Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tang Đức cười hắc hắc: - Sư phụ lão nhân gia đã chết từ 5 năm trước, còn có ý kiến gì nữa? Nói tới đây, sắc mặt hắn bỗng nhiên vặn vẹo: - Lão già kia dù có chết, cũng không giao công cụ cho ta, ta chỉ có thể tự mình đi lấy.

Dương Khai nghe vậy kinh ngạc, nhìn biểu tình của Tang Đức, có vẻ hắn cũng không tốt lành gì với sư phụ, giữa hai người đã xảy ra khúc mắc gì đó.

- Vì chuyện này, lão phu chuẩn bị 5 năm, vẫn luôn tìm chọn người như ngươi, cuối cùng hôm nay đã gom đủ. Chỉ cần tiểu huynh đệ gật đầu, tín nhiệm lão phu, lão phu đảm bảo có thể đưa ngươi rời Tịch Hư Bí Cảnh! Tang Đức tràn đầy kích động nhìn Dương Khai.

- Ta không có quyền lựa chọn phải không? Dương Khai cười hắc hắc.

Tang Đức nhàn nhạt nói: - Tuy rằng lão phu không ra ngoài cửa, nhưng 900 năm qua vẫn luôn luyện khí trên Thông Thiên Đảo, bởi vậy quen không ít bạn bè, càng làm nhiều người thiếu ân tình, tiểu huynh đệ nên suy nghĩ kỹ càng.

Lời này không nói rõ ràng, nhưng Dương Khai không ngốc, nào không nghe ra được uy hiếp tiềm ẩn. Hắn nói mình làm quen không ít bạn bè, làm nhiều người thiếu ân tình, tức là tỏ vẻ, hắn có thể làm rất nhiều người phục vụ. Một khi Dương Khai từ chối, ngày sau sẽ khó đi nửa bước trong Thông Thiên Thành, nhất định sẽ có rất nhiều người làm khó hắn, muốn lấy mạng hắn.

- Ngươi giúp ta sửa Tịnh Linh Trận này trước, ta phải suy xét một hồi. Dương Khai chỉ vào lò luyện khí.

- Được thôi được thôi.

Tang Đức mỉm cười, lần này cũng không dây dưa, nghiêm mặt lại, tay bấm linh quyết, dẫn động lò lửa, bắt đầu sửa Tịnh Linh Trận.

Dương Khai ngồi đó, cau mày có vẻ như đang cân nhắc đề nghị của Tang Đức, kỳ thật vẫn luôn chú ý lão già này luyện khí, tránh cho hắn giở trò mèo gì trên Tịnh Linh Trận.

Tang Đức không hổ là đại sư luyện khí, chỉ thấy hắn ném các nguyên liệu khác nhau vào lò, tay biến đổi linh quyết, khắc linh trận bên trong, lò luyện khí thỉnh thoảng phát ra tiếng ông ông.

Bản thân Dương Khai là luyện đan sư, tuy rằng chưa bao giờ tiếp xúc với đạo luyện khí, nhưng hai bên có rất nhiều chỗ tương tự, ví dụ bỏ vào nguyên liệu, khống chế độ lửa, khắc linh trận... Cho nên dù hắn không hiểu lằm, nhưng cũng biết Tang Đức không phải làm cho có lệ, mà thật sự giúp mình sửa Tịnh Linh Trận.

Hồi lâu sau, Tang Đức chợt thu linh quyết, lửa trong lò luyện khí cũng yếu dần, chờ đến mức nhất định, Tang Đức đánh ra mấy cái linh ấn vào lò, mới thu tay lại.

Hắn vung tay, nắp lò mở ra, từng cây trận kỳ trận cơ bắn ra, bị hắn bắt lấy. Dương Khai nhìn sang, phát hiện Tịnh Linh Trận đã được khôi phục như ban đầu, hơn nữa còn tràn đầy linh tính hơn cả khi Lăng Âm Cầm đưa cho hắn mượn, nói cách khác, bộ Tịnh Linh Trận này tuyệt đối tốt hơn trước.

Tang Đức mỉm cười: - Bộ Tịnh Linh Trận này của tiểu huynh đệ, hẳn là của lão phu luyện chế từ 50 năm trước. 50 năm qua lão phu lĩnh ngộ thêm không ít, có tiến bộ trên đạo luyện khí, cho nên tự ý sửa đổi Tịnh Linh Trận một chút. Nhưng ngươi yên tâm, tuyệt đối dùng tốt hơn trước kia.

Nói rồi, hắn cũng không làm khó gì, trực tiếp giao trận kỳ trận cơ Tịnh Linh Trận cho Dương Khai.

Dương Khai nhận lấy, cũng không lo hắn giở trò gì trên Tịnh Linh Trận, chỉ kiểm tra qua, liền ném vào nhẫn không gian, chắp tay nói: - Cám ơn đại sư.

Tang Đức hỏi: - Không biết tiểu huynh đệ cân nhắc thế nào?

- Ta đã cân nhắc xong. Dương Khai gật đầu: - Chuyện này tính thêm ta vào.

Tang Đức cười to:

- Tiểu huynh đệ quả nhiên là người hiểu chuyện, lão phu không nhìn nhầm người.

Dương Khai hừ lạnh: - Ta chỉ muốn rời khỏi đây thôi, dù không có đại sư, đổi thành người khác thì ta cũng sẽ hợp tác.

- Không sao không sao, đã như vậy, 3 ngày sau chúng ta gặp ở cửa thành! Tang Đức mỉm cười: - Lão phu cần phải chuẩn bị vài thứ, còn phải triệu tập những người khác, đến lúc đó mong tiểu huynh đệ phải đến đúng hẹn!

- Cáo từ trước. Dương Khai đứng lên, nhàn nhạt chắp tay với Tang Đức.

- Đúng rồi, còn chưa hỏi tiểu huynh đệ xưng hô thế nào? Tang Đức lại hỏi.

- Dương Khai! Ở chỗ này không cần phải che giấu họ tên, bởi vậy Dương Khai trực tiếp dùng tên thật.

Rời chỗ Tang Đức, Dương Khai lấy ra truyền tin châu của Tiêu Dật đã đưa, liên lạc với hắn, hỏi ra hiện tại bọn họ đã dời vào khu động phủ nội thành, hơn nữa không xa chỗ mình và Lưu Tiêm Vân, liền hẹn sau này sẽ sang một chuyến, chuẩn bị trả Tịnh Linh Trận đã sửa xong cho Lăng Âm Cầm.

Đi dạo mấy con phố, Dương Khai chợt ngừng chân, ngẩng đầu nhìn dãy nhà gần đó.

Nơi này nhìn như lầu các, trên dưới 6 tầng, không quá lớn cũng không nhỏ, nhưng có thể chiêm một chỗ ở nơi phồn hoa này, chủ nhân đằng sau lầu các này sẽ không đơn giản.

Thực tế, chủ nhân lầu các này vốn đã là người không đơn giản.

Bởi vì đây là Băng Tâm Các!

Dương Khai biết các chủ Băng Tâm Các là cường giả Đế Tôn Cảnh vô cùng mạnh mẽ, thậm chí ngang hàng với Thông Thiên Đảo chủ, có điểu không giống hắn, Băng Tâm Các chủ chỉ quản lý một lầu các, còn Thông Thiên Đảo chủ quản lý cả Thông Thiên Đảo.

Lúc mới đến Thông Thiên Đảo, Lăng Âm Cầm còn bán hàng hóa cho mỹ phụ Phạm Hinh, cũng là người Băng Tâm Các.

Ba chữ Băng Tâm Các làm Dương Khai nhớ tới rất nhiều chuyện cũ, hơn nữa Tang Đức còn có nhắc qua, biết vị trí cửa ra ngoài hắn, còn có Băng Tâm Các chủ cùng Thông Thiên Đảo chủ.

Tìm hai người này hỏi tình báo về cửa ra là chuyện không thực tế, người ta là cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, nói không chừng mình còn chưa gặp mặt được. Dù có gặp, cũng không thể trực tiếp dò hỏi.

Chuyện này phải từ từ mà tính, hắn luôn cảm thấy Tang Đức không đáng tin cậy, nói không chừng đang mưu đồ bí mật gì. Thường nói không thể bỏ trứng cả ổ, Dương Khai nghĩ tới ngày sau muốn rời Tịch Hư Bí Cảnh, sớm muộn gì cũng phải tiếp xúc với Băng Tâm Các chủ, còn không bằng hiện tại làm ngay.

Ở ngoài Băng Tâm Các có cắm một bảng gỗ, bên trên khắc hai hàng chữ, Dương Khai tới gần xem, mới biết là đó bảng thông báo tuyển dụng đan sư của Băng Tâm Các.

- Chiêu nhận linh đan sư cao cấp, đãi ngộ hậu hĩnh! Trên bảng chỉ có hai hàng chữ, làm ánh mắt Dương Khai sáng lên.

Hơn nữa chữ viết xinh đẹp, khắc sâu ba tấc, mơ hồ có ẩn giấu đạo vận khó tả, hẳn là từ tay của cường giả cực kỳ lợi hại.

Trong lúc Dương Khai dừng chân nhìn bảng gỗ, bên trong Băng Tâm Các có một mỹ phụ đi ra, mỉm cười hỏi:

- Tiểu ca là luyện đan sư?

Hắn đứng yên trước bảng gỗ, tự nhiên dễ làm người ta chú ý liên tưởng.

Dương Khai ngẩng đầu, nhìn nhau, mỹ phụ kinh ngạc: - Là ngươi sao.

- Thì ra là Phạm sư tỷ! Dương Khai mỉm cười chắp tay.

Mỹ phụ này không ai khác, chính là Phạm Hinh đã thua mua hàng hóa của Lăng Âm Cầm.

- Gọi sư tỷ gì chứ. Phạm Hinh liếc xéo Dương Khai, không hài lòng: - Vô duyên lại làm người ta già đi nhiều, tu vi của ngươi cao hơn ta, gọi sư muội là được rồi.

- Phạm sư muội! Dương Khai lập tức đổi giọng.

- Sư huynh xưng hô thế nào? Phạm Hinh hỏi.

Dương Khai vội nói tên, Phạm Hinh mỉm cười: - Thì ra là Dương sư huynh, thế nào, Dương sư huynh còn là luyện đan sư?

- Phải, miễn cưỡng biết một chút. Dương Khai khiêm tốn.

Ánh mắt Phạm Hinh sáng ngời, vội hỏi: - Dương sư huynh là luyện đan sư đẳng cấp nào?

- Cấp Đạo Nguyên! Dương Khai hạ thấp tiêu chuẩn của mình, dù sao luyện đan sư cấp Đế đi đâu cũng là tồn tại hiếm thấy, Tang Đức chẳng qua là luyện khí sư cấp Đạo Nguyên thượng phẩm, đến Thông Thiên Đảo cũng làm người ta kính ngưỡng không thôi. Nếu thật thăng cấp Đế khí sư, ngay cả Thông Thiên Đảo chủ cũng phải lễ nhường ba bậc.

- Có thể luyện chế đan dược đẳng cấp cao nhất là gì? Phạm Hinh nghe thế, càng thêm nhiệt tình, cả người xích gần Dương Khai, mùi thơm lan tỏa, làm tâm thần bay bổng.

- Cấp Đạo Nguyên trung phẩm, ngẫu nhiên có thể luyện chế thành công thượng phẩm, tỷ lệ không cao.

- Dương sư huynh có đồng ý kiểm tra một phen, nếu thật luyện chế ra linh đan cấp Đạo Nguyên trung phẩm, Băng Tâm Các nhất định chiêu mời hậu hĩnh.

- Được. Dương Khai mỉm cười, hắn đến đây đầu tiên là muốn tìm chỗ dựa, dù sao mình mới tới, nói không chừng ngày sau sẽ gặp rắc rối, có chỗ dựa cũng dễ dàng sống ở Thông Thiên Thành; hai là tự nhiên muốn gặp Băng Tâm Các chủ, làm quen với vị cường giả này.

Thấy Dương Khai sảng khoái đồng ý, Phạm Hinh cũng mừng ra mặt, vội dẫn Dương Khai vào trong các.

Dương Khai quét nhìn một vòng, phát hiện Băng Tâm Các là chỗ bán nguyên vật liệu, hàng hóa trên kệ đều là nguyên liệu luyện đan luyện khí, không thấy có đan dược bí bảo thành phẩm.

Hơn nữa ngoài dự liệu của Dương Khai, Băng Tâm Các này kinh doanh không ra sao cả, bên trong chỉ có lẻ tẻ hai ba khách hàng, còn đang nhìn xem.

Ngược lại có mấy nữ nhân ăn mặc giống nhau, đang đi theo khách hàng, giới thiệu hàng hóa cho bọn họ.

- Băng Tâm Các chỉ thu nữ nhân?

Dương Khai kinh ngạc hỏi.

Phạm Hinh mỉm cười: - Đúng vậy, đây là các chủ quy định!

- Vậy ta còn không phá hỏng quy củ? Dương Khai nhướng mày, thầm nghĩ Băng Tâm Các chủ "rồng thần thấy đầu không thấy đuôi" này hoặc là hạng háo sắc, hoặc là hạng nữ nhân, bởi vậy mới định ra quy củ này.

Phạm Hinh nói: - Vậy thì khác, chúng ta đều là đệ tử của sư phụ, nếu Dương sư huynh gia nhập Băng Tâm Các, cũng chỉ là quan hệ làm thuê.

- Ra vậy! Dương Khai gật đầu, cũng không để ý, người ta chỉ thu nữ đệ tử, tự nhiên không thể nào thu hắn vào môn hạ, huống gì Dương Khai cũng không muốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK