Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở nơi cách Bích Vũ Tông mười mấy vạn dặm, hai tia sáng xẹt qua bầu trời, nhanh như lôi đình, bắn xuống một nơi phía dưới.

Quang hoa tan đi, lộ ra thân ảnh của Dương Khai và Lưu Tiêm Vân.

- Thế này là thoát ra rồi sao? Lưu Tiêm Vân vẻ mặt vui mừng và không thể tin được, mắt đẹp phấn chấn.

Trên đường chạy như bay, nàng bất ngờ phát hiện không bị chút ngăn trở nào, dù sao giờ này nàng và Dương khai cũng coi như là đệ tử của Bích Vũ Tông, trên người có minh bài thân phận, mặc dù ngẫu nhiên gặp người nào đưa ra nghi vấn, đưa ra minh bài thân phận liền bình yên đi qua.

Sau khi ra khỏi Bích Vũ Sơn, hai người liền bay thẳng một mạch, giờ này đoán chừng khoảng cách cũng an toàn rồi, liền đáp xuống.

Khoảng cách mấy chục vạn dặm, đã đủ an toàn rồi, huống hồ, hiện tại trong Bích Vũ Tông, sợ là đã thành một đống hỗn loạn, căn bản không có ai sẽ đi để ý đến chuyện hai đệ tử trốn đi.

Điều này cũng nhờ có Biện Vũ Tình và Khấu Vũ tất cả bọn họ đều không ở trong tông môn.

- Dương huynh, chúng ta thực sự trốn thoát rồi. Lưu Tiêm Vân vẫn đắm chìm trong hưng phấn, gương mặt tươi cười.

- Tiêm Vân, ngươi qua đây một chút.

Dương Khai lại không lộ ra thần sắc vui mừng, mà là biểu hiện ngưng trọng nhìn về phía Lưu Tiêm Vân ngoắc tay, ngay sau đó lấy ra mấy nhẫn không gian từ trong túi xách của mình, thả ra thần niệm dò xét.

Mấy cái nhẫn không gian này đều là lúc trước hắn giết chết kẻ địch ở Cốt Lao mà có được, tổng cộng chỉ có 4 cái mà thôi.

Kiểm tra một phen, Dương Khai rất nhanh liền biết được trong nhẫn không gian này đựng những vật gì, giữ lại một nhẫn không gian trong đó, đưa những cái còn lại nhét vào trong tay Lưu Tiêm Vân, nói: - Ngươi cầm lấy thứ này.

- Dương huynh làm gì vậy? Lưu Tiêm Vân ngạc nhiên nhìn Dương Khai, gương mặt mù mờ không hiểu.

- Không có gì, từ giờ trở đi, ngươi và ta mỗi người đi một ngả. Dương Khai nghiêm nghị trả lời.

Nghe vậy, thân thể mềm mại của Lưu Tiêm Vân run lên, có chút không hiểu, hỏi: - Dương huynh cảm thấy thiếp bám gót phiền phức sao?

Dương Khai nhíu nhíu mày, trầm mặc một hồi gật đầu nói: - Đúng vậy!

Lưu Tiêm Vân nghiêm túc nhìn hắn, bỗng nhiên cắn răng nói: - Không phải! Dương huynh, nói thật với ta, có phải có nguy hiểm gì đang tới gần hay không? Có phải có liên quan đến Ô tiền bối kia không?

- Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Dương Khai vẻ mặt khó chịu. - Nữ nhân các ngươi đều nói nhiều như vậy sao? Bảo ngươi cầm lấy đồ rồi rời đi thì rời đi đi.

Lưu Tiêm Vân căm tức nghiến răng nhìn hắn, ngực cao phập phồng, trầm giọng nói: - Trong khoảng thời gian này thiếp nhận được không ít quan tâm của Dương huynh, giờ này nếu Dương huynh có nguy hiểm gì, Tiêm Vân cũng sẽ không ngồi yên không quản.

- Ta có thể có nguy hiểm gì? Dương Khai bị tức điên. - Dù sao ta và ngươi từ nay nước giếng không phạm nước sông, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, chúng ta như vậy từ biệt, chúc may mắn!

Dương Khai nói xong, liền trực tiếp thúc giục lực lượng xé hư không mà đi.

- Tưởng như vậy thì có thể đi được sao? Chân mày Lưu Tiêm Vân dựng đứng, hừ lạnh một tiếng, vội vàng đuổi theo.

Tuy rằng nàng không biết vì sao Dương Khai phải làm như vậy, nhưng từ ấn tượng mấy ngày nay tiếp xúc với hắn cho thấy, Dương Khai không phải loại người vô tình, cho nên Lưu Tiêm Vân kết luận, Dương Khai chắc chắn gặp phải phiền toái rất lớn gì đó, không muốn liên lụy đến mình, cho nên mới muốn cách xa mình.

Nhưng Lưu Tiêm Vân nàng không phải là người vong ân bội nghĩa, đương nhiên không thể để Dương Khai một mình đối diện với nguy hiểm.

Cho dù lực lượng của mình có hạn, hai ngươi ở cùng nhau, vẫn tốt hơn một người đơn độc đối diện.

