Đó là niềm vinh hạnh tới mức nào kia chứ?
Mấy chốc sau, họ đi tới Thánh chủ Uyển.
Ngọc Oánh không dẫn bọn họ tới Khách Điện mà đi thẳng tới đây.
An Linh Nhi và Từ Hối lập tức ra đón, chào hỏi vài câu, đưa họ vào bên trong, gọi thị nữ dâng trà, Từ Hối dõng dạc:
- Thánh chủ nói ngài sẽ tới ngay, mời chư vị chờ một lát.
- Ừ, hắn cứ lo việc của hắn, bọn ta cứ nghỉ một lát đã!
Thường Bảo phất tay, tìm một chiếc ghế chắc chắn rồi ngồi xuống thở phì phò.
Tướng người lão to lớn, hành động bất tiện, ngày thường lão cũng chỉ ở trong hiệp hội đan sư của Thiểm Quang Thành, đóng kín cửa không ra ngoài, lần này nếu không phải vì tới Cửu Thiên Thánh Địa tìm Dương Khai thì lão lsao phải từ làm khổ mình như vậy.
Sau khi đưa họ tới, Ngọc Oánh xin lỗi một tiếng rồi rời đi.
Năm vị luyện đan sư Thánh cấp địa vị quá cao, An Linh Nhi và Từ Hối cũng không dám chậm trễ, đều tiếp đón cẩn thận.
Năm vị đại sư thần thái hiền hòa, không ra vẻ cậy thế, mà nói chuyện thoải mái với Từ Hối và An Linh Nhi, bầu không khí đầy hòa thuận.
Còn đám người Thủy Linh và Vân Huyên đều bó chân bó tay vô, không tự nhiên.
Thủy Linh cũng không ngờ mấy lão già tình cờ gặp bên ngoài này đều là luyện đan đại sư, khi đã biết thân phận của bọn họ rồi thì cũng không dám tùy tiện.
Đám người Vân Huyên cũng có vẻ rất câu nệ.
Độc Ngạo Minh không phải là thế lực lớn, được đặt chân vào Cửu Thiên Thánh Địa này là nhờ phúc Thủy Linh, trước mặt năm vị đại sư, Minh chủ Độc Ngạo Minh Vân Thành ngồi thẳng thớm, thần sắc trang nghiêm, không nói một lời.
Căn bản không thể chen lời, và cũng không dám chen vào.
Mỗi một người đang có mặt tại đây địa vị thân phận đều cao quý hơn y rất nhiều, ngày bình thường nếu muốn cầu kiến một người trong số đó là vô cùng khó, giờ ngồi cùng một chỗ với họ làm Vân Thành cảm giác có chút áp lực, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì cho đúng.
Dường như đã nhìn ra sự lúng túng của bọn họ, An Linh Nhi khéo léo đi tới nhỏ giọng nói chuyện với Thủy Linh và Vân Huyên, hỏi thăm quan hệ giữa họ và Dương Khai.
Đối mặt với vị Thánh nữ Cửu Thiên Thánh Địa này, cả Thủy Linh và Vân Huyên đều không khỏi cúi thấp đầu, đối đáp cũng rất cẩn thận dè dặt.
Có điều dưới sự dẫn dắt của An Linh Nhi, dần dần thần sắc của họ cũng thả lỏng không ít. Cứ nói đến Dương Khai thường vang lên những tiếng cười khanh khách.
Đợi chừng nửa canh giờ, một bóng người vội vã đi từ ngoài vào.
Mọi người đều hướng ánh mắt nhìn qua, đồng loạt mỉm cười.
- Tiểu tử Dương Khai bái kiến các vị đại sư! Làm phiền các vị đại sư đến thăm, Dương Khai thụ sủng nhược kinh!
Tới gần, Dương Khai vội vàng hành lễ.
Năm vị đại sư mỉm cười gật đầu. Đỗ Vạn nói:
- Đừng có khách khí như vậy, trước kia ngươi gọi bọn ta là đại sư, còn bây giờ... không dám nhận, không dám nhận!
Lão không nói quá công khai, nhưng hàm ý trong lời nói đó thì ai cũng biết.
Dương Khai cười đáp:
- Đỗ lão nâng đỡ, tiểu tử có ngày hôm nay cũng ít nhiều nhờ các vị đại sư ngày đó chỉ dậy.
Thấy hắn khiêm tốn như vậy, năm người nhìn nhau đều thấy được an ủi, cảm thấy Dương Khai không hề xem thường người khác vì thành tựu hiện có, và tự thấy mình cũng không nhìn lầm.
- Này, bên này còn có người đấy, ngươi không chào à?
Thủy Linh cười hì hì.
Dương Khai vừa ra tới nơi, thần sắc nàng cũng thoải mái không ít. Bởi vì trong tất cả những người đang ở đây, không một ai hiểu rõ Dương Khai bằng nàng.
