Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa rồi lão cũng đối phó với con chim lửa khí linh như vậy.

Để bắt sống Dương Khai, Tề Thiên Triệt đã tốn không ít công sức, sau nhiều lần thăm dò tin tức lão biết được, bên cạnh Dương Khai có rất nhiều trợ lực đáng sợ.

Nhưng lão tin tưởng tuyệt đối vào Huyền Giới Châu.

Huyền Giới Châu là một trong hai hạt châu Đế Bảo, lão luyện hóa Huyền Giới Châu cũng nắm giữ được một ít pháp tắc của nó. Chỉ cần cách ly những trợ lực ở bên ngoài, thì một tên Phản Hư nhất tầng cảnh này lão không coi vào đâu, chẳng những từ nơi hắn có thể biết được lực lượng không gian huyền bí, mà còn có thể ép Diệp Tích Quân vào tuyệt cảnh, thậm chí quay trở về tổ địa Thái Huyền Tông, nhất cử lưỡng tiện!

Ngay từ đầu lão đã không nghĩ sẽ đánh nhau sống chết với Diệp Tích Quân, mục tiêu của hắn vẫn luôn là Dương Khai.

Trước mắt lần nữa xuất hiện một luồng lốc xoáy, truyền ra lực hút cực kỳ kinh khủng, muốn hút Thạch Khổi vào!

- Si tâm vọng tưởng! Dương Khai nổi giận quát lên, đưa tay trảo mạnh về phía lốc xoáy. Lực lượng không gian dày đặc liền ùn ùn phát ra, lốc xoáy kia dưới một trảo của hắn ầm ầm tiêu tán, động tác của Thạch Khổi cũng lần nữa trở lại bình thường.

Dương Khai cười ha hả: - Lão già kia, lão đối với việc nắm giữ pháp tắc thiên địa của phiến không gian này có vẻ như là không đủ rồi.

Tề Thiên Triệt sa sầm mặt xuống, không khỏi hiện lên cảm giác có chút không ổn.

Lão không ngờ Dương Khai lại phá giải được cả thủ đoạn này của mình, khi giao đấu về lực lượng không gian, mặc dù lão đã luyện hóa được Huyền Giới Châu nhưng vẫn không phải là đối thủ của hắn.

Động tác của Thạch Khổi nhanh như gió, trong nháy mắt khi vừa thoát khỏi lực hút liền bước tới một bước, hung hăng nện xuống một gậy nữa.

Tề Thiên Triệt nào dám đón đỡ, vội vàng tránh né.

Hám Thiên Trụ quét qua sát thân thể hắn, nơi thắt lưng của hắn lại lần nữa tê dại đi.

Chưa kịp đứng vững, từ trên đỉnh đầu của lão đã truyền đến một luồng kình phong kèm theo tiếng quát lớn của Dương Khai: - Lão già kia, lão cũng tiếp một quyền của ta thử xem!

- Tới hay lắm! Tề Thiên Triệt lộ ra vẻ kinh ngạc, tuy nhiên lại lấy làm vui mừng.

Lão không lấy ra bí bảo, cũng không có thi triển bí thuật, chỉ muốn đối kháng thân thể với Dương Khai, thứ nhất là bởi vì không gian không cho phép, thứ hai là vì lão tràn đầy lòng tin đối với tố chất thân thể của mình. Hiện tại vừa thấy Dương Khai không biết sống chết học theo cách làm của mình, dĩ nhiên là lão hết sức vui mừng.

Lão cho rằng Dương Khai vênh váo tự phụ.

Lão cảm thấy vô cùng sợ hãi đối với thạch nhân kia, nhưng không đồng nghĩa với việc lão cũng e ngại đối với một tên Dương Khai nhỏ bé.

Không hề nghĩ ngợi, đấm ra một quyền đón đỡ.

Hai quyền đụng vào nhau, truyền ra một tiếng nổ dữ dội.

Thân hình Dương Khai bay ngược ra sau giống như tên bắn. Tề Thiên Triệt cũng kêu lên một tiếng đau đớn, toàn thân bị một luồng sức mạnh to lớn đánh cho lún xuống đất ba xích.

Lão không khỏi biến sắc.

Tuy chỉ là chính diện đối kháng một quyền, nhưng dựa vào kiến thức và kinh nghiệm của lão hiển nhiên cũng không khó nhìn ra, tố chất thân thể Dương Khai không kém lão chút nào. Một kích vừa rồi, hai bên đều chịu thua thiệt, không ai chiếm được lợi thế.

Sao có thể như vậy chứ?

Đã sống trên mấy trăm năm, từ khi bước chân vào võ đạo lão đã bắt đầu chú trọng rèn luyện cường độ thân thể, lại tu luyện bí thuật về thể chất, hiện tại thân thể của lão mạnh hơn võ giả cùng cấp gấp mấy lần, cho dù có ngạnh kháng bí bảo Hư cấp thượng phẩm cũng không thành vấn đề.

Nhưng tiểu tử này mới bao lớn, tu luyện được bao lâu? Sao lại có tố chất thân thể mạnh mẽ như vậy chứ?

Trong cơ thể hắn truyền ra khí lực kinh người, khiến Tề Thiên Triệt không thể tin được.

Chưa suy nghĩ xong, Thạch Khổi đã lại quét Hám Thiên Trụ tới.

Lần này Tề Thiên Triệt không thể tránh được nữa, hơn nửa người của lão đã bị lún trong đất. Thấy cây gậy đen nhánh kia quét thẳng tới, Tề Thiên Triệt hít sâu một hơi, hào quang trên thân thể lão vốn lấp lóe lờ mờ chợt sáng hẳn lên, tựa như được bao phủ bởi một lớp kim loại kỳ lạ vậy, màu sắc cứng cáp khó nói thành lời.

Hai tay nắm chặt, cánh tay dưới giơ lên chắn trước mặt

Ngay sau đó, Hám Thiên Trụ liền quét tới.

Ầm...

Tề Thiên Triệt bị lực lượng khổng lồ đánh văng lên bay ra ngoài, mãi tới khi đập phải vách của Tiểu Huyền Giới mới rơi bịch xuống đất. Sắc mặt lão trắng nhợt, hộc ra một ngụm máu tươi, lảo đảo đứng dậy, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn về phía trước.

Lần này lão thiệt thòi lớn, Hám Thiên Trụ được rèn từ Thiên Tinh Huyền Thiết, được Dương Khai lấy trong Đế Uyển.

Thiên Tinh Huyền Thiết là vật liệu đứng đầu trong cấp Hư Vương, một khối lớn chừng bàn tay cũng nặng đến vạn cân, nếu trong lúc luyện chế bí bảo rắc vào trong đó một chút sẽ làm cho bí bảo chắc chắn dị thường, rất khó bị phá hư.

Hám Thiên Trụ lại hoàn toàn được rèn nên từ loại vật liệu kỳ lạ này, do đó vô cùng nặng.

Dương Khai phải cố hết sức mới có thể nhấc được nó lên, nhưng vung gậy thì lại không thể nào.

Có thể sử dụng loại bí bảo kỳ lạ này, cũng chỉ có dạng sinh linh kỳ lạ như Thạch Khổi mới có thể làm được.

Lực một đánh mười, mặc cho Tề Thiên Triệt tu luyện bí thuật tôi luyện thân thể hơn mấy trăm năm, cũng không thể hóa giải một kích bạo lực của Hám Thiên Trụ.

- Tư vị như thế nào? Dương Khai lắc lắc cổ tay, đứng cách đó không xa ung dung nói. Vừa rồi va chạm một quyền với Tề Thiên Triệt tay hắn vẫn còn đau.

- Khá tốt! Tề Thiên Triệt lấy lại tinh thần, khẽ gật đầu nói: - Dương tông chủ quả thật rất mạnh, đợi một thời gian nữa, nhất định ngươi có thể trở thành nhân vật nổi bật nhất trên U Ám Tinh, thậm chí thống nhất U Ám Tinh cũng không thành vấn đề, đáng tiếc lại gặp lão phu, ngươi đã không còn cơ hội này rồi.

Trên người lóe ra ánh sáng kim loại, vẻ mặt Tề Thiên Triệt ngưng trọng xông về phía Dương Khai.

Một vầng mặt trời bỗng nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu của lão, tỏa ra hào quang chói mắt.

Bí bảo cấp Hư Vương, Nhật Nguyệt Kim Luân!

Từ bên trong Nhật Nguyệt Kim Luân tràn ra từng luồng ánh sáng cực nóng, tựa như có thể đốt cháy vạn vật trên thế gian vậy, luồng ánh sáng bắn thẳng về phía Dương Khai.

Cùng lúc đó, Tề Thiên Triệt cũng phát ra Thế đại thành của bản thân, mao trùm toàn bộ phiến Tiểu Huyền Giới này.

Không gian vốn đã chật hẹp liền đọng lại sền sền, khiến người ta sinh ra một loại cảm giác khó hiểu như bị sa vào đầm lầy, càng dãy giụa càng lún sâu.

Đồng tử Dương Khai co lại, biết lão già này đang muốn liều mạng cùng hắn.

Về sức lực lão không thể thắng được Thạch Khổi, nên chỉ có thể chọn hắn làm mục tiêu.

Không dám sơ suất, Dương Khai cũng phát ra Thế của bản thân.

Không gian bỗng nhiên trở nên méo mó, những nơi có thể thấy được bằng mắt thường cùng những nơi không thấy, toàn bộ đều bắt đầu sụp đổ. Không gian như bị một loại vũ khí sắc bén cắt qua vậy, từng cái khe rất nhỏ hiện ra một cách quỷ dị, di chuyển ngoằn nghèo, ngay sau đó lại được pháp tắc thiên địa của Tiểu Huyền Giới chữa trị, tiếp đó lại xuất hiện, cứ như vậy lặp đi lặp lại.

Thế của Dương Khai là được ngưng luyện nên từ trong lực lượng đế uy bao phủ, dung hợp vào lực lượng không gian. So với võ giả bình thường, Thế của hắn mạnh mẽ hơn rất nhiều, một khi phóng ra đủ để ảnh hưởng đến không gian bên cạnh.

Những nơi đang sụp đổ và những khe nứt thật nhỏ là bằng chứng tốt nhất.

Nhưng chỉ dựa vào điều này cũng chưa thể chống đỡ được Thế của Tề Thiên Triệt vốn đã đại thành chạm đến ngưỡng cửa của Lĩnh vực.

Liên tiếp những tiếng xoạt xoẹt vang lên.

Trên trăm sợi Kim Huyết Ti liền được bắn ra xung quanh người Dương Khai, không ngừng cắt đứt áp chế của Tề Thiên Triệt.

Bí thuật Kim Huyết Ti vốn có công dụng phá giải Thế, hiện tại trên trăm sợi đều xuất hiện, hiển nhiên là hiệu quả rõ rệt.

Hai chiêu cùng phát, áp lực trên người Dương Khai bỗng nhiên biến mất, trong nháy mắt đã giải trừ sự được áp chế của Thế đại thành.

Kim Huyết Ti dưới ý niệm của hắn khống chế bay múa xung quanh, chặn lại toàn bộ ánh sáng của Đại Nhật Thần Quang bắn tới, không tạo thành chút tổn thương nào đến Dương Khai.

Tề Thiên Triệt cảm thấy hết sức hoảng sợ!

Lão không hề nghĩ rằng cục diện lại phát triển như vậy, lão vẫn luôn kiêu ngạo về thủ đoạn đa dạng của bản thân, nhưng ở trước mặt Dương Khai căn bản không thể phát huy được tác dụng, bị hắn thấy chiêu nào phá chiêu đó, lần lượt đều bị hóa giải mất.

Trong phút chốc, trong lòng hắn liền cảm thấy lo sợ bất an.

Nhưng hiện tại tên đã trên dây, không bắn không được, bên ngoài lại còn một Diệp Tích Quân đang đợi lão. Nếu như lão không thể bắt giữ được Dương Khai thì cho dù có ra ngoài cũng không được bất kỳ chỗ tốt gì.

Chỉ có bắt giữ được Dương Khai ở nơi này, lão mới có thể lần nữa nắm giữ toàn cục.

Trong lòng đã quyết, Tề Thiên Triệt liền phi tới trước mặt Dương Khai, quyền cước đều phóng ra hết, mang theo sức mạnh vô địch đánh tới Dương Khai.

Dương Khai cũng không tránh né đấm ra, thánh nguyên bộc phát, cơ bắp toàn thân căng cứng, cùng Tề Thiên Triệt quấn lấy nhau.

Tất cả âm mưu quỷ kế và tính toán vào giờ phút này đều vô dụng, chỉ có dùng lực lượng áp đảo đối phương mới có thể giành được thắng lợi cuối cùng. Lập tức hai người tựa như những tên thô lỗ hoang dại lao vào nhau đấm đá túi bụi.

Đây chính là sự va chạm về sức lực, đơn thuần, trực tiếp, dã man, máu tanh!

Những tiếng bốp, bịch, rầm tựa như tiếng kim loại va chạm nhau đinh tai vang lên, không ngừng từ trên thân thể hai người truyền ra, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng kêu rên.

Cuộc đụng độ về sức mạnh cơ bắp của hai người lại không phân cao thấp.

Phương Bằng ở bên cạnh ngây ngốc nhìn.

Hắn bị Tề Thiên Triệt đưa vào Tiểu Huyền Giới này, vốn tưởng rằng sẽ liên thủ với Tề Thiên Triệt bắt giữ Dương Khai một cách dễ dàng, tin rằng Tề Thiên Triệt cũng tính toán như vậy. Nhưng hiện tại hắn lại chán nản phát hiện ra, chiến đấu kiểu này hắn không thể chen tay vào được, chỉ có thể đứng trơ tại chỗ, thầm lo lắng quan sát.

Ngay cả Thạch Khổi Tiểu Tiểu cũng ở bên cạnh chờ cơ hội, không dám tùy tiện tấn công.

Nó cũng không thể nhúng tay vào!

Ầm ầm bịch...

Thân thể mà Tề Thiên Triệt vẫn lấy làm kiêu ngạo, có thể sánh ngang với bí bảo Hư cấp thượng phẩm, dưới nắm đấm của Dương Khai điên cuồng giáng xuống lại không thể chịu nổi, bị sức mạnh cuồng bạo đánh đến chấn động máu thịt, ngấm vào gân cốt và xương tủy của lão, khiến lão có ảo giác như không chịu nổi nữa vậy.

Tuy không bị tổn thương quá lớn, nhưng máu mũi máu miệng của Tề Thiên Triệt lại chảy ra đầm đìa, nhìn vô cùng dữ tợn.

Dương Khai cũng giống như vậy, nhưng máu của hắn chảy ra lại có màu vàng, tràn đầy năng lực tự khôi phục, trong máu ẩn chứa lực lượng Kim huyết khiến người ta kinh hãi sắp chết.

Điên cuồng chiến đấu dường như đã khơi dậy hung tính ở sâu trong lòng Dương Khai, hai tròng mắt của hắn liền trở nên đỏ thẫm, cuồng bạo, vẻ mặt hung tợn như một con mãnh thú vừa thoát khỏi xiềng xích, cần phải cắn người vậy.

Thời gian dần dần trôi nhanh qua.

Trên thân thể hai người loang lổ vết máu, da thịt bị rách toạc, lực đấm của Dương Khai vẫn chưa giảm chút nào mà ngược lại càng thêm mạnh mẽ, mỗi một đấm đều làm cho thân hình Tề Thiên Triệt rung mạnh.

Khí thế của Tề Thiên Triệt thì lại dần dần suy yếu.

Mạnh yếu đã phân!

Có lẽ, cường độ thân thể của hai người là như nhau, nhưng Dương Khai có được ưu thế mà Tề Thiên Triệt không có, đó chính là Kim huyết!

Thương thế của Dương Khai có thể tự khôi phục lại trong thời gian cực ngắn, còn Tề Thiên Triệt thì không thể, mới không bao lâu liền dần dần rơi vào thế hạ phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK