Còn trên trăm tộc nhân bị ma hóa đều là những người yếu kém nhất. Còn sau khi Dương Khai thi pháp Thị Huyết Thuật, khí huyết lực sẽ bành trướng gấp hai ba lần, đủ để bức tất cả ma khí xâm nhập trong cơ thể ra ngoài. Trước đó Dương Khai cũng chỉ định thử một chút, không nghĩ tới lại có hiệu quả tốt như vậy. Hiện tại xem ra, nếu ngay lúc ma khí bắt đầu khởi động liền dùng Thị Huyết Thuật cho các tộc nhân, tăng huyết khí lực của bọn họ lên hẳn là sẽ không có ai bị ma khí ăn mòn. Man tộc bên này hiểu biết quá ít về ma khí, tin tức có thể dùng quá ít. Thời điểm Ma dân xâm lấn, bốn bộ lạc bị diệt, bốn bộ lạc lớn không một người nào có thể may mắn thoát khỏi, đương nhiên không có quá nhiều tin tức truyền tới, mà sau khi bốn vị Vu Thánh ra tay, lại trực tiếp tìm tới kẻ mạnh nhất của Ma tộc, trận đại chiến đó không phân biệt được cao thấp. Trước khi đi từ Vương Thành, Vu Đãng cũng nói: cần các Đại Vụ Sự trong chiến đấu tìm nhược điểm của Ma dân.
Mà bây giờ, Dương Khai có cảm giác như mình đã tìm được một phương pháp khắc chế ma khí. Chỉ là nếu thi pháp Thị Huyết Thuật quá nhiều lần, thì dù là tộc nhân cường tráng mấy đi nữa, cũng không tránh khỏi chuyện tổn thọ… nhưng xét cho cùng cũng đáng giá, vì sự sống chết trước mắt, ai còn quản được điều này? Suy nghĩ một hồi, Dương Khai lại cảm thấy có điều không đúng. Nếu đơn thuần là khí huyết lực có thể chặn ma khí ăn mòn, thì năm đó Phong Lâm Thành bị ma khí vây thành, sẽ không có nhiều võ giả bị chuyển hóa thành ma nhận như vậy. Võ giả ở đời sau tuy rằng đa số không chú trọng tu luyện thân thể, nhưng nhiều năm qua với linh khí thiên địa tưới nhuần thân thể, tố chất thân thể chưa chắc đã yếu kém so với đám người A Hổ. Thế mà khi bọn họ đối mặt với ma khí lại hoàn toàn không hề có năng lực phản kháng.
Phàm là người bị ma khí lấy dính, đều sẽ biến thành ma nhận, biểu hiện thật sự chênh lệch rất xa so với đám người A Hồ. Ba ngàn người thủ hạ này của mình, cũng chỉ có hơn trăm người không chống đỡ được mà thôi. Là pháp tắc thiên địa hay sao? Ở thế giới thượng cổ này, khoảng cách đời sau tối thiểu tới mười mấy vạn năm, pháp tắc thiên địa, lực lượng chênh lệch của hai thời đại hoàn toàn khác nhau. Với pháp tắc thiên địa bất đồng đó, cường giả có thể bồi dưỡng ra cũng khác nhau.
Ví dụ như một Đế Tôn Cảnh như hắn mà đến nơi này, một thân thực lực không phát huy ra được một phần. Man tộc sinh hoạt ở thế giới thượng cổ này, dưới ảnh hưởng của pháp tắc thiên địa vô hình vô chất có mặt khắp nơi kia, có lẽ có thứ gì đó mà võ giả đời sau không có được, lúc này mới giúp cho bọn họ có thể kháng ma khí ăn mòn. Càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn. Mà nghe Dương Khai giải thích, mười mấy Vu kia cũng đều chợt hiểu.
Còn Vũ và Lộ lại là lần đầu tiên lộ ra ý kính trọng Dương Khai. Các nàng là Vu có tư chất xuất sắc nhất của Nam Man Bộ, chỉ cần cho các nàng đủ thời gian, tu luyện đến cảnh giới Vu Vương tuyệt đối không phải không thể.
Các nàng còn là người tài xuất thân từ Vu Thần Điện, các nàng tiếp xúc tu luyện, Vu thuật và kiến thức nào cũng đều là cao thâm nhất, lợi hại nhất hiện tại. Mặc dù bị Vu Đãng sai đến làm thủ hạ nghe lệnh Dương Khai, nhưng nói thật ra, Vũ và Lộ cũng không cảm thấy Vu Ngưu mạnh hơn bao nhiêu so với các nàng. Từ đầu tới giờ, trong lòng các nàng cũng chỉ xem Dương Khai là Vu ngang hàng với mình, không có kính ý.
Bởi vì các nàng cảm thấy, hai người mình sớm hay muộn sẽ vượt qua Vu Ngưu này, đạt tới độ cao khiến hắn khó mà sánh bằng. Nhưng sau khi trải qua chuyện vừa rồi, các nàng mới phát hiện: cũng không phải tất cả Vu lợi hại đều xuất thân từ Vu Thần Điện, mà còn có cao thủ ở dân gian. Không nói gì khác, chỉ riêng một ngón Thị Huyết Thuật tự phát sinh kia đã làm cho các nàng cảm thấy khiếp sợ, đó là thủ đoạn mà bất kỳ ai trong hai nàng đều không thể thi triển, cho dù liên thủ cũng không được… Thời khắc này chỉ trong thời gian ngắn đã tìm được phương pháp cứu chữa tộc nhân bị ma hóa, cũng không phải Vu bình thường có thể làm được, điều này cần tầm nhìn rộng rãi và kiến thức uyên bác mới làm được. Dương Khai chỉ biểu hiện trong lúc vô tình đã làm cho tỷ muội song sinh nổi lên kính ý. Cùng lúc đó, được Dương Khai sai phái, gần một trăm tộc nhân bị ma hóa còn lại đều tập trung một chỗ, mắt mỗi người đều biến thành đen bẩm, mặc dù bị Vu thuật xiềng xích trói gô lại, cũng gầm gì như mãnh thú, nhe răng trợn mắt với các tộc nhân bên cạnh, mọi người nhìn thấy mà khiếp sợ. Dương Khai phất tay, một màn hào quang đỏ sẫm bao phủ đám tộc nhân bị ma hóa, lập tức trên thân mỗi tộc nhân đều hiện lên một lớp sương máu, trong con ngươi đen bầm từ từ toát ra tia sáng màu đỏ. Sau khi kích phát khí huyết lực, có một số tộc nhân rất nhanh khôi phục thần trí trở lại, nhưng cũng có một số cần thời gian. Không ngừng có ma khí đen như mực từ trong thất khiếu bọn họ tràn ra, mười mấy vu kia liên thủ thi pháp Tịnh Hóa Thuật.
Dưới màn sáng bao phủ, ma khí kia vừa xuất hiện liền bị tinh lọc sạch sẽ.
Ngay lúc mọi người đang đầy mặt mừng rỡ, bất ngờ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn Chỉ nghe “ầm” một tiếng vang, đầu một tộc nhân bị ma hóa không ngờ nổ tung,não bắn ra tung tóe, thân mình mềm nhũn ngã xuống. Mọi người thất kinh, mi mắt Dương Khai cũng co rụt lại. Chuyện này còn chưa xong, tao ngộ của người này giống như ngọn lửa cháy lan, nhanh chóng lan tràn ra bốn phía. Mà kèm theo một loạt tiếng nổ vang “ầm ầm”, liên tiếp có mười mấy tộc nhân ngã xuống đất mất mạng. Mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, những tộc nhân này trước khi chết, hai màu đỏ thẫm và đen trong mắt không ngừng xảy ra xung đột, dường như hai đại quân dùng thân thể của những tộc nhân này làm chiến trường, tranh đoạt quyền khống chế thân thể. Mà khi hai màu sắc xung đột này đến cực hạn, các tộc nhân sẽ không chịu nổi nữa. Cũng may trong hơn trăm tộc nhân, chỉ có mười mấy người xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn lại toàn bộ đều được cứu, ma khí trong cơ thể bị ép ra, sau đó hôn mê. Hết thảy đã xử lý xong, Dương Khai trầm giọng nói: Hãy nhớ… chuyện hôm nay là sỉ nhục của Vu Ngưu Bộ ta! Ngày sau nhất định Ma dân phải trả lại gấp trăm lần! Đại quân ba ngàn người, đối mặt với mấy chục tên Sa Ma đánh lén, lại bị chết hơn trăm người, mặc dù phần lớn nguyên nhân là vì tin tức không đủ, nhưng quả thực không cách nào chấp nhận. Rất nhiều tộc nhân đều lặng lẽ nắm chắc quả đấm, hít thở sâu, ánh mắt nhìn lướt qua từng đồng bạn chết thảm kia, cổ đè nén phần tức giận này ở trong lòng, chờ đợi thời cơ thích hợp bộc phát ra. Phân phó các tộc nhân chăm sóc các đồng bạn hôn mê, Dương Khai ngoắc tay gọi: A Hoa! Đại nhân! A Hoa tiến lên trước. Điều người đi thông báo cho quân đội bạn ở phụ cận chuyện chúng ta gặp hôm nay, để bọn họ cảnh giác! Dạ! A Hoa lĩnh mệnh, lập tức quay đầu đi. Hôm nay tuy rằng Vu Ngưu Bộ chết hơn trăm người, nhưng không phải không có giá trị, tối thiểu đã biết được thủ đoạn xuất quỷ nhập thần của Sa Ma, cũng biết phương pháp khắc chế ma khí và cứu chữa tộc nhân bị ma hóa. Đây là tin tức vô cùng trọng yếu, phải mau sớm truyền ra ngoài, có lẽ sẽ giúp cho các bộ tộc Đại Vu Sư khác giảm bớt rất nhiều tổn thất. Đại nhân! Nơi này nếu đã là bẫy rập, thì không thể dừng lại lâu! Vũ tiến lên một bước, thấp giọng nói.
Vừa rồi chỉ là mấy chục tên Sa Ma, nếu ở lại lâu, ai biết Ma dân có xuất hiện nữa hay không. Dương Khai gật đầu nói: Truyền lệnh xuống, nghỉ ngơi tại chỗ, một khắc sau xuất phát! Một khắc sau, Vu Ngưu Bộ rầm rộ lên đường, tiếp tục đi tới hướng bắc. Mà sau khi tất cả mọi người rời đi, ở vị trí chính giữa thôn, trên một mảnh đất trống bỗng nhiên nhô ra một đống cát, từ từ dâng lên cao, dần dần hóa thành một tên Sa Ma da khô héo. Con ngươi đen bầm không tình cảm chút nào nhìn theo hướng đội ngũ Dương Khai rời đi, bỗng nhiên thân hình hắn nhoáng một cái, lại chui vào trong lòng đất.
Nửa ngày sau, trước một hang động ở trong rừng sâu núi thẳm, tên Sa Ma kia bỗng nhiên hiện thân một cách quỷ dị. Trong hang động, một nữ nhân vóc người cao gầy, mặc hở hang, để lộ ra da thịt trắng như tuyết, phía sau có một cái đuôi ngắn nhỏ vểnh lên, bên cạnh còn có một Ma tộc thấp lùn… Nữ nhân nhìn hắn một cái, bỗng nhiên đưa tay ấn trên đầu tiên Sa Ma này. Trong cơ thể nữ nhân tràn ra ma khí đen như mực, hóa thành nhiều chùm tia sáng mắt thường có thể thấy được quấn quanh tên Sa Ma,. Sa Ma kia lập tức như gặp phải cực hình, trong con người không hề có chút sắc thái tình cảm của hắn lại lộ ra vẻ cực kỳ kinh khủng… nhưng dù vậy, ở trước mặt nữ ma này hắn cũng không dám phản kháng, chỉ có thể mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm. Trong mắt nữ ma kia có tia sáng chớp chớp, từng đoạn hình ảnh chợt hiện ra, đều là cảnh tượng trước đó đã xảy ra trong thôn. Cũng không biết nàng ta dùng thủ đoạn gì, mà có thể làm hiện ra hết thảy hình ảnh trước đó tên kia thấy.
Tuy nhiên loại thủ đoạn này rõ ràng vô cùng bá đạo, người bình thường khó có thể thừa nhận.
Một lát sau, nữ ma thu tay lại, Sa Ma kia mềm nhũn ngã trên mặt đất, cả người suy yếu dường như sắp chết.
Nữ ma vốn không hề để ý tới hắn, chỉ cười lạnh một tiếng: Người dị tộc đáng ghét, quả nhiên đã đánh tới! Gã Ma tộc thấp lùn bên cạnh, cả người bao phủ trong hắc khí liền hỏi: Đại nhân, đã xảy ra chuyện gì? Nữ ma xoay người, ngồi trên ghế đá rộng lớn, bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết chống cằm, lười biếng nói: Cũng không có gì, chỉ là mấy chục tên Sa Ma chết mà thôi! Hơn nữa những dị tộc này dường như có phương pháp khắc chế chúng ta! Ma tộc thấp lùn kia nói: Có cần thuộc hạ dẫn người đi bắt chúng hay không? Nữ ma lắc lắc đầu: Không cần! Trước khi các Ma Thánh đại nhân bế quan, từng hạ mệnh lệnh, bảo chúng ta cứ phòng thủ là được, không cần chủ động! Vậy… chẳng lẽ để các Sa Ma chết vô ích sao? Ma tộc thấp bé hỏi. Chết vô ích? Nữ ma cười khúc khích, ánh mắt lại lạnh lẽo: Làm sao có khả năng? Ta đã nhớ kỳ hình dáng tên thủ lĩnh kia, đợi các Ma Thánh đại nhân khôi phục, ta sẽ đích thân tìm hắn tính sổ! Vừa nói, nàng lại thè ra đầu lưỡi liếm môi, một bộ dáng như ngón trỏ nhúc nhích, bộ dáng kiều mỵ khiến thân mình Ma tộc thấp lùn kia run lên, tinh thần hoảng sợ dời tầm mắt qua một bên, phía sau lưng toát ra mồ hôi lạnh. Nữ Vương đại nhân chính là Mị Ma nhất tộc đại danh đỉnh đỉnh, cho dù ở trong trăm tộc cũng là nhân vật xếp hạng trên cao… nam nhân bị nàng để mắt tới từ trước đến nay không ai có kết cục tốt.
Cho dù mình là một Ma soái, nếu đắm chìm trong mị hoặc của Nữ Vương đại nhân, cũng sẽ rất nhanh sẽ mất đi lý trí, trở thành món đồ chơi của nàng. Có thể hưởng thụ đêm xuân cùng Nữ Vương chính là điều tuyệt vời nhất, nhưng nếu ngày hôm sau trở thành cái xác không hồn, thì coi như là một tai nạn lớn rồi…