Năm đó, nàng cùng Dương Khai từ bên kia đi vào Thông Huyền đại lục, còn cùng tham gia đoạt đích chiến kinh động liên hạ và liều chết chiến đấu với Thương Vân Tà Địa.
Tuy Dương Khai hiện tại là người đứng đầu Thánh địa, nhưng Thủy Linh lại không hề coi hắn là người ngoài.
Dương Khai cười ha hả chào hỏi:
- Lâu ngày không gặp, mấy vị mỹ nữ đều đẹp hơn rồi.
- Miệng lưỡi trơn như thoa mỡ!
Thủy Linh đỏ mặt hừ một tiếng.
Vân Huyên cũng không giấu nổi vẻ ngượng ngùng, ánh mắt duyên dáng nhìn Dương Khai, Nguyễn Tâm Ngữ ở bên cạnh lén chọc nàng một cái, giật dây:
- Lần này là cơ hội cuối cùng, nếu tỷ mà không nắm cho chắc, sẽ không có lần sau đâu.
Vân Huyên chỉ lặng lẽ nhìn Dương Khai, không lên tiếng, khiến Nguyễn Tâm Ngữ sốt ruột tới mức muốn nhảy tường.
Trong lòng nàng tự hỏi, nếu mình là Vân Huyên chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha Dương Khai, hắn của hôm nay đã khác với năm xưa. Năm xưa trông hắn như một tiểu tử bước ra từ nơi thâm sơn cùng cốc, chưa biết thế gian ra sao, hiện tại hắn là người đứng đầu Cửu Thiên Thánh Địa, thân phận tôn quý, công lực cũng không thấp, đâu dễ bỏ qua?
Nắm thật chắc thì cả đời sẽ chẳng cần lo nghĩ gì nữa.
Cái cô ngốc Vân Huyên này lại không có ý hành động, làm Nguyễn Tâm Ngữ sốt ruột chết đi được.
- Vãn bối bái kiến Vân minh chủ!
Dương Khai lại chắp tay chào Vân Thành.
Vân Thành giật mình, mặt rạng rỡ, vội vàng đứng dậy đáp lễ:
- Không dám không dám, Dương thánh chủ quá khách khí rồi.
Nói xong, lại lúng túng:
- Lần trước Độc Ngạo Minh bị người ta lừa gạt, đã có chỗ vô lễ, kính xin Dương Thánh chủ thứ lỗi.
- Chuyện nhỏ, đừng nhắc tới nữa.
Dương Khai cười ha hả, vẻ mặt thoải mái.
Nghe hắn nói như vậy, Vân Thành cũng an tâm không ít. Y thực sự sợ Dương Khai sẽ ghi hận chuyện lần trước, nếu vậy thì y cũng không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa.
Hàn huyên một hồi, chào hỏi xong xuôi cả rồi, Dương Khai mới tìm chỗ ngồi xuống.
- Chư vị sao lại tới Thánh địa ta? Các vị có quen biết nhau sao?
Dương Khai hoài nghi nhìn mọi người.
- Tình cờ gặp thôi.
Thường Bảo cười ha hả:
- Không phải là cùng đến, chỉ là gặp ở bên ngoài thôi.
- Đúng vậy, ta cũng gặp được Vân Huyên ở bên ngoài.
Thủy Linh cũng gật đầu.
- Thật là tình cờ, chẳng trách hôm nay ta cứ cảm giác sắp có hỷ sự lâm môn, hóa ra là các vị đại sư và mấy vị bằng hữu tới.
Dương Khai cười lớn vui vẻ.
Vừa nói, hắn vừa nhìn Vân Huyên một cái nửa như vô tình nửa như cố ý, từ đầu đến giờ nàng vẫn nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt chạm nhau, Vân Huyên liền tránh mắt đi, tim đập dữ dội.
Thời gian càng lâu dài, nàng càng có cảm giác khoảng cách giữa mình và Dương Khai càng lớn, lần trước khi nhìn thấy hắn, tuy rằng hắn cao cao tại thượng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy.
Nhưng lần này gặp lại, Vân Huyên phát hiện người này đã ở ngưỡng cao mà mình không thể với tới.
Trong lòng chua xót, nàng biết cả đời mình cũng đừng nghĩ đến việc đuổi theo bước chân Dương Khai nữa, mãi mãi chỉ có thể ngưỡng vọng hắn.
Nam nhân như vậy, không đến lượt nữ nhân như nàng...
- Các vị đại sư đến Thánh địa ta du ngoạn hay có chuyện gì quan trọng muốn làm?
Dương Khai khẽ đằng hắng một tiếng, nhanh chóng hỏi việc chính.
Năm người nhìn nhau, rất nhanh, ánh mắt bốn người kia liền tập trung vào Đỗ Vạn, có ý để lão trả lời.
- Đỗ lão cười bất đắc dĩ:
- Là thế này... Ừm, ta có nghe nói ở nơi này xuất hiện một vị luyện đan sư tài nghệ siêu quần, cho nên muốn đến tiếp kiến một phen.
Dương Khai cười gượng hì hì, khóe miệng co giật.
Người khác không biết vị luyện đan sư mai danh ẩn tích này rốt cuộc là ai, đám người Đỗ Vạn nhất định là tỏ tường, dù sao mình lúc trước hắn cũng đã từng luyện chế ra một viên đan Thánh cấp hạ phẩm ngay trước mặt bọn họ.
Giờ Đỗ Vạn nói khiêm tốn như vậy khiến Dương Khai có chút khó chịu, nhất thời không biết nên ứng đối như thế nào.
- Ừ, nếu vị đại sư đó thấy tiện, bọn ta còn muốn học tập một ít luyện đan thuật...
Hồng Phương tiếp tục nói.
Khóe miệng Dương Khai càng co giật mạnh hơn.
- Không tiện cũng không sao.
Đỗ Vạn thấy Dương Khai mang vẻ mặt quái dị, cho là hắn không muốn, vội vàng xua tay:
- Không phải bọn ta muốn biết bí mật của người khác, chỉ là do về thuật luyện đan thì không ai có thể dạy bọn ta, nay khó khăn lắm mới có thể tìm được một người, nên muốn đến thử vận may. Dương Khai, ngươi thương lượng với vị đại sư đó một chút, không vội trả lời bọn ta, nghĩ kỹ rồi trả lời cũng không muộn.
- Đúng vậy, nếu vị đại sư đó bằng lòng, có thể chỉ điểm một phen, ta sẽ rất vui mừng, nếu không muốn cũng không sao, dù sao cũng là mấy người bọn ta vô liên sỉ ép buộc làm khó thôi.
Thường Bảo trấn an.
Ánh mắt năm người đều xoáy vào Dương Khai, muốn biết hắn sẽ đưa ra câu trả lời như thế nào.
Mà ngay cả đám người Thủy Linh và Vân Thành cũng căng thẳng quan sát, không biết vì sao, bọn họ cứ cảm thấy bầu không khí này quá đỗi tế nhị.
Dương Khai nhẹ nhàng hít vào một hơi, thần sắc nghiêm nghị:
- Các vị đại sư nặng lời rồi, đúng lúc luyện đan sư Thánh địa ta cũng cần giao lưu với mọi người, sự có mặt của năm vị đại sư đâu chỉ là tin vui đối với y, thế này đi, ta thay mặt vị luyện đan sư đó đồng ý yêu cầu của chư vị, chưa nói tới chỉ giáo, đôi bên học tập lẫn nhau là tốt rồi.
- Thật sao?
Thường Bảo kích động hô khẽ.
- Như vậy được ư?
Đỗ Vạn cũng nhìn Dương Khai hỏi.
- Không có gì là không thể, cũng không có gì xấu hổ cả.
Dương Khai cười khà khà.
Năm vị đại sư liếc nhìn nhau, vẻ mặt phấn chán, ánh mắt nhìn Dương Khai tràn đầy cảm kích.
Dương Khai đồng ý sảng khoái như vậy thực sự nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Trên đường tới đây, năm người đều lo được lo mất, cảm thấy yêu cầu như vậy có vẻ không ổn, nhưng không chống lại được sự hấp dẫn của bí mật luyện đan thuật, nên vẫn cùng nhau đi tới Thánh địa mặt dày yêu cầu, chuẩn bị sẵn tâm lý bị cự tuyệt.
Không ngờ lại dễ dàng đạt được mục đích như vậy.
Năm vị đại sư bất ngờ xen lẫn vui sướng.
- Vậy còn chờ gì nữa, bây giờ bọn ta đi bái kiến vị đại sư đó đây.
Hà Phong nói xong liền đứng dậy.
- Khoan vội!
Dương Khai bật cười:
- Mấy vị đợi một lát.
Nói xong lại nhìn đám người Thủy Linh:
- Các ngươi thì sao? Tới thăm ta hay muốn luyện đan?
- Nếu ta nói là đến thăm ngươi, ngươi có tin không?
Thủy Linh cười hì hì nói.
Dương Khai bĩu môi.
- Vậy thì ta đến để luyện đan, hề hề.
Vừa nói vừa lấy ra một túi Càn Khôn ném qua cho Dương Khai, nói giọng không chút khách khí:
- Ta muốn luyện chế ba viên Thiên Thương đan, nguyên liệu đã chuẩn bị đầy đủ rồi, ngươi xem mà lo liệu đi.
Dương Khai nhận lấy, thần niệm đảo qua túi Càn Khôn khẽ gật đầu:
- Thiên Thương đan... Ngươi thăng đến Siêu Phàm Cảnh bao lâu rồi?
- Mới bốn tháng thôi! Cho nên cần đan dược này để củng cố cảnh giới.
Thủy Linh đáp, có vẻ buồn rầu.