Nhưng khiến cho Lưu Tiêm Vân thất kinh chính là, bản thân đuổi theo một hồi liền phát hiện mất tung tích Dương Khai, tốc độ của hắn quả thực nhanh không tưởng tượng nổi, loại tốc độ đó không phải là tốc độ mà một cường giả Hư Vương Cảnh có thể có được, hơn nữa nơi Dương Khai đi qua, còn để lại một tia dao động lực lượng không gian nhàn nhạt.

Dương Khai hiểu lực lượng không gian, điều này Lưu Tiêm Vân biết, lúc đó trong thông đạo Tinh Quang, khi Dương Khai cùng Doãn Nhạc Sinh đại chiến đã từng sử dụng qua.

Muốn truy đuổi một người tinh thông lực lượng không gian, hơn nữa người đó lại muốn thoát khỏi mình, điều này thật có chút miễn cưỡng.

Cho nên Lưu Tiêm Vân đuổi theo một hồi, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ, sau khi hạ xuống đất, nàng thở sâu một hơi, nhìn chằm chằm về phương hướng Dương Khai biến mất, miệng lẩm bẩm: - Trong khoảng thời gian này đa tạ ngươi, xin bảo trọng!

Mở lòng bàn tay, thần niệm quét qua nhẫn không gian trên tay, nàng rất nhanh phát hiện trong những nhẫn không gian này chứa đựng không ít tinh nguyên và bí bảo, nhẫn không gian tài phú nhất trong số đó, chính là nhẫn của Chu Nghĩa.

- Thật đúng là hợp với tính cách của hắn. Lưu Tiêm Vân không ngừng cười khổ, Dương Khai chỉ lấy đi một chiếc nhẫn của võ giả Hư Vương Cảnh, còn lại đại đa số những thứ khác đều để lại cho nàng, rõ ràng là lo lắng thời gian sắp tới nàng không có tài nguyên để tu luyện.

Trên bầu trời, Dương Khai bay một mình.

Sở dĩ phải lựa chọn mỗi người đi một ngả, kỳ thực là bởi vì trong lòng Dương Khai có một cỗ bất an, nguồn gốc của sự bất an kia chính là đến từ Ô Mông Xuyên.

Hắn tuy rằng không biết Ô Mông Xuyên rốt cuộc đang âm mưu gì, nhưng cũng không cho rằng lão giả kia có tâm địa tốt dễ dàng tha cho mình như vậy, nhất là trong tay mình là nắm giữ Phệ Thiên Chiến Pháp.

Hắn chắc chắn có âm mưu quỷ kế gì đó!

Lão già này là cường giả Đạo Nguyên Cảnh, có thể đã đặt nửa bước chân vào Đế Tôn Cảnh, Dương Khai căn bản không nắm chắc khi đối mặt, để tránh liên lụy đến Lưu Tiêm Vân, chỉ có thể rời xa nàng.

Lưu Tiêm Vân dù gì cũng là Hư Vương Cảnh, trong Tinh Vực của mình cũng là một nhân vật cấp bá chủ, tin là dù trong Tinh Giới, nàng cũng có thể tự chăm sóc mình.

Nếu thật sự vận may không tốt mà xảy ra điều gì ngoài ý muốn, cũng chỉ có thể nói là cơ duyên của nàng chỉ có vậy.

Giờ này Dương Khai chỉ muốn rời khỏi Bích Vũ Tông càng xa càng tốt, cho nên hắn không có dự định dừng chân, chỉ là buồn bực bay về phía trước.

Nơi đã đi qua, ngược lại cũng tìm hiểu một phen phong thổ địa mạo của Tinh Giới, núi cao sừng sững, chỗ nào cũng có linh khí Đại Xuyên, môi trường tu luyện tốt hơn rất nhiều so với bất kỳ một tinh tu luyện nào, ban đêm, ngẩng đầu lên nhìn, trong bầu trời vô số tinh vân kia, mỗi một nhóm tinh vân đều là một tinh vực.

Ước chừng bay về phía trước hơn một tháng, Dương Khai mới hơi cảm thấy có chút an toàn.

Giờ này khoảng cách với Bích Vũ Tông e là đã đến mấy ngàn vạn dặm rồi, dù Ô Mông Xuyên có tu vi Đạo Nguyên Cảnh cường đại, cũng tuyệt đối không thể đối phó mình ở khoảng cách xa như vậy.

Hắn dừng ở giữa không trung, quay đầu nhìn xung quanh, đập vào mắt một mảnh hoang vắng.

Hắn cũng không biết bản thân mình hiện tại đang ở nơi nào, hắn không biết gì về Tinh Giới cả, chỉ biết là nơi này có phân bốn khu vực lớn Đông Tây Nam Bắc, mà mình bây giờ đang ở khu Nam.

Tốc độ của hắn chậm lại, từ từ đi tới, vừa khôi phục lực lượng vừa tìm vùng đất có sinh linh tụ tập.

Sau nửa ngày, hắn cuối cùng cũng có phá hiện.

Phía trước có bí bảo hình dáng như một chiếc chiến xa bay tới trước mặt, từ năng lượng dao động của chiếc chiến xa kia, rõ ràng là một bí bảo cấp Hư Vương, tốc độ rất nhanh.

Dương Khai vội vàng nghiêng người qua một bên, đồng thời vẫy vẫy tay, muốn ngăn đối phương lại để tìm hiểu vị trí xung quanh.

Nào hiểu được đối phương căn bản không có ý dừng lại, mà bay vù qua trước mặt Dương Khai không xa, trên bí bảo chiến xa kia, võ giả trên đó, cũng không thèm liếc nhìn Dương Khai một cái, cứ thế mà đi.

- Lạnh lùng vậy! Dương Khai gương mặt buồn bực.

Nhưng rất nhanh, hắn liền phát hiện, theo sát sau chiến xa này, lại có không ít tia sáng đang nhanh chóng lao qua bên này.

- Đây là tình huống gì? Dương Khai đầu óc mơ hồ, theo bản năng cho rằng mình bị cuốn vào trong sự kiện đuổi giết đó, nhưng cẩn thận cảm nhận một hồi, phát hiện không phải là như vậy, bởi vì những người đuổi theo phía sau kia, cũng không có sát khí, hiển nhiên không phải nhằm vào võ giả trên bí bảo chiến xa phía trước.

Dáng vẻ của bọn họ, dường như là đang vội vã hội tụ về một nơi nào đó.

Đã xảy ra chuyện gì?

Dương Khai đứng tại chỗ, không ngừng vẫy tay, muốn tìm người hỏi nguyên nhân, nhưng những người kia hoàn toàn không đếm xỉa đến hắn, không mảy may muốn trả lời hắn.

Dương Khai vô cùng lúng túng.

Nhưng hắn cũng có chút được mở rộng tầm mắt, thuật luyện khí trong Tinh Giới quả thật là không tầm thường, chỉ từ những bí bảo mà các võ giả sử dụng để bay kia liền có thể thấy được những bí bảo bay này vô cùng kỳ quái, có đủ các loại.

Có bí bảo hình trường kiếm, hình thoi, hình chiến xa, hình tàu thuyền, hình kiệu, thậm chí còn có hình cối xay gió, tốc độ đều rất tốt, khiến Dương Khai nhìn một hồi hoa cả mắt.

- Này đứng ngẩn người ở đây làm gì, còn không mau đuổi theo đi, muộn thì sẽ không vớt vát được thứ tốt gì đâu. Bỗng nhiên, một giọng nói từ bên cạnh truyền đến.

Dương Khai quay đầu nhìn lại, phát hiện bên cạnh dừng một chiếc chiến xa đầu hổ, đầu hổ giống y như thật, uy phong lẫm liệt, trên chiến xa có một nam trung niên tu vi Hư Vương Cảnh đang tò mò nhìn Dương Khai.

Hắn vui mừng quá đỗi, vội vàng ôm quyền nói: - Diện kiến bằng hữu.

Nam trung niên gật đầu mạnh, quan sát Dương Khai một lượt, như có điều suy nghĩ nói: - Ngươi phải người của Phong Lâm Thành không?

- Phong Lâm Thành? Dương Khai giương mày, ngay sau đó chậm rãi lắc đầu. - Không phải! Xin hỏi Phong Lâm Thành cách nơi này có xa lắm không?

- Ngươi đi về phía bên này, hơn 100 dặm là đến.

Nam trung niên cũng không tệ lắm, rất nhiệt tình chỉ dẫn cho Dương Khai, ngay sau đó toét miệng cười nói: - Nhưng, ngươi xác định bây giờ muốn đi Phong Lâm Thành mà không đi tham gia náo nhiệt?

- Chính là đang muốn hỏi một chút, chư vị đang vội vội vàng vàng là muốn đi làm gì? Dương Khai gương mặt nghi ngờ hỏi.

Người trung niên cười thần bí. - Bên ngoài vạn dặm, trong Ngọc Thanh Sơn, có người phát hiện có một con chim lửa thần dị, dường như là khí linh thông linh, đều muốn đi bắt để tế luyện thành bí bảo khí linh của mình.

- Con chim lửa, khí linh? Dương Khai nghe vậy chấn động.

- Ngươi nếu muốn đi Phong Lâm Thành, đi thẳng về phía trước là được, nếu muốn tham gia náo nhiệt, đừng muộn quá. Sau câu nói, ngươi trung niên liền điều khiển chiến xa nhanh rời đi.

Dương Khai lại ngẩn người tại chỗ, sâu trong nội tâm kích động một trận không thôi.

Đối phương tuy rằng miêu tả không rõ lắm, nhưng nếu quả thật như những gì hắn nói, trong Ngọc Thanh Sơn kia có khả năng chính là Lưu Viêm.

Bản thể của Lưu Viêm là hình thái con chim lửa, chính là khí linh thông linh sinh ra linh trí.

Hơn nữa tồn tại như Lưu Viêm, đều có lực hấp dẫn lớn đối với tất cả võ giả.

Nguyên nhân không gì khác, khí linh không dễ dàng sinh ra, nó cần cơ duyên và vận may.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK