Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Khai chậm rãi mở hai mắt ra, vận động sơ qua thân mình tê rần, cúi đầu xuống nhìn, thấy mình vẫn ôm tiểu sư tỷ trong vòng tay, hai người cứ duy trì tư thế này mãi, chưa hề nhúc nhích một lần.

Tâm thần tiểu sư tỷ vẫn đắm chìm trog thức hải, tiếp thu những yếu lĩnh và tri thức luyện đan mà Dương Khai truyền thụ.

Về Luyện Đan Chân Quyết, Dương Khai đã truyền hết toàn bộ những gì mình biết cho Hạ Ngưng Thường rồi, còn những thứ hắn chưa khám phá ra, thì chỉ có thể để về sau tính tiếp.

Đưa mắt nhìn người thiếu nữ che mặt gần ngay trước mắt, Dương Khai cúi xuống hôn khẽ lên má nàng, rồi nhẹ nhàng đứng dậy, đặt nàng nằm lên giường.

Mở cửa phòng, khẽ vò trán, Dương Khai liền cảm thấy cơn mệt mỏi ập đến.

Đàm luận Luyện Đan Chân Quyết với Hạ Ngưng Thường, lại ở trong thức hải của nàng lâu đến thế, dẫn đến tiêu hao quá nhiều sức mạnh thần thức.

Bên ngoài, một tì nữ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp đứng đấy, nhìn thấy Dương Khai trở ra, liền vội vàng chạy đến, trên tay bưng cái khay bày một chiếc bát lớn còn đang nóng hổi.

- Thiếu gia, cuối cùng ngài cũng ra rồi.

Tì nữ nọ nhìn thẳng vào hắn, mỉm cười nói.

- Có chuyện gì vậy?

Dương Khai nhíu mày.

- Cái này do Thu tiểu thư bảo nô tì làm, bảo là để ngài tẩm bổ, ngài dùng ngay lúc còn nóng ạ.

Dương Khai không khỏi ngạc nhiên, thầm thắc mắc sao Thu Ức Mộng lại chu đáo đến thế, bèn thuận miệng hỏi:

- Cái gì vậy?

Cô nàng liền đỏ mặt, đáp lí nhí:

- Nô tì không biết ạ, Thu tiểu thư chỉ nói là để bổ thận tráng dương...

Dương Khai tối sầm mặt lại, Thu Ức Mộng làm vậy... là có ý gì?

- Hì hì, thiếu gia cứ dùng từ từ, nô tì đã hâm qua nhiều lần rồi đó ạ.

Nàng nói xong bèn chuyển cái khay cho hắn, Dương Khai nhận lấy theo bản năng, đến khi sực tỉnh ra thì tì nữ nọ đã biến đâu mất tăm.

Nhìn bát canh bổ thận tráng dương trên tay, đủ thứ cảm xúc đan xen trên mặt Dương Khai.

Cửa phòng kế bên chợt mở ra, Mộng Vô Nhai lạnh lùng bước ra, liếc nhìn hắn một cái bất mãn.

Dương Khai nhoẻn miệng cười với lão, nâng bát canh lên uống hết một hơi, rồi đi lại chào hỏi:

- Mộng chưởng quầy.

Mộng Vô Nhai nhẹ nhàng gật đầu, vẫy tay ra hiệu rồi trở bước vào trong.

Theo lão vào phòng, hai người ngồi xuống, lúc này Mộng Vô Nhai mới đưa mắt nhìn Dương Khai từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy vẻ dò xét:

- Ngươi đã có thần thức rồi à? Hay là dựa vào uy lực của bí bảo?

Tức niệm truyền đến bằng thần thức đó khiến Mộng chưởng quầy ý thức được điểm khác thường ở Dương Khai, nên lão ắt muốn hỏi cho ra nhẽ.

- Là thần thức ta tự tu luyện ra.

Dương Khai thản nhiên thừa nhận, hắn vốn muốn tìm Mộng Vô Nhai để hỏi vài chuyện, nên dĩ nhiên không hề có ý giấu giếm lão.

- Sao lại thế được?

Mộng chưởng quầy dù có định lực phi thường, cũng không kìm được kinh hãi ra mặt. Tuy lão vẫn luôn phỏng đoán việc Dương Khai có thể đã tu luyện ra thần thức, nhưng khi Dương Khai tự thừa nhận, lão lại không dám tin.

- Tiểu tử, ngươi nói thật đi, rốt cuộc chuyện này là sao?

- Ta chẳng biết.

Dương Khai cười ha hả.

- Chắc là nhờ tạo hóa cơ duyên nào đó, dù gì thì cũng đã tu luyện ra thần thức rồi.

Mộng Vô Nhai trợn trừng hai mắt, lão biết Dương Khai không muốn kể tường tận nội tình cho mình biết, nên chẳng ép buộc gì, ai mà chẳng có bí mật chứ.

- Có điều thần thức của ngươi có hơi lạ.

- Lạ như thế nào?

Dương Khai vội vàng hỏi.

- Quá mạnh!

Mộng Vô Nhai nghiêm mặt nói:

- Đáng lý ra không thể mạnh đến vậy được, thần thức này đủ sánh ngang Thần Du Cảnh đỉnh phong, tới nay ngươi chỉ mới là Chân Nguyên Cảnh bát tầng, nếu ngươi mà thăng lên Thần Du Cảnh thì sẽ còn mạnh đến mức nào nữa?

- Cái này thì vừa hay ta đang định thỉnh giáo lão đây.

Dương Khai cũng khẽ chau mày.

- Tuy ta có thần thức, nhưng lại không có thức hải.

Mộng Vô Nhai liền cười khẩy:

- Phí lời, chưa tới Thần Du Cảnh thì dĩ nhiên chưa có thức hải, thức hải là dấu hiệu của Thần Du Cảnh đấy!

- Chứ không phải sinh ra thần thức sao?

Mộng Vô Nhai chậm rãi lắc đầu:

- Không, việc sinh ra thần thức không phải cứ đến Thần Du Cảnh mới được. Theo lão phu được biết thì cũng từng có người giống ngươi, chưa đến Thần Du Cảnh đã tu luyện được thần thức của chính mình.

- Có người giống ta sao?

Dương Khai ngạc nhiên ra mặt, không tránh khỏi sửng sốt. Hắn nhờ Ôn Thần Liên mới tu luyện được thần thức trong điều kiện cơ duyên xảo hợp, nhưng còn người khác thì sao, người đó làm được bằng cách nào?

- Ừ, không nhiều lắm, nhưng lão phu biết có một người như vậy.

Ánh mắt Mộng Vô Nhai đong đầy sự hồi tưởng, rồi lão lại lắc đầu:

- Chuyện cũ cả rồi, có điều trường hợp của y chỉ như phù dung sớm nở tối tàn. Việc tu luyện của võ giả, thời kỳ đầu lấy chân nguyên làm chủ đạo, chân nguyên tồn tại ngay trong kinh mạch đan điền, còn khi luyện đến Thần Du Cảnh, không những cần tu luyện chân nguyên, mà còn phải tu luyện thần thức. Cũng giống như chân nguyên, thần thức cũng cần có nơi để tích trữ, và nơi này chính là thức hải!

- Võ giả không có thức hải, dù có luyện ra thần thức, cũng như tuyết tan đầu xuân, ngọn đèn trước gió, qua không được mấy ngày là điêu tàn, thế nên lão phu mới bảo người đó như phù dung sớm nở chóng tàn. Nhưng ngươi thì khác, thần thức của ngươi rất kiên cố, rất mạnh, rõ ràng không phải mới có được một hai ngày.

Mộng Vô Nhai mỉm cười, nhìn hắn đầy ẩn ý.

- Lão phu không biết rốt cuộc ngươi đang che giấu bí mật gì, nhưng lão có thể khẳng định, chắc chắn ngươi có cách để tích trữ thần thức, không để nó biến mất.

Dương Khai lặng lẽ gật đầu, vẻ mặt hiện rõ nét bái phục.

Mạnh đến mức như Mộng Vô Nhai đây, quả thật có thể nhìn thấu mọi chuyện từ những chi tiết nhỏ nhất. Có lẽ lão không biết đến sự tồn tại của Ôn Thần Liên, nhưng suy đoán của lão lại tuyệt đối không hề sai lệch.

Nơi Dương Khai dùng để tích trữ thần thức, chính là Ôn Thần Liên ngũ thái trong tâm thức.

- Ngươi đã có thần thức rồi thì chắc cũng có thể sử dụng Thần Hồn Kỹ đúng không?

Mộng Vô Nhai liếc nhìn hắn.

- Được, nhưng ta chỉ biết một chiêu thôi.

- Một chiêu là đủ rồi, nói cho cùng thì Thần Hồn Kỹ cũng giống võ kỹ, đều là thi triển sức mạnh tự thân một cách hoàn hảo thông qua vài phương pháp, kẻ yếu mới cần đến con đường này, đợi công lực ngươi mạnh lên rồi, khi giao thủ với kẻ khác cũng không cần phải câu nệ những võ kỹ hay Thần Hồn Kỹ đặc biệt nào đó, cứ thoải mái mà phát huy mới là chuẩn tắc chiến đấu của cường nhân.

Giọng điệu Mộng Vô Nhai có chút thổn thức, khiến người khác cảm giác như lão từng đứng ở vị trí cường nhân này vậy, dừng lại một lát, lão chợt cười gian xảo:

- Có điều, với tình trạng hiện tại của ngươi, khi sử dụng Thần Hồn Kỹ, thường cảm thấy uy lực không đủ đúng không?

- Đúng là vậy.

Dương Khai nghiêm nghị sắc mặt:

- Đó cũng là điều ta muốn thỉnh giáo!

- Đương nhiên là không đủ rồi, thần thức của ngươi không nằm ở thức hải, mà được tích trữ ở chỗ khác. Nếu sử dụng trong chiến đấu, đồng nghĩa với việc ngươi điều động thần thức từ chỗ cất giấu đó, cộng thêm việc thi triển Thần Hồn Kỹ, trung gian còn có rất nhiều khâu bị lãng phí. Tất cả vấn đề này sẽ được giải quyết ổn thỏa sau khi ngươi tự khai tịch ra thức hải của chính mình.

Nghe vậy, Dương Khai bất giác thở phào nhẹ nhõm. Tuy hắn cũng đã đoán được điều này, nhưng có ai khác chỉ điểm, thì tình hình cũng phải khác đi.

- Mộng chưởng quầy, lão có pháp môn nào chuyên để tu luyện thần thức hay không?

Dương Khai nháy mắt hỏi lão, hiện tại hắn tu luyện thần thức chủ yếu dựa vào việc khám phá Luyện Đan Chân Quyết, nhưng nếu không có đan dược bổ sung sức mạnh thần thức, thì tiến độ vẫn còn quá chậm.

Nếu có một bộ pháp môn chuyên dùng để tu luyện thần thức, thì tình hình sẽ khác hẳn, có điều thứ này quá hiếm, Dương Khai biết Dương gia có một bộ, nhưng đó không phải thứ hắn có thể chạm đến được, kể cả Dương tứ gia cũng chẳng có tư cách được học.

Hơn nữa, dù có dùng bộ pháp môn đó thì hiệu quả cũng không rõ rệt gì lắm.

Thế nên những võ giả muốn bổ sung sức mạnh thần thức, đại đa số là dựa vào việc tịnh dưỡng hoặc uống đan dược.

Mộng Vô Nhai khẽ hừ:

- Thứ này không phải là ta không có, nhưng con đường tu luyện là phải kiên trì bền bỉ, ngươi muốn đi đường tắt, căn bản là không thể...

- Có thì dạy cho ta đi!

Dương Khai cười hề hề, ngắt quãng lời thuyết giáo của lão.

Mộng Vô Nhai bực dọc vô cùng, vẻ mặt mất kiên nhẫn:

- Thôi thôi thôi, cho dù lão phu có không dạy ngươi, thì với tính khí của Ngưng Thường, chắc chắn nó cũng không cưỡng lại trò nhõng nhẽo của ngươi đâu.

Nói xong, lão bèn truyền thụ bộ pháp môn tu luyện thần thức đó cho hắn.

Dương Khai chăm chú lắng nghe, ghi nhớ lại trong chốc lát, nét mặt lộ vẻ hưng phấn:

- Bộ pháp môn này có thể giúp ta nâng cao mấy phần?

- Chắc là hai phần.

Mộng Vô Nhai thuận miệng đáp.

- Ít thế.

Dương Khai ngạc nhiên, vốn những tưởng thứ Mộng Vô Nhai đưa cho chắc chắn sẽ không quá tệ, nhưng hai phần thì quả thật có hơi hà tiện.

Mộng Vô Nhai cười nhạt:

- Chớ có tham lam, mỗi một bộ pháp môn tu luyện sức mạnh thần thức đều quý giá vô cùng, lão phu biết Dương gia ngươi có một bộ, Bát đại gia đều có pháp môn của riêng mình, nhưng những pháp môn đó hoàn toàn không thể so với bộ của lão phu, mấy pháp môn đó cũng lắm chỉ nâng cao được một phần tốc độ hồi phục thần thức mà thôi.

Dương Khai nghiêm mặt, giờ mới biết những tin tức cao xa mà mình tiếp xúc được quá ít, hắn đã đánh giá thấp giá trị của bộ pháp môn này rồi.

Nếu hắn nhớ không lầm, thì bộ pháp môn của Dương gia hẳn là bí bảo Huyền cấp thượng phẩm!

Huyền cấp thượng phẩm, vị trí cao nhất trên thiên hạ, nhưng cũng chỉ nâng cao được một phần tốc độ, vậy bộ pháp môn có thể nâng cao hai phần kia... thuộc phẩm giai nào?

Nghĩ đến đây, Dương Khai càng không dám khinh thường bộ pháp môn này nữa, hắn giương ánh mắt hồ nghi nhìn qua Mộng Vô Nhai.

Hắn phát hiện, càng tiếp xúc với Mộng chưởng quầy, lại càng thấy con người lão bí ẩn, mà những bí ẩn đó càng khiến người khác kinh ngạc.

Trên Huyền cấp là Linh cấp, vậy thì Thần Du Chi Thượng nên gọi là gì? Nghi vấn lẩn quẩn đầy trong đầu hắn, hắn muốn hỏi, nhưng nghĩ rồi lại thôi. Bản thân còn chưa luyện đến Thần Du, tiếp xúc với mấy cái này cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.

- Học xong rồi thì cút nhanh đi, sau này đừng có ở lì trong phòng Ngưng Thường lâu đến vậy nữa.

Mộng Vô Nhai xua đuổi không chút khách khí.

- Ta ở trong đó bao lâu cơ?

- Năm ngày!

Dương Khai kinh ngạc, chỉ luận đàm Luyện Đan Chân Quyết với tiểu sư tỷ thôi mà thời gian trôi qua nhanh đến vậy, cả hắn cũng không ý thức được là năm ngày đã đi qua, chẳng trách hắn lại thấy mệt mỏi, chẳng trách Thu Ức Mộng lại kêu người làm món đồ bổ thận tráng dương đó.

Ở trong phòng tiểu sư tỷ cả năm ngày không ra ngoài, đủ để khiến người ta hiểu lầm rất nhiều.

Song, trong năm ngày này nhất định là phải có biến, theo dự đoán của hắn, ít nhất phải có một người bị loại. Dương Khai vội vàng cáo tội một tiếng, rồi rời khỏi phòng Mộng Vô Nhai, chạy về phía Đại Điện.​

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK