Lúc Dương Khai cẩn thận nhìn, hắn chau mày. Hắn phát hiện, bóng lưng của cô gái trong bức tranh mơ hồ có chút ít quen thuộc, dường như mình đã gặp qua ở nơi nào rồi vậy. Hơn nữa, sau khi hắn xua tan loại ý niệm quỳ bái đó, bức họa này dường như trở nên bình thản vô thường, chỉ còn là một bức họa của một nhân vật bình thường, không hề có gì khác lạ. Dương Khai âm thầm lắc đầu, hắn dùng thần niệm cẩn thận kiểm tra bức họa này. Sau khi hắn xác định bên trong không ẩn giấu manh mối gì, bấy giờ mới thu hồi ánh mắt. Có thể xác định, cô gái trong bức họa hoặc là chủ nhân của căn lầu các này, hoặc là có quan hệ rất sâu xa với chủ nhân của lầu các, nếu không bóng lưng của nàng sẽ không bị bày ở chỗ này. Hắn không có ý định mang tranh này đi, vì có thể thu hoạch được Vạn Niên Hương hắn đã rất thỏa mãn rồi, không cần thiết ngay cả bức tranh bóng lưng của người khác cũng không buông tha. Hắn dò xét bốn phía lần nữa, không thu hoạch được gì. Tầng thứ nhất của Lầu các, dường như ngoại trừ Vạn Niên Hương đốt trong lư hương ra, cũng chỉ có bức họa bình thường kia, không có vật gì khác nữa. Bên cạnh có một đoạn cầu thang đi thông lên tầng hai. Dương Khai bước dài, theo cầu thang đó một đường đi thẳng lên trên. Sau khi hắn quẹo một cái đường cua, dễ dàng lên đến tầng thứ hai.
Những thứ đập vào mắt khiến Dương Khai ngạc nhiên không dứt. Bên trong tầng thứ hai của lầu các, không ngờ lại là một gian khuê phòng của cô gái. Tuy rằng trong phòng không có quá nhiều đồ đạc, nhưng Dương Khai vẫn có thể từ trong những thứ sắp xếp suy đoán ra đây đúng là chỗ ở của cô gái. Một giường, một bàn, một ghế, trên giường có cái bồ đoàn, sau đó không có vật gì khác nữa, bố trí cực kỳ đơn sơ. Ánh mắt quét một vòng trên bàn ghế, Dương Khai rất nhanh nhìn trúng bồ đoàn kia. Chủ nhân của căn lầu các này rõ ràng là dùng chỗ này làm nơi tu luyện. Bồ đoàn có thể được nàng sử dụng, hẳn không phải là vật bình thường. Dương Khai nghĩ như vậy, liền đi ra phía trước, đưa tay nhặt bồ đoàn lên. Nhưng ngoài dự liệu của hắn, ngón tay mới đụng phải bồ đoàn, vật này lập tức biến thành một đống phấn vụn. Đây không ngờ chỉ là một cái bồ đoàn bình thường, căn bản không thể chống lại sự ăn mòn của năm tháng, đã sớm không thể sử dụng. Gặp được một màn này, Dương Khai ngẩn ra, lúc này mới bật cười ha hả. Xem ra mình liên tiếp có thu hoạch, vẫn còn có chút lòng tham vô đáy a, ngay cả cái bồ đoàn người ta dùng để ngồi tu luyện cũng không muốn bỏ qua. Cái này ông trời cũng nhìn không thuận mắt rồi. Dương Khai tìm kiếm một hồi ở tầng thứ hai. Sau khi hắn xác định nơi đây thật không có bất kỳ thứ tốt gì, lúc này mới cất bước xoay người rời đi, đi về phía cửa cầu thang đi thông lên tầng thứ ba. Chuyến hành trình vào Lưu Viêm Sa Địa này, hắn đã thu hoạch rất lớn. Sau khi hắn trải qua chuyện bất ngờ với cái bồ đoàn vừa rồi, tâm tính lập tức điềm đạm hẳn đi, cho dù tầng thứ ba thật sự không có chút thu hoạch nào, hắn cũng sẽ không để ý quá mức. Trong lòng nghĩ như vậy, nhanh chóng thông qua thang lầu, đi tới chỗ tầng thứ ba của lầu các.
Ngoài dự liệu của hắn, bên trong tầng thứ ba, lại thật sự có một thứ. Hơn nữa, còn là một khối lệnh bài đường hoàng bay lơ lửng giữa không trung! Dương Khai nhìn lướt qua tấm lệnh bài, tâm thần chấn động, vội vàng lật tìm trong Không Gian Hắc Thư của mình. Một lát sau, trên tay hắn xuất hiện một tấm lệnh bài khác. Mà tấm lệnh bài này gần như giống nhau như đúc so với lệnh bài lơ lửng trước mắt, đều là chất liệu không phải kim không phải mộc, không có bất kỳ đồ án, nhưng thật ra ở giữa lệnh bài có một chữ "Đế" cực lớn.
Từ bên trong lệnh bài, tản ra một cỗ uy áp bức người, khiến cho người ta không khỏi tâm thần sợ hãi, muốn quỳ mọi sát đất sùng bái. - Tinh Đế Lệnh! Dương Khai sắc mặt chợt động, trong khoảnh khắc nhận ra lệnh bài kia. Tinh Đế Lệnh, tục truyền là lệnh bài của Tinh Không Đại Đế chế tạo ra năm đó. Quỷ Tổ đã từng nói với Dương Khai, Tinh Đế Lệnh tổng cộng có 10 khối, chẳng qua không biết nó lưu lạc đến địa phương nào. Trong mỗi một khối Tinh Đế Lệnh, đều phong ấn một loại thần thông của Tinh Không Đại Đế, lợi dụng thần thông ấy, có thể thoải mái diệt sát cường giả Hư Vương Cảnh.
Tinh Đế Lệnh trên tay Dương Khai là do Quỷ Tổ cho hắn. Dù sao lúc đó Dương Khai mang Quỷ Tổ rời khỏi Huyền Không đại lục, giúp cho lão ta thoát khỏi vòng vây sau khi bị vây 2000 năm. Quỷ Tổ tuy rằng kiệt ngạo không thiện ý, hành sự chính tà chẳng phân biệt, nhưng lúc tối hậu quan đầu không biết tại sao lại đưa cho Dương Khai khối Tinh Đế Lệnh này. Đấy đoán chừng coi như là báo đáp ân cứu mạng của Dương Khai. Đồng thời lão ta dặn dò hắn, thật sự đến thời điểm cực kỳ nguy hiểm, có thể rót thánh nguyên vào bên trong, vận dụng Tinh Đế thần thông phong ấn trong đó.
Dĩ nhiên, mặc dù vận dụng Tinh Đế thần thông, diệt sát cường địch, với tu vi hiện giờ của Dương Khai cũng không có bao nhiêu cơ hội còn sống. Dù sao uy lực của thần thông bị phong ấn trong Tinh Đế Lệnh quá lớn, một khi vận dụng, đều có khả năng rút sạch sinh lực cả người hắn. Từ sau khi Dương Khai lấy được khối Tinh Đế Lệnh này, hắn vẫn cất giấu trong Không Gian Hắc Thư, chưa từng có ý vận dụng nó. Một là, vận dụng nó quả thực quá nguy hiểm. Hai là, Dương Khai cũng chưa gặp phải kiếp nạn gì không thể hóa giải, không cần thiết phải vận dụng.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, bên trong lầu các ở tầng thứ sáu của Lưu Viêm Sa Địa này, không ngờ lại phát hiện khối Tinh Đế Lệnh thứ hai! Tuy nhiên, Dương Khai rất nhanh phát hiện ra chỗ không ổn. Bởi vì một khối Tinh Đế Lệnh trôi lơ lửng giữa không trung trước mặt đây, so với khối trên tay mình không phải là quá giống nhau, bên trong đó dường như linh khí mất mát nhiều, ngay cả khí tức uy nghiêm tuy còn đó, nhưng lại không có một chút cảm giác nguy hiểm. Đã có người động tới thần thông trong khối Tinh Đế Lệnh này rồi! Nói cách khác, giờ phút này bên trong tấm lệnh bài đã không có sát chiêu của Tinh Đế. Dương Khai âm thầm phỏng đoán. Tuy nhiên, khối Tinh Đế Lệnh này không ngờ không vì thế mà bị phá huỷ, thật khiến cho hắn cảm thấy bất ngờ. Bất kể là như thế nào, trước mặt có một khối Tinh Đế Lệnh như vậy, Dương Khai vẫn không muốn bỏ qua. Vào lúc hắn đang muốn đưa tay cầm lấy nó, một quầng sáng bỗng nhiên nhộn nhạo lên từ trên Tinh Đế Lệnh. Dương Khai biến sắc, đã nhận ra sát khí tích chứa trong vầng sáng, thánh nguyên ầm ầm phát ra, cấp tốc lui về sau. Tốc độ của hắn nhanh như thế, nhưng tốc độ lan tràn của vầng sáng càng nhanh hơn, trong nháy mắt liền quét qua thân thể Dương Khai. Dương Khai mặt xám như tro tàn, cho dù động tới Tinh Đế Lệnh, cũng không thể tùy tiện có thể xâm phạm a. Đang lúc hắn cho rằng mình chạy trời không khỏi nắng, thì trong khối Tinh Đế Lệnh hoàn hảo đang cầm trên tay, đồng dạng cũng tạo nên một tầng vầng sáng. Hai tầng ánh sáng vừa chạm vào nhau, liền biến mất không thấy đâu nữa. Rồi từ khối Tinh Đế Lệnh thứ hai một mực trôi lơ lửng giữa tầng lầu các thứ ba đó, dường như lập tức mất đi lực đạo chống đỡ, rơi xuống nền lầu, phát ra tiếng vang nhỏ, bật lên vài cái rồi không động đậy nữa.
Dương Khai chưa tỉnh hồn, hắn nắm chắc tấm lệnh bài của mình, trên trán rịn ra mồ hôi lạnh. Hắn cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh loại biến cố này, nếu không phải mình cơ duyên xảo hợp có một khối Tinh Đế Lệnh, riêng một chút vừa rồi, hắn nhất định đã bị thương không nhẹ. Lực lượng cổ quái phát ra trong vầng sáng, căn bản không phải là hắn bây giờ có thể ngăn cản. Dương Khai thở dốc một hồi, rồi hắn mới chậm rãi đi tới trước mặt đất. Đúng lúc này, thiên địa một trận lắc lư, Dương Khai bỗng nhiên cảm giác không gian bốn phía có một chút biến hóa quỷ dị. Trong mơ hồ, có một cỗ lực lượng bài xích đánh úp đến từ bốn phương tám hướng, dường như là muốn bài xích hắn ra ngoài. Cùng lúc đó, một bóng của bàn tay nhỏ và dài, vươn ra từ trên trời cao, muốn chộp tới Dương Khai. Cái bàn tay ngọc này rõ ràng là bàn tay của cô gái, nhưng lớn đến bất ngờ, gần như che đậy cả bầu trời của lầu các, hơn nữa không thấy kiến trúc của lầu các, trực tiếp phủ xuống đến trên đỉnh đầu Dương Khai.
Dương Khai sắc mặt đại biến. Giữa lúc điện quang hỏa thạch đó, hắn hiểu được, đây hẳn là Lưu Viêm Sa Địa đã đến giờ đóng cửa, cho nên không gian chi lực ở bốn phía mới rung chuyển bất an như vậy. Chỉ sợ tình cảnh hắn gặp vào thời khắc này, đều đang diễn ra trong tất cả địa phương của Lưu Viêm Sa Địa. Trước đây các người luyện võ xâm nhập vào nơi này lịch luyện, đều sẽ bị cái bàn tay ngọc này ném ra ngoài. Sự phỏng đoán của Dương Khai cũng không sai. Không gian các nơi của Lưu Viêm Sa Địa từ tầng một đến tầng bốn, đều có bóng của bàn tay ngọc vươn ra từ trong hư không, dễ dàng bắt lấy những người luyện võ đang nghỉ ngơi hoặc là đang chiến đấu. Ngay sau đó bàn tay ngọc biến thành ánh huỳnh quang, biến mất không thấy đâu nữa. Lúc nó biến mất, còn kèm theo thân ảnh của những người luyện võ đó. Ngay sau đó, vòng ngoài của Lưu Viêm Sa Địa xuất hiện từng đạo thân ảnh quỷ dị, khiến tất cả trưởng bối đang đón đợi của các đại tông môn một mực im lặng chờ đợi ở ngoài vô cùng mừng rỡ.
Mà ở chỗ lầu các, Dương Khai lại hung mãnh thúc giục thánh nguyên, nhắm cái bóng bàn tay ngọc đó vỗ ra một chưởng. Bàn tay che trời căn bản không thể chặn lại bàn tay ngọc chút nào. Dương Khai vừa cấp tốc chạy về phía trước, vừa lặt một cái ngay tại chỗ, mười mấy đạo Không Gian nhận đã bắn ra, phút chốc ngăn trở cái bóng của bàn tay ngọc. Thừa dịp này, Dương Khai vất vả tranh thủ thời gian, nhanh chóng nắm được Tinh Đế Lệnh trên đất, ngay sau đó gánh nặng trong lòng được giải khai, lẳng lặng đứng yên tại chỗ, không chuẩn bị phản kháng nữa. Tuy nhiên lúc bàn tay ngọc bắt được Dương Khai, lực lượng không gian vặn vẹo một trận, muốn truyền tống đưa hắn ra ngoài, nhưng hai khối Tinh Đế Lệnh trên tay Dương Khai đồng thời phát ra tia sáng, tạo thành một cái cái lồng phòng hộ màu lam nhạt, bao lấy hắn vào bên trong. Bàn tay ngọc biến mất không thấy đâu, Dương Khai vẫn đứng ở chỗ tầng thứ ba của lầu các như cũ, đầu óc mơ hồ. Rất nhanh, lực lượng không gian vặn vẹo cũng đã biến mất, theo đó là loại cảm giác bị bài xích cũng không thấy đâu nữa. Dương Khai tựa hồ bị bỏ quên vậy, cứ đứng ở chỗ linh địa trơ trọinày.
Được một lúc sau, hắn mới phản ứng, trong lúc nhất thời vừa mừng vừa sợ. Hắn có thể xác định, tình huống vừa rồi tuyệt đối là Lưu Viêm Sa Địa đóng cửa, lực truyền tống đó đã gia tăng trên người mình, bất quá điều không giải thích được là lực đó đã bị hai khối Tinh Đế Lệnh cản lại, nói cách khác, hắn bị lưu lại ở nơi đây. Điều vui mừng chính là hắn hiện giờ có thời gian rất nhiều có thể lợi dụng, hắn cũng kinh ngạc là đến lúc đó ra ngoài, không biết có thể đụng phải nguy hiểm gì hay không. Dù sao Lưu Viêm Sa Địa mở ra trong khoảng thời gian này, khu vực hung hiểm cực nóng đều yếu bớt vô số lần. Một khi nơi đây đóng cửa, sự nguy hiểm bên trong khu vực cực nóng có thể sẽ tăng lên gấp bội. Hắn muốn đi ra ngoài, nhất định phải tự mình xuyên qua tầng sáu, lúc đó mới có thể đi ra bên ngoài. Bây giờ suy nghĩ những điều này cũng không làm nên chuyện gì. Trời đất xui khiến mình đã bị lưu lại, nên suy nghĩ phải làm sao lợi dụng tình huống trước mắt mới là chính đáng. Hai khối Tinh Đế Lệnh, hắn căn bản không dám thu hồi đi, ai biết sau khi thu Tinh Đế Lệnh trở về sẽ phát sinh cái gì? Hắn chỉ có thể đặt chúng sát theo người mà thôi.