với Ngụy Cổ Xương: - Ta cũng không biết Tuyết Tàm Ti có thể chịu nổi dung nham nơi này, nếu bị hủy diệt, vậy phải nghĩ cách khác.

- Ngụy mỗ biết, nếu như Tuyết Tàm Ti bị hủy, sư huynh nhất định bồi thường cho Đại Diên muội muội.

Ngụy Cổ Xương khẽ gật đầu.

- Ai cần ngươi bồi thường? Ta chỉ muốn cứu Huyên Nhi muội muội thôi. Đại Diên hừ một tiếng, dường như không ưa Ngụy Cổ Xương, làm cho đối phương cười xấu hổ.

Dù là nói vậy, nhưng nàng vẫn lấy ra sợi tơ trắng mà Dương Khai đã thấy.

Lúc trước Dương Khai thấy nàng đánh với đệ tử Chiến Thiên Minh đã dùng vật này, lúc đó không nghĩ tới nó luyện chế bằng vật gì, nhưng giờ đã hiểu được, thì ra là Tuyết Tàm Ti!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK