Nói xong, Hòa Tảo cũng không có hỏi sâu vào những chuyện Dương Khai đã trải qua những năm này, nàng tự biết thân phận của mình nên hỏi dạng câu gì.
Dương Khai nhàn nhạt gật đầu, nói: - Đúng rồi, thiếu minh chủ Cổ Kiếm Tâm của các cô, các cô biết được bao nhiêu?
- Thiếu minh chủ? Hòa Tảo ngẩn ra: - Dương đại ca là muốn tìm hiểu về thiếu minh chủ sao?
- Ừm! Dương Khai thấy nàng thông minh nhạy bén như thế, ngược lại cũng rất hài lòng: - Nói cho ta biết những gì các cô có thể nói, còn không tiện nói thì thôi!
Hòa Tảo mỉm cười: - Muội biết thật ra cũng không nhiều, cũng không có gì không tiện nói. Về Thiếu minh chủ, có thể nói là thiên tài có tư chất nhất của Kiếm Minh trong ngàn năm nay, năm nay tuổi thật của hắn mới không tới 60, đã có tu vi Phản Hư Cảnh đỉnh phong, nghe nói nếu cho hắn thời gian ba năm rưỡi, hắn có thể đánh sâu vào Hư Vương Cảnh!
Dương Khai vừa uống trà vừa gật gù, dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng nói tiếp.
Về tình huống này, trước hắn đã từ Lưu Đống biết được.
- Thiếu minh chủ làm người khiêm hòa, trọng tình trọng nghĩa, là người minh chủ kỳ vọng sẽ nối nghiệp mình. Chẳng những hắn có tu vi cao thâm, thực lực cũng tương đối lợi hại, gần như trong thế hệ trẻ ở Tinh Vực, chỉ có Tuyết Nguyệt tam thiếu của Hằng La Thương Hội và Tử Đông Lai của Tử Tinh là có thể sánh vai cùng hắn!
"Vậy còn..." Nghe đến đây, trong đầu Dương Khai bỗng nhiên hiện lên một bóng người khác.
"Hứa Tân Bạch!" Ngày đó ở ngoài Huyết Ngục trên Thúy Vi Tinh gặp được một thanh niên rất có hứng thú! Nghe nói, hắn là đồ đệ của một vị cường giả Hư Vương Cảnh gọi là Vô Đạo, còn được tôn xưng là Vô Đạo đại nhân. Tu vi của vị Vô Đạo kia ngay cả Lạc Hải là Tinh Chủ Thúy Vi Tinh đều vô cùng kiêng kỵ!
Vô Đạo chính là cường giả Hư Vương tam tầng cảnh thứ thiệt, là lão quái vật sống vô số năm tháng thuộc loại "rồng thần thấy đầu không thấy đuôi"!
Đồ đệ do người như thế tự mình dạy nên, chỉ sợ sẽ không kém so với Cổ Kiếm Tâm, Tuyết Nguyệt và Tử Đông Lai kia, nói không chừng còn có thể mạnh hơn một chút. Bất quá ý niệm này chỉ là nhoáng lên một cái trong đầu rồi biến mất, hắn cũng không có nói ra.
Hòa Tảo ở lâu trong Kiếm Minh, thực lực cũng không tính là cao, tiếp xúc với các thứ rất hạn hẹp, đương nhiên tầm nhìn sẽ không rộng lắm.
- Thiếu minh chủ ở trong Kiếm Minh có danh tiếng rất tốt. Nếu không như thế, sư tôn cũng sẽ không lựa chọn đi theo người. À... thiếu minh chủ còn có Tả Hữu Kiếm Thị, nghe nói Tả Hữu Kiếm Thị này là từ nhỏ đã cùng tu luyện với thiếu minh chủ, tình như anh em ruột!
- Không chỉ anh em ruột đơn giản như vậy đi! Dương Khai cười hà hà nói.
Lúc Tả Hữu Kiếm Thị nhìn Cổ Kiếm Tâm, trong mắt bộc lộ tình nghĩa nồng đậm, gần như tiết ra rõ ràng.
Hòa Tảo mím bờ môi đỏ mọng, trên mặt thoáng hiện một chút ửng đỏ, ngón tay vân vê góc áo, không có giải đáp gì trong vấn đề này, tiếp tục nói: - Tả Kiếm Thị tên là Linh Nguyệt, Hữu Kiếm Thị là Ám Tinh. Thiếu minh chủ và Tả Hữu Kiếm Thị đang tu luyện một bộ bí thuật Nhật Nguyệt Tinh. Ba người liên thủ, có thể phát huy ra chiến lực hơn xa tu vi cảnh giới của mỗi người. Bất quá, dù không có Tả Hữu Kiếm Thị hiệp trợ, chiến lực cá nhân của thiếu minh chủ cũng rất mạnh, Phản Hư tam tầng cảnh bình thường không thể là đối thủ của hắn!
Dương Khai gật đầu đồng ý.
Một võ giả cường đại hay không, thường thường chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là biết. Cổ Kiếm Tâm tạo cho Dương Khai một loại cảm giác cường đại.
Hắn là thuộc loại tinh anh trong tinh anh!
- Muội biết được, đại khái cũng chỉ có vậy! Hòa Tảo nói xong, đôi mắt đẹp nhìn Dương Khai, dường như đang đợi chỉ thị kế tiếp của hắn.
- Vậy Cổ Kiếm Tâm đi Thanh Mộc Tinh chuyến này, định làm gì?
- Cái này muội cũng không biết, chúng ta cũng chỉ là nghe lệnh làm việc, trước khi thiếu minh chủ nói ra mục đích, chúng ta thậm chí không biết chuyến này sẽ đi đâu! Hòa Tảo lắc lắc đầu.
- Dương đại ca, huynh hỏi nhiều như vậy, là muốn là địch với thiếu minh chủ sao? Hòa Miêu có chút lo âu hỏi.
Dương Khai cười ha hả, lắc đầu nói:
- Làm gì có! Ta cùng với Cổ Kiếm Tâm không có xung đột lợi ích hay chuyện gì khác, làm sao lại muốn là địch với hắn! Hơn nữa Cổ Kiếm Tâm này hẳn là người không tệ. Chỉ là hiện giờ ta đã lên trên chiến hạm này, dĩ nhiên là muốn biết nhiều một chút tin tức về hắn, cô không cần khẩn trương như vậy!
- À... Lúc này Hòa Miêu mới buông lỏng rất nhiều, bàn tay nhỏ nhắn vỗ vỗ bộ ngực cao vút, gương mặt lộ ra ý: làm ta sợ muốn chết!
Như Hòa Tảo Hòa Miêu, chỉ là võ giả Thánh Vương tam tầng cảnh như vậy, tuy rằng tuổi không lớn lắm, trong năm tháng trong tương lai có thể sẽ trở thành một trong những trụ cột của Kiếm Minh, nhưng dù sao trước mắt tu vi không đủ, không thể tiếp xúc được tin tức từ giới cao tầng.
Đối với các nàng, hết thảy chỉ có bốn chữ: nghe lệnh làm việc!
Không cần hỏi nhiều, không cần suy nghĩ nhiều, cấp trên ra lệnh, cứ làm theo là được. Cho dù là nhiệm vụ thi hành hẳn phải chết, cũng phải kiên trì đi làm.
Đây là nỗi bi ai của võ giả tầng dưới chót trong các thế lực lớn. Các võ giả này nhìn như chiếm được che chở rất tốt, nhưng mất đi một phần tự do. Nếu Dương Khai thật sự là địch với Cổ Kiếm Tâm, Hòa Tảo Hòa Miêu sẽ rất khó xử.
Sau đó, Dương Khai lại nói chuyện một hồi với Hòa Tảo Hòa Miêu, rồi để các nàng rời đi.
- Dương đại ca... Trước khi rời đi, bỗng nhiên Hòa Tảo xoay người hô một câu.
- Còn có chuyện gì sao? Dương Khai nhìn nàng.
Hòa Tảo khẽ cắn bờ môi đỏ mọng, muốn nói lại thôi, cuối cùng lắc đầu nói: - Không có gì, huynh nghỉ ngơi đi. Chúng ta ở trong phòng thứ năm cách vách, nếu có gì cần, cứ việc phân phó cho chúng ta là được!
- Được! Dương Khai nghi hoặc gật gật đầu.
Tiễn hai tỷ muội rời đi, Dương Khai đứng tại chỗ xuất thần suy nghĩ một hồi, Hòa Tảo cuối cùng nhất định là có lời gì muốn nói với mình, nhưng không biết tại sao lại không nói ra.
Mặc dù nói trong thời gian mấy chục năm mình với hai tỷ muội này, trước sau tổng cộng chỉ gặp nhau hai lần, nhưng sau lần cùng trải qua hoạn nạn trên Huyền Không đại lục năm đó, giữa nhau cũng coi như rất có giao tình.
Lần này vô tình gặp được càng làm cho phần giao tình này tăng thêm, trở nên thân thiết hơn.
Nếu Hòa Tảo thật có chuyện gì muốn hỗ trợ, Dương Khai cũng sẽ không từ chối. Đáng tiếc có lẽ nàng có băn khoăn gì đó không có nói ra, đương nhiên Dương Khai cũng không tiện hỏi tới.
- Tỷ tỷ! Vừa rồi là tỷ muốn nhờ Dương đại ca nói giúp chúng ta hay sao? Về tới phòng riêng, Hòa Miêu mới nhìn Hòa Tảo hỏi.
- Ừm! Hòa Tảo khẽ gật đầu, thấp giọng nói: - Giờ này cũng chỉ có Dương đại ca có thể giúp chúng ta, chuyện này ngay cả sư tôn đều không thể giải quyết được!
- Nhưng sao tỷ không nói ra. Dương đại ca người rất tốt, nếu tỷ nói ra, khẳng định huynh ấy sẽ không ngồi xem không quản!
- Nhất định huynh ấy sẽ không từ chối... Hòa Tảo ngồi xuống mép giường nói: - Nhưng chuyện này dù sao cũng không có quan hệ gì với huynh ấy, chỉ là chuyện của chúng ta mà thôi!
- Tỷ tỷ... Hòa Miêu ngồi xuống, gối đầu lên đùi Hòa Tảo, âu sầu nói: - Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta phải cùng với người kia...
Hòa Tảo nhẹ vuốt mái tóc của Hòa Miêu, trên gương mặt xinh đẹp cũng nổi lên một tia đau thương: - Ôi... Chuyện năm đó, nếu không nhờ có Tần đại nhân nói giúp, chỉ sợ sư tôn và chúng ta khó thoát khỏi bị trách phạt, có lẽ cũng không sống tới hôm nay. Người kia là con của Tần đại nhân, chính vì điểm này sư tôn mới không thể cự tuyệt đề nghị của Tần đại nhân... coi như... là báo ân... những năm này, Tần đại nhân cũng có nhiều chiếu cố đối với chúng ta...
- Muội không cần! Hòa Miêu chợt đứng lên, khí thế hung hăng, nắm quả đấm nảy sinh lòng ác độc nói: - Nếu thật sự đến ngày đó, muội sẽ làm thịt tiểu tử Tần Kỳ Dương kia!
Hòa Tảo sợ hãi cả kinh, kinh ngạc nhìn Hòa Miêu, nạt nhỏ: - Muội không được nói bậy lung tung!
Hòa Miêu dẩu dẩu miệng, cũng không nói thêm, ngồi xuống lại, gối đầu tiếp trên đùi tỷ tỷ.
Trong phòng riêng, Dương Khai vừa mới ngồi xuống một lát, liền nghe tiếng đập cửa.
Hắn nhướn mày, có chút không vui đứng lên, mở cửa phòng, lập tức một gương mặt xinh đẹp lại có chút bối rối ập vào tầm mắt.
Dương Khai ngạc nhiên.
- Ta có thể đi vào không? Người đến thấp giọng hỏi, lúc nói chuyện lại quan sát bốn phía, bộ dáng lén lút dường như sợ bị người phát hiện.
"Chuyện gì đây?" Dương Khai càng thêm mờ mịt, nhưng thấy dáng vẻ đối phương dường như có ẩn tình gì khó nói, hắn cũng không có cự tuyệt, nghiêng người nhường lối, người đến lập tức vọt vào trong phòng mang theo một mùi thơm dịu.
Đóng kín cửa phòng, Dương Khai xoay người nhìn mỹ phụ, nghi hoặc nói: - Nguyệt phu nhân tìm ta có việc gì?
Người tới, bất ngờ chính là Nguyệt Hi, sư tôn của hai tỷ muội Hòa Tảo Hòa Miêu!
Dương Khai cũng bị làm cho hồ đồ, hai tỷ muội chân trước mới từ nơi mình rời đi, tiếp đó sư tôn các nàng lại đi vào, đây là muốn làm gì? Nếu bị người nhìn thấy không biết rõ, còn cho là giữa mình với ba thầy trò này có chuyện xấu xa xấu hổ gì đó không muốn cho ai biết.
- Thiếp ra mắt Dương công tử!
Nguyệt Hi dịu dàng thi lễ, khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói: - Trước thiếp xin bái tạ ân cứu mạng của Dương công tử...
- Có lời gì cứ nói thẳng đi! Dương Khai lạnh nhạt nhìn nàng.
Nguyệt Hi sắc mặt cứng đờ, ngay sau đó lộ ra vẻ cười khổ, cắn bờ môi mỏng trầm ngâm một chút, lúc này mới nói thẳng: - Thiếp muốn xin Dương công tử, mở lòng từ bi cứu vớt Hòa Tảo Hòa Miêu thoát khỏi bể khổ!
- Các nàng thế nào?
Dương Khai cau mày: - Ta xem các nàng rất khỏe, cũng không có bị thương hoặc là dấu hiệu trúng độc đâu... có chuyện gì cần ta cứu vớt?
- Cũng không phải là bị thương hoặc trúng độc! Nguyệt Hi lắc lắc đầu, nói: - Chỉ là các nàng... các nàng... một trong các nàng có lẽ phải gả cho một người không quen biết, hơn nữa còn là nam nhân không được bình thường!
Dương Khai híp mắt, nhìn chằm chằm vào Nguyệt Hi.
Ánh mắt mang tính áp bức này khiến Nguyệt Hi rất có áp lực, gương mặt của nàng từ từ trở nên không tự nhiên, sắc mặt cũng từ từ trở nên lúng túng và áy náy, nhưng chỉ chốc lát, nàng lại ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng vào Dương Khai.
- Ngồi xuống nói đi! Ngoài dự liệu của Nguyệt Hi, Dương Khai lại bảo nàng ngồi, sau đó đi qua một bên, rót chén nước trà mang đến.
- Cám ơn nhiều! Nguyệt Hi thầm thở ra một hơi, rồi theo lời ngồi xuống.
- Ta quả thật không hiểu, phu nhân hãy nói rõ xem! Dương Khai ngồi xuống bên kia, lên tiếng gạn hỏi.
Nguyệt Hi nói: - Là ta không có nói rõ, chuyện là như vầy...
Nghe nàng nói ra một hồi, Dương Khai mới hiểu được ngọn nguồn trong đó.
Chuyện này lại có chút liên hệ với chuyện năm đó: năm đó lúc Dương Khai chạm mặt lần đầu với nhóm người Nguyệt Hi, nàng là Thánh Vương tam tầng cảnh, đã có tư cách trông coi một chiếc chiến hạm cấp Thánh Vương, tiến hành một số hoạt động Tinh Vực không tính là nguy hiểm.
Trong một lần hoạt động, bên Kiếm Minh này tổn thất to lớn, cuối cùng chỉ có ba thầy trò Nguyệt Hi trốn thoát một kiếp, quay trở về chủ tinh Kiếm Minh, sau đó liền gặp phải một kiếp nạn không thể hóa giải...