- Nghe nói phó tông chủ Vấn Tình Tông cùng thiếu tông chủ đều đang ở trong Băng Tâm Cốc, vì sao lúc này lại không thấy bóng dáng?
- Yên tĩnh trước cơn bão a, chỉ sợ thời tiết ở Bắc Vực này... muốn thay đổi.
- Chu huynh không phải nói đùa đó chứ, tuy rằng thực lực Băng Tâm Cốc không tầm thường, nhưng sao có thể chống lại Vấn Tình Tông ta? Cả Bắc Vực đều biết, danh tiếng tông môn đứng đầu của Băng Tâm Cốc đã hữu danh vô thực, nếu Vấn Tình Tông thật sự đánh tới, chắc chắn Băng Tâm Cốc không thể ngăn cản!
- Ta nghe nói trong ngày đại hỉ, tông chủ Vấn Tình Tông Phong Huyền đại nhân sẽ đích thân tới Băng Tâm Cốc, tính toán thời gian cũng chính là ngày mai! Nếu ngài biết Băng Tâm Cốc cự tuyệt việc hôn nhân...
7, 8 vị Đế Tôn Cảnh tranh nhau nói ầm ĩ cả lên, họ đều không hiểu rõ tình huống, chỉ biết Băng Tâm Cốc lần này phiền toái lớn. Cũng không biết đám nữ nhân này dựa vào cái gì mà lớn gan như vậy, đây không phải là tát vào mặt Vấn Tình Tông ngay trước toàn bộ Bắc Vực sao? Phong Huyền sao có thể bỏ qua chứ?
- Hộ Viễn huynh, chúng ta có nên đi khuyên An cốc chủ không? Ta nhớ phu nhân của ngươi cũng xuất thân từ Băng Tâm Cốc, lúc này Băng Tâm Cốc xảy ra chuyện, không có thể không xen vào a.
Hộ Viễn nghe vậy, sắc mặt hơi trầm xuống, trầm ngâm một trận, rồi vội vàng đuổi theo đám người An Nhược Vân vừa rời khỏi, có vẻ như là muốn đi khuyên giải một chút.
Những Đế Tôn Cảnh khác hai mặt nhìn nhau một phen, rồi cũng vội vàng đi theo.
Mặc dù bọn họ chỉ đến chúc mừng, nhưng sự việc phát triển đến mức này, bọn họ cũng rất muốn biết Băng Tâm Cốc đã xảy ra chuyện gì mà lại có gan hối hôn với Vấn Tình Tông như vậy.
Một lát sau, đám người họ đã đi tới phía trước một khách điếm của Băng Luân Thành. Chỉ thấy phía trước khách điếm, đám người An Nhược Vân đang lẳng lặng đứng đó. Vẻ mặt mười mấy Đế Tôn Cảnh đều tỏ ra nghiêm nghị, không nói một lời, chỉ đồng thời nhìn về một hướng, vẻ mặt thành kính mà kích động.
Trong phạm vi trăm trượng không có một bóng người, tất cả những người không liên quan đều đã lui ra rất xa, chăm chú nhìn về phía này.
Hộ Viễn phi thân mà đến, vội vàng tiến lên, đang định lên tiếng, bỗng nhiên thấy An Nhược Vân quỳ xuống.
Theo sát động tác của nàng, rất nhiều Đế Tôn Cảnh của Băng Tâm Cốc cũng đồng loạt quỳ sụp xuống đất.
Hộ Viễn trợn tròn mắt, run rẫy đứng tại chỗ ngây ngốc nhìn, không hiểu đám người An Nhược Vân đang làm gì.
Những cường giả khác nối chân nhau chạy tới thấy vậy cũng trợn mắt há hốc mồm, trong lòng vô cùng khiếp sợ.
- Hộ... Hộ huynh, đây là sao... nói lại nghe xem? Có người tiến tới bên cạnh Hộ Viễn, thấp giọng hỏi.
Hộ Viễn cũng không rõ đầu đuôi, nghe vậy liền không ngừng lắc đầu: - Không biết, lúc ta tới nơi này, các nàng đã như vậy rồi.
- Bên trong khách sạn này rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại có thể khiến An cốc chủ cùng các Tôn trưởng lão hành lễ lớn như vậy?
Trong đám người Băng Tâm Cốc này, An Nhược Vân và Tôn Vân Tú đều là Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, ngoại trừ một đệ tử Đạo Nguyên tam tầng cảnh ra, những người khác cũng đều là Đế Tôn nhất tầng cảnh, một cỗ lực lượng như vậy, có thể nói là kinh khủng.
Nhưng giờ này, ban ngày ban mặt, ngay trước cửa khách điếm, các nàng lại cố tình quỳ ở đây trước mắt bao người mà không chút nào tỏ ra khó chịu, ngược lại đều tỏ ra như thể đó là chuyện đương nhiên vậy.
An Nhược Vân là người thay mặt cốc chủ Băng Tâm Cốc, Tôn Vân Tú là đại trưởng lão Băng Tâm Cốc, mỗi một cử chỉ lời nói của hai người đều đại biểu cho mặt mũi của Băng Tâm Cốc, nhưng giờ phút này các nàng lại không quan tâm mà quỳ ở nơi này, không nói một lời, có thể thấy được người bên trong khách điếm này khiến các nàng thần phục như thế nào.
Hộ Viễn biến sắc, dường như nghĩ tới điều gì đó, khẽ kêu lên: - Chẳng lẽ là...
Hắn còn chưa dứt lời, sắc mặt đã trở nên kích động tột đỉnh.
- Ý của Hộ huynh là sao? Có người không rõ, khẩn cấp hỏi lại.
Một người trong đó như có điều suy nghĩ nói: - Trong thiên hạ này, cho dù là 10 đại Đế Tôn đích thân tới đây, cũng không đủ để An cốc chủ và những người này hành lễ lớn như vậy, có thể khiến cho các nàng cam tâm tình nguyện làm ra chuyện như vậy, chỉ có một người!
- Tổ sư Băng Tâm Cốc, Băng Vân tiền bối? Một tiếng thét kinh hãi truyền đến.
- Chẳng lẽ nói, Băng Vân tiền bối đang ở bên trong khách điếm này?
- Không phải Băng Vân tiền bối sớm đã tạ thế rồi sao? Suốt 3 ngàn năm qua cũng không có tin tức gì của người mà.
- Không có tin tức gì cũng không có nghĩa là đã tạ thế, nói không chừng Băng Vân tiền bối một mực ẩn cư ở nơi nào đó, hoặc là bị vây ở nơi nào đó, năm xưa lúc Băng Vân tiền bối mất tích đã có tu vi Đế Tôn tam tầng cảnh, người có tu vi như nàng sao có thể dễ dàng chết đi chứ?
Băng Vân thân là tổ sư khai phái Băng Tâm Cốc, dù đã mất tích 3 ngàn năm, nhưng đại danh của nàng vẫn như sấm đánh bên tai. Sau khi đoán được Băng Vân đang ở bên trong khách điếm, vẻ mặt mọi người không khỏi hiện ra đủ loại sắc thái. Trong đám người này, có người thân cận Băng Tâm Cốc, có người thân cận Vấn Tình Tông, nên tâm tình lúc này dĩ nhiên là bất đồng.
- Trong thời khắc mấu chốt này Băng Vân tiền bối lại đột nhiên hiện thân, mà ngày mai Phong Huyền tông chủ cũng sẽ tới này, nếu như hai đại cường giả chạm mặt... Có người nói xong, chợt rùng mình một cái, không dám nói tiếp nữa.
Nếu dưới tình huống bình thường, Băng Vân và Phong Huyền chạm mặt thì cũng không có gì, hai người đều là người chưởng khống đứng đầu tông môn ở Bắc Vực, không biết đã giao đấu qua biết bao nhiêu lần. Nhưng theo như An Nhược Vân vừa rồi nói qua, hôn sự của hai tông dự định sẽ xóa bỏ, Phong Huyền một khi tới đây, nhất định sẽ vì con trai mình đòi lại công đạo.
Chẳng trách đám người An Nhược Vân dám hối hôn đúng lúc này, thì ra là Băng Vân đã trở về.
Chỉ là không biết tại sao, đám người An Nhược Vân quỳ gối trước khách điếm như vậy, mà không thấy Băng Vân xuất hiện. Mọi người cũng không dám tùy ý phóng thần niệm ra dò xét, đều nóng lòng đứng chờ tại chỗ.
Trong lúc nhất thời, trước cửa khách điếm nho nhỏ hội tụ gần 20 vị cường giả Đế Tôn Cảnh, có thể nói là kỳ quan.
Dương Khai đứng ở trước cửa khách điếm, gương mặt cũng hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Hắn cũng không ngờ đám Đế Tôn Cảnh Băng Tâm Cốc này lại tới đây, kết quả là một màn này vừa xuất hiện, vô số người vây lại xem đông như kiến.
Đám người Phạm Hinh nghe tin đi ra khỏi khách điếm, liếc nhìn đám người An Nhược Vân, rồi tiến tới trước mặt Dương Khai, hồ nghi hỏi: - Dương sư huynh, các nàng là ai, sao đều quỳ ở chỗ này?
Khóe miệng Dương Khai giật một cái, nói:
- Những người này đều là sư tỷ của các ngươi đó.
- Sư tỷ? Phạm Hinh ngẩn ra, ngay sau đó bưng kín miệng, kêu lên: - Các nàng là người Băng Tâm Cốc...
Dương Khai gật gật đầu.
Phạm Hinh lúc này mới vội vàng dẫn mấy sư muội đi ra phía trước, chỉnh đốn trang phục rồi thi lễ nói: - Phạm Hinh tham kiến các vị sư tỷ!
- Ngươi là... An Nhược Vân kinh ngạc nhìn nàng.
- Sư muội là Phạm Hinh, đệ tử được sư tôn thu nhận trong Tịch Hư Bí Cảnh, các sư muội ở đây cũng như vậy. Phạm Hinh vừa nói vừa chỉ chỉ mấy thiếu nữ phía sau mình.
Tu vi những thiếu nữ này so với nàng còn không bằng, vừa thấy nhiều như vậy Đế Tôn Cảnh quỳ ở trước mặt mình như vậy, từng người đều tỏ ra bối rối nói không ra lời. Dù sao đối với các nàng mà nói, Đế Tôn Cảnh quả thực giống như truyền thuyết vậy, nhưng lúc này, các nàng lại sắp xưng muội gọi tỷ với những Đế Tôn Cảnh này, vui mừng to lớn đột nhiên ập tới khiến các nàng trở nên choáng váng, đầu óc hoang mang, không biết phải làm gì cho đúng.
- Các ngươi là đệ tử sư tôn thu nhận? Hai mắt An Nhược Vân sáng ngời.
Phạm Hinh mỉm cười, thúc giục huyền công bản thân, lập tức khí chất toàn thân trở nên vô cùng băng hàn.
Tôn Vân Tú gật gật đầu nói: - Đúng là công pháp chính thống của Băng Tâm Cốc!
Nghe nàng nói như vậy, ánh mắt chúng nữ nhìn đám người Phạm Hinh cũng đều trở nên nhu hòa.
- Tốt tốt tốt. An Nhược Vân dịu dàng cười: - Sư phụ cuối cùng cũng lại thu đệ tử, những năm qua cũng nhờ có các ngươi bên cạnh chiếu cố sư tôn, những sư tỷ chúng ta tạ ơn các ngươi.
Phạm Hinh lắc đầu nói: - Là sư tôn cưu mang chúng ta, chúng ta không giúp được sư tôn cái gì, nhưng mà vì sao các vị sư tỷ lại quỳ ở đây, mau đứng dậy a.
Trường Tôn Oánh mỉm cười, nói: - Chúng ta đã làm chuyện sai, đây là trừng phạt đáng phải nhận, sư muội không cần để ý.
An Nhược Vân nói: - Sư muội, ngươi mới vừa nói Tịch Hư Bí Cảnh, chẳng lẽ những năm qua sư tôn một mực ở trong Tịch Hư Bí Cảnh sao?
Nghe giọng điệu của nàng, hẳn là không biết Tịch Hư Bí Cảnh. Điều này cũng khó trách, phàm là người bị vây ở bên trong, cho tới bây giờ đều không có ai trốn ra, đối với cả Tinh Giới mà nói, Tịch Hư Bí Cảnh quá mức xa lạ.
- Đúng, chúng ta đều là bị vây trong Tịch Hư Bí Cảnh, trước đó vài ngày mới thật vất vả thoát vây! Phạm Hinh gật gật đầu nói.
- Chuyện sư phụ bị thương có liên quan tới Tịch Hư Bí Cảnh sao? An Nhược Vân khẩn trương hỏi.
Phạm Hinh nói: - Tịch Hư Bí Cảnh có một người tên là Xích Nhật, tu vi tương đương cùng sư tôn, lúc đó sư tôn phải rời đi, nhưng tên Xích Nhật kia không cho phép, cho nên hai người liền đại chiến...
Đám Đế Tôn Cảnh Băng Tâm Cốc đang quỳ gối trước khách điếm yên lặng lắng nghe Phạm Hinh kể lại, tưởng tượng ra hiểm cảnh khi đó, vẻ mặt đều tỏ ra khẩn trương. Dương Khai vừa nhìn là biết các nàng nói không hết chuyện, chắc chắn đám người An Nhược Vân còn muốn biết những năm qua Băng Vân sống ra sao, thân thể hiện tại như thế nào...
Cho nên hắn thẳng thắn quay trở về phòng mình, bắt đầu kiểm kê nhẫn của hai tên Phong Khê và Diêu Trác.
Lần này hắn bất đắc dĩ phải sử dụng một viên Đế Tuyệt đan, nhưng lại chiếm được 2 cái nhẫn không gian, ngược lại cũng không tính là bị thua thiệt. Hơn nữa, trong nhẫn của hai người này có vô số thứ tốt, sau một phen kiểm kê, Dương Khai phát hiện ra chẳng những hắn không thua thiệt, mà ngược lại còn phát tài.
Duy chỉ có một chuyện khiến hắn tiếc nuối chính là, mất đi viên Đế Tuyệt đan kia, sau này sẽ thiếu mất một đạo đòn sát thủ.
Đồ vật trong nhẫn không gian của hai người Diêu Trác cùng Phong Khê rất nhiều, Dương Khai kiểm kê suốt cả ngày mới hoàn tất, chỉ riêng nguyên tinh cũng có hơn 100 triệu, trong đó không thiếu trung phẩm cùng thượng phẩm nguyên tinh, nếu đổi ra nguyên tinh hạ phẩm, tối thiểu cũng đạt tới 30, 40 ức, đây là còn chưa tính những thiên tài địa bảo khác.
Sự giàu có của Vấn Tình Tông khiến hắn mở rộng tầm mắt.
Dương Khai vốn đã giàu có, lúc này lại thu được một số lớn tài phú như vậy, tài lực có thể nói là kinh khủng, nghĩ lại lúc trước vừa tới Tinh Giới cùng Lưu Tiêm Vân bôn tẩu, vì nguyên tinh mà phải rầu rĩ, thấy lúc đó quả thật là quá khứ rất lâu rồi a.
Dưới tâm trạng thật tốt, Dương Khai liền ném tất cả khoáng vật quý hiếm vào Tiểu Huyền Giới, để pháp thân cắn nuốt luyện hóa.
Từ sau khi pháp thân thi triển Phệ Thiên Chiến Pháp luyện hóa một tên Đế Tôn Cảnh lần trước, khí tức của nó mơ hồ đã đạt tới trình độ đỉnh phong, dường như chỉ cần một cú huých cuối cùng là có thể đột phá đến Đế Tôn Cảnh vậy.
Chẳng những pháp thân, mà Hoa Thanh Ti cũng như vậy, ngay cả Lưu Viêm, tu luyện trong Tiểu Huyền Giới tu vi cũng tiến triển cực nhanh, tiến bộ thần tốc.
Duy nhất Trương Nhược Tích tu vi hơi yếu một chút, lúc này cũng đã là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, xem thể chất đặc thù của nàng, chỉ cần có đủ linh khí thiên địa, sớm hay muộn tu vi nàng cũng sẽ tiếp cận bọn họ.