Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lặng lẽ cảm ngộ thu hoạch lần này, Dương Khai mới đứng lên.

Lưu Viêm cùng Hoa Thanh Ti đang ở gần đó, không biết đã đến lúc nào, hẳn là bị động tĩnh hắn gây ra dẫn tới, có điều hai người ở xa xa, không dám đến gần.

Hiện tại thấy Dương Khai đứng lên, hai nàng nhìn nhau, từ từ bay tới.

- Chủ nhân, trước đó ngài tìm hiểu bí thuật gì, vì sao dung mạo cùng tình hình thân thể của ngài không ngừng biến đổi?

Lưu Viêm vội vàng hỏi.

- Dung mạo biến đổi? Dương Khai nhướng mày, có phần bất ngờ, vốn hắn tưởng đó chỉ là mơ, nhưng không ngờ lại là thật. Khó trách mình cảm ngộ được pháp tắc thời gian, ngưng luyện ra ấn bí thuật của Tuế Nguyệt Đại Đế, thì ra thân thể mình vẫn luôn biến đổi giữa thanh niên và già nua, dùng thân thể ghi nhớ năm tháng trôi qua, thế mới cảm nhận được pháp tắc thời gian.

- Phải, hình dạng già nua của ngươi nhìn rất đáng thương. Hoa Thanh Ti cũng gật đầu.

Dương Khai cười khẽ, cũng không để ý, con người cuối cùng cũng sinh lão bệnh tử, đây là một luân hồi, sau khi cảm ngộ được pháp tắc thời gian, Dương Khai cũng nhìn thấu chuyện này.

Trầm ngâm một hồi, hắn nói: - Đây là bí thuật của Tuế Nguyệt Đại Đế!

Lưu Viêm cùng Hoa Thanh Ti nghe thế, ánh mắt lóe sáng, Lưu Viêm vui vẻ: - Chủ nhân ngài nhận được truyền thừa của Tuế Nguyệt Đại Đế?

Dù rằng trên tay Dương Khai cũng có truyền thừa của Phệ Thiên Đại Đế, nhưng thứ này không phải người ta tu luyện được, Tuế Nguyệt Đại Đế thì khác. Nếu thật nhận được truyền thừa này, vậy con đường sau này chắc chắc là một mảnh thẳng hàng.

Dương Khai lắc đầu: - Vốn ta cũng nghĩ trong Tứ Quý Châu ẩn chứa truyền thừa của Tuế Nguyệt Đại Đế, nhưng sự thật không phải thế, chỉ là một chiêu bí thuật của Tuế Nguyệt Đại Đế. Nhưng mà.. ta quả thật thu hoạch rất lớn.

Có thể nhập môn pháp tắc thời gian, Dương Khai cảm thấy dù không có được truyền thừa của Tuế Nguyệt Đại Đế cũng không sao, chỉ cần kiên trì tu luyện, sẽ có ngày hắn đạt đến độ cao Tuế Nguyệt Đại Đế, thậm chí vượt qua.

Nhưng mà trước đó, hắn phải tu luyện pháp tắc không gian đến cực hạn, ham nhiều không tinh, Dương Khai hiểu đạo lý này.

- Đã qua bao lâu rồi? Dương Khai chợt hỏi.

Trước đó hắn vẫn ở trong năm tháng luân hồi, không cảm nhận thời gian trôi qua, bởi vậy không biết lần này mình tốn bao lâu.

- Gần 1 năm rồi!

Hoa Thanh Ti nói.

Từ khi Dương Khai bị thương đi vào, Lưu Viêm cùng Hoa Thanh Ti đã cảm ứng được, tính thời gian, vừa vặn 1 năm.

- 1 năm! Dương Khai bị dọa, hắn nghĩ rằng tốn một chút thời gian, cũng tuyệt đối không quá 2-3 tháng, nhưng không ngờ lại lâu đến 1 năm.

Tức là, Toái Tinh Hải mở ra 1 năm đầu, mình ngoài trị thương thì tìm hiểu huyền bí Tứ Quý Châu? Vậy có phải lãng phí thời gian rồi không.

Dương Khai không biết Toái Tinh Hải rốt cuộc sẽ mở ra bao lâu, nếu chỉ mở được 1 năm, vậy hắn lãng phí vô ích cơ hội này?

Nghĩ vậy, Dương Khai đen mặt, không khỏi sinh ra cảm giác nguy cơ.

- Ta đi ra xem tình hình thế nào! Dương Khai nói xong, xoay người rời Huyền Giới Châu.

1 năm liền trôi qua như thế, hắn không kiếm được lợi lộc gì, Dương Khai không khỏi lo lắng.

Rời Huyền Giới Châu, Dương Khai về tới khối vẫn thạch khổng lồ, nhìn xung quanh, phát hiện cảnh sắc xung quanh cũng giống như khi mình mới đến Toái Tinh Hải, không có khác biệt gì lớn.

Chỉ là Dương Khai có thể khẳng định, nơi này không phải chỗ mà mình vừa đến, có lẽ đã cách xa hàng tỷ dặm, bởi vì biển vẫn thạch này di động với tốc độ cực nhanh, trời mới biết nó dẫn mình đến chỗ nào rồi.

Người lóe lên, Dương Khai bay ra khỏi biển vẫn thạch, tế ra thuyền.

Thường nói Toái Tinh Hải là cơ duyên to lớn đối với võ giả Đạo Nguyên Cảnh, Dương Khai lại không biết cơ duyên này ở nơi nào, đánh phải đi dạo xung quanh, thử vận số.

Mấy ngày liên tục, hắn không gặp tình huống gì, mà lại đụng lốc xoáy không gian mấy lần. Lốc xoáy không gian trong Toái Tinh Hải cực kỳ khủng bố, quét qua là cả hư không cũng vỡ nát, Dương Khai nhìn mà tê cả đầu, không dám bị cuốn vào trong đó.

Hắn cũng không gặp được võ giả nào.

Ở trong không gian rộng lớn này, giống như chỉ còn một người sống là hắn. Làm cho Dương Khai không khỏi nghi ngờ có phải Toái Tinh Hải đã đóng lại, dẫn tới võ giả vào trong đều đã rút lui, nhưng lại bỏ sót mình.

Nếu là thế, vậy thì hỏng bét rồi.

Một ngày, Dương Khai đang bay trong hư không, bỗng nhiên cảm giác mu bàn tay nóng lên.

Hắn nhướng mày, nhìn vào bàn tay.

Đó là chỗ Ngũ Giác Tinh Ấn đóng vào, hiện tại Ngũ Giác Tinh Ấn đang tỏa ra ánh sáng nhạt, đồng thời trong xa xăm có lực lượng rất yếu truyền tới, dẫn động Ngũ Giác Tinh Ấn.

Dương Khai khó hiểu, không biết Tinh Ấn này đang cộng hưởng với thứ gì.

Trầm ngâm một hồi, hắn đổi hướng, bay về phía ngọn nguồn lực lượng đó.

Mặc kệ bên kia có gì, tóm lại vẫn có động tĩnh, đi qua xem còn hơn là chạy lung tung như ruồi không đầu.

Không gian rộng lớn, dù cho Dương Khai bay hết tốc lực, cũng phải bay chừng 2 canh giờ. 2 canh giờ sau, một ngôi sao tu luyện vỡ vụn hiện ra, hành tinh này không lớn cũng không nhỏ, thuộc hạng bình thường.

Nó cũng giống hành tinh vỡ vụn mà Dương Khai nhìn thấy đầu tiên khi mới vào Toái Tinh Hải, đã vỡ nát phân nửa, chỉ còn một nửa hành tinh nằm trong hư không.

Nhìn qua, hành tinh tu luyện này không còn sức sống, cũng không chút màu xanh, dù xa cách mấy chục ngàn năm, trên hành tinh tu luyện này vẫn còn lưu lại khí tức khủng bố của các Đại Đế liều chết quyết chiến năm đó, làm người ta khiếp sợ.

Lực lượng dẫn dắt Tinh Ấn Ngũ Giác, chính là truyền ra từ hành tinh vỡ vụn này.

Dương Khai kinh ngạc, nhìn hành tinh này không có gì đặc biệt, làm sao lại cộng hưởng với Tinh Ấn của mình. Hắn điều khiển mộc thuyền, lao tới gần hành tinh vỡ vụn.

Đến mặt ngoài hành tinh, đứng từ trên nhìn xuống, bề mặt hành tinh là một đống lộn xộn, hố lớn nhỏ nhiều không đếm hết, khe sâu tối đen.

Đến chỗ này, Ngũ Giác Tinh Ấn trên tay tỏa ra hào quang sáng hơn một chút, Dương Khai liền xác định mình tìm đúng chỗ.

Thả ra thần niệm, Dương Khai cảm giác một hồi, liền nhướng mày, toát ra thần sắc mừng rỡ, khẽ hô:

- Căn nguyên tinh tú?

Bản thân hắn mang theo căn nguyên tinh tú U Ám Tinh, thân là Tinh Chủ của U Ám Tinh, tự nhiên quá quen thuộc với khí tức căn nguyên tinh tú. Hành tinh tu luyện vỡ nát này, vẫn còn lưu giữ một chút lực lượng căn nguyên tinh tú.

Có điều hẳn vì chỗ này tổn hại quá lớn, cho nên căn nguyên tinh tú có khả năng vỡ nát, không còn nguyên vẹn.

Căn nguyên tinh tú là thứ tốt đối với võ giả Tinh Giới, võ giả có căn nguyên tinh tú, có thể càng dễ dàng thông qua lực lượng căn nguyên cảm ngộ được pháp tắc thiên địa, làm cho thăng cấp đột phá trở nên dễ dàng hơn.

Nhưng mà võ giả Tinh Giới rất khó thu được căn nguyên tinh tú, bởi vì nó là do hành tinh tu luyện sinh ra, trong Tinh Giới hiếm có bảo vật như thế, dù là có, cũng bị những đại năng lấy đi, võ giả bình thường khó mà gặp được.

Mà trong này có căn nguyên tinh tú, dù không hoàn chỉnh, dù là vỡ nát, nhưng dù sao cũng là lực lượng căn nguyên!

Thì ra truyền thuyết là thật, trong Toái Tinh Hải này, quả thật có rất nhiều căn nguyên tinh tú vỡ nát, võ giả Đạo Nguyên Cảnh lấy được lực lượng căn nguyên hấp thu sử dụng, sẽ có lợi lớn cho ngày sau thăng cấp Đế Tôn.

"Chẳng lẽ Tinh Ấn có cộng hưởng với lực lượng căn nguyên, bởi vậy mới chỉ dẫn đến đây?" Dương Khai thầm suy đoán, chỉ là không có người kiểm chứng, không rõ có đúng không.

Nếu là vậy, Tinh Ấn sẽ là đèn báo, chỉ cần đi theo hướng Tinh Ấn cảm ứng, nhất định sẽ thu được lực lượng căn nguyên.

Trong khi Dương Khai suy đoán, hắn chợt cảm ứng quay đầu nhìn bầu trời, chỉ thấy hai tia sáng chói lọi từ trên trời giáng xuống, sau đó liền rơi thẳng xuống gần chỗ hắn.

Hào quang tan đi, hiện ra hai bóng người.

Hai người đều là nam nhân, hơn nữa xem ra là xuất thân cùng tông môn, bởi vì khí tức và trang phục tương tự, không rõ bọn họ làm sao tụ tập được trong Toái Tinh Hải này. Tu vi xem ra khoảng Đạo Nguyên tam tầng cảnh, hơn nữa ngưng tụ hùng hồn, không phải Đạo Nguyên Cảnh bình thường, có thể xuất thân đại tông môn.

Dương Khai chú ý tới trên mu bàn tay của hai người đều có Ngũ Giác Tinh Ấn giống mình, đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Xem ra hai người cũng giống mình, đều được Tinh Ấn chỉ dẫn đến đây.

Vừa thấy hai người, Dương Khai không sợ mà còn mừng.

Bởi vì chỉ cần còn có người sống, vậy nói rõ trong Toái Tinh Hải không phải chỉ có một mình mình. Mấy ngày qua không đụng tới người chỉ là không may, thoáng cái, Dương Khai tràn đầy kích động nhìn hai người kia.

Hai người này không hiểu Dương Khai kích động cái gì, nhưng thần sắc kiêu căng, không ai bì nổi, nhàn nhạt liếc Dương Khai liền mặc kệ, thả ra thần niệm tra xét tình hình xung quanh.

Một người hơi nhíu mày, nói: - Lực lượng căn nguyên chỗ này thật là mỏng manh.

- Đúng đó, còn không bằng cái gặp được hôm qua. Người còn lại gật đầu đồng ý.

- Nhưng có còn hơn không, góp gió thành bão, không thể ít là bỏ qua được.

Người này nói rồi, liếc Dương Khai, quát: - Nhìn cái gì, còn không mau cút đi?

Người còn lại cũng cười lạnh không thôi: - Căn nguyên tinh tú chỗ này là của chúng ta, tiểu tử thức thời thì ngoan ngoãn cút đi, không thì chờ chút nữa muốn đi cũng không được.

Hai người ngươi một lời ta một câu, đe dọa rõ ràng, Dương Khai nghe mà mặt đầy chỉ đen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK