Cả Thông Huyền đại lục, đạt tới đẳng cấp luyện đan sư Thánh cấp phỏng chừng không hơn hai mươi vị, mỗi một vị đều vang danh xa gần, người trong thiên hạ đều biết đến, mà ở đây, lại có đến năm vị đang tụ tập.
Về phần luyện đan sư Thánh cấp trung phẩm, số lượng càng ít, chỉ có tầm ba đến năm người mà thôi.
Luyện đan sư Thánh cấp thượng phẩm, hình như chỉ có một người là Thiên Tàng Lão Nhân Lý Thụy đại sư hành tung bí hiểm.
Đỗ Vạn giới thiệu cặn kẽ từng người cho Dương Khai, bốn luyện đan đại sư cũng đều đưa ánh mắt hân hoan tán thưởng nhìn hắn.
Biểu hiện xuất sắc của Dương Khai ở đại hội luyện đan Phù Vân Thành năm đó, bọn họ nhớ rất rõ, cảm thấy tiểu tử này qua một thời gian nữa, thành tựu tương lai ắt sẽ cao hơn mình, và xem hắn là hy vọng của giới luyện đan.
Mễ Na quay lại, dâng mâm đựng trái cây cùng nước trà, rồi lại lui ra.
Một cuộc hội ngộ giữa các bậc cao nhân thế này, nàng không có tư cách nán lại, không chỉ nàng, mà ngay cả sư phụ của nàng Diệp Hùng cũng không có mặt tại đây.
Đỗ Vạn chỉ cho riêng mình Dương Khai ở lại, có thể thấy được lão coi trọng Dương Khai như thế nào.
Mấy vị luyện đan đại sư này đều là bằng hữu lâu năm, nói chuyện với nhau không câu nệ gì quá nhiều, có gì thì nói đó, không có ý tránh né Dương Khai.
Dương Khai cũng im lặng, chỉ điềm tĩnh ngồi một bên lắng nghe, không một chút biểu hiện khó chịu, thi thoảng có người nêu ra một chủ đề thú vị, hắn còn thích thú lắng nghe.
Đàm luận hồi lâu, Đỗ Vạn bỗng nhiên cười mỉm nói: - Mấy vị vượt ngàn dặm đến Cự Thạch Thành này chắc không chỉ là tìm Đỗ mỗ đàm luạn trên trời dưới đất chứ? Có phải là gặp phải chuyện gì không?
Lời này vừa nói ra, bốn luyện đan đại sư đều thần sắc ngưng trọng, gật đầu.
Lão bà Khổng Nhược Vũ nói:
- Quả thật có chút chuyện, để Thường Bảo nói đi, là lão ấy phát hiện ra đấy.
Đỗ Vạn đưa mắt nhìn sang chủ quản hiệp hội đan sư Thiểm Quang Thành.
Thường Bảo nghiêm mặt lại, lục lọi túi càn khôn của lão một hồi rồi lấy ra một tấm da thú sứt sẹo, tấm da thú này vừa nhìn đã biết là đồ cổ, khí tức cổ xưa toát lên từ trong lẫn ngoài, lão đưa cho Đỗ Vạn nói: - Huynh xem thử cái này.
Đỗ Vạn nhận lấy, cẩn thận mở tâm da thú ra, nhìn vào, không khỏi ồ lên một tiếng, ánh mắt bắt đầu chuyên chú.
Nhìn qua nhìn lại, vẻ mặt Đỗ Vạn trở nên kích động phấn chấn, như thể đã phát hiện ra chuyện gì đó cực kỳ ghê gớm.
Thường Bảo giải thích: - Tâm linh trận đồ này do một đệ tử môn hạ của ta đào được, giao lại cho ta, Thường mỗ tìm hiểu một năm, cũng không thể phá giải bí mật của nó, bèn đi tìm người ở gần chỗ Thường mỗ nhất là Hà Phong...
Hà Phong cười gượng gạo: - Hà mỗ cũng bất lực, nên hai người chúng ta lại đi tìm Hồng huynh cùng Khổng sư tỷ...
- Bọn lão thân đều không hiểu được, nghe nói Đỗ sư huynh sắp tấn thăng đến Thánh cấp trung phẩm, liền cùng nhau đến Cự Thạch Thành, để huynh cũng xem thử.
Khổng Nhược Vũ nói.
- Ừm. Đỗ Vạn gật đầu, tỏ y đã hiểu rồi, cẩn thận quan sát hồi lâu, mơi lắc đầu ảm đạm nói: - E là các vị phải thất vọng rôi, tâm linh trận đồ này quá phức tạp, thoạt nhìn không giống linh trận được sử dụng trong những năm gần đây, mà giống linh trận cổ hơn, vả lại còn rách nát hư hỏng, Đỗ mỗ cũng lực bất tòng tâm.
Nghe lão nói như vậy, bốn người này cũng không khỏi lộ vẻ thất vọng.
Bọn họ vốn cũng nghĩ đến đây chỉ để thử thôi, chứ không thực sự cảm thấy Đỗ Vạn có thể lột trần bí mật của linh trận đồ này.
Đỗ Vạn cười thần bí nói: - Có điều, tuy lão phu không thể làm gì, nhưng lại biết trong thiên hạ này có một người nhất định biết tác dụng của linh trận đồ này.
- Ai? Bốn người đồng thanh hỏi.
- Thiên Tàng Lão Nhân!
Thường Bảo không khỏi trợn trừng: - Vị đại sư này hành tung bí ẩn, thoắt ẩn thoắt hiện, làm sao có thể tìm được người? Từ hồi ta mới học luyện đan, vị đại sư này đã danh chấn thiên hạ, cho tới bây giờ ta đã là luyện đan sư Thánh cấp hạ phẩm, nhưng chưa từng được gặp người, đúng là chuyện đáng tiếc của đời người.
Ở đây có năm vị luyện đan đại sư, có lẽ cũng chỉ Đỗ Vạn đã từng gặp Thiên Tàng Lão Nhân.
Nhưng Đỗ Vạn không nói ra, dù sao lão cũng đã qua cái tuổi khoe khoang rồi.
Nhìn Dương Khai một cái đầy hàm ý, Đỗ Vạn nói: - Có lẽ ngoại trừ Thiên Tàng Lão Nhân ra, vẫn còn một người có thể...
- Đỗ Vạn huynh đừng vòng vo nữa, rốt cuộc là ai cứ việc nói thẳng đi! Hà Phong bực mình nói.
- Ha ha... Đỗ Vạn cười khan một tiếng.
Dương Khai thấy thế, liền biết lão muốn đưa cho mình xem, Đỗ Vạn luôn nghĩ sau lưng hăn có cao nhân chỉ điểm, hơn nữa còn tin chắc vị cao nhân đó có thể sánh ngang với Thiên Tàng Lão Nhân, chính vì thế, lão mới nhìn hắn với ánh mắt đó.
Đành chịu thua, Dương Khai nói: - Đỗ lão, có thể cho tiểu tử xem thử được không?
Đỗ Vạn lộ vẻ vui mừng, vội vàng đưa tấm da thú cho hắn.
Thường Bảo liền căng thẳng: - Tiểu tử, ngươi phải cẩn thận một chút, đừng có làm hỏng đấy, nếu làm hỏng, ta sẽ bắt ngươi đến Thiểm Quang Thành ngay.
- Yên tâm đi.
Đỗ Vạn cười khà khà một tiếng, thần sắc ung dung.
Năm luyện đan đại sư cũng không chú ý nhiều vào Dương Khai, ngoại trừ Đỗ Vạn ra, những người khác đều cho là Dương Khai hiếu kỳ, họ bèn tiếp tục bàn luận về linh trận đồ trên tấm da thú.
Bọn họ đã quan sát nhiều ngày, ắt cũng có một vài kiến giải và quan điểm của mình, tụ họp vào một chỗ, hy vọng có thể tìm ra phương pháp phá giải linh trận đồ đó và sửa chữa nó.
Dương Khai nhìn tấm linh trận đồ, hồi lâu sau, chân mày cau lại.
Linh trận đồ này quả thực quá phức tạp, nhìn thì có vẻ là nhiều linh trận kết hợp lại bằng thủ pháp tinh vi, nhưng lại đầy rườm rà khó hiểu.
Những linh trận đồ đó khi được tách ra, có phần giống với ghi chép trong Luyện Đan Chân Quyết, nhưng không giống hoàn toàn, hẳn là không cùng niên đại.
Thuật luyện đan không ngừng phát triển, linh trận dùng để luyện đan cũng được các luyện đan đại sư trong thiên hạ khai phá, nghiên cứu, biến chuyển từng ngày, linh trận dùng trong mỗi một thời đại không giống nhau cũng là chuyện dễ hiểu.
Với nhãn quang hiện tại, Dương Khai tất có thể nhìn ra những thiếu sót và khiếm khuyết trong linh trận đồ này.
Nhưng so với linh trận sử dụng tức thời mà nói, thì linh trận này tiềm tàng giá trị khổng lồ, một khi phá giải được, có thể mang đến bước tiến lớn cho thuật luyện đan.
Đỗ Vạn hy vọng hắn ra tay, Dương Khai cũng không cự tuyệt.
Hắn liền bắt đầu tìm hiểu, vừa đối chiếu với tri thức kế thừa từ Luyện Đan Chân Quyết, vừa sửa chữa, hoàn thiện tấm linh trận đồ cũ nát này trong suy nghĩ.
Hồi lâu sau, cuối cùng hắn cũng hoàn tất việc sửa chữa.
Lúc này chư vị luyện đan đại sư im thin thít, hứng thú đều bay đâu mất tiêu.
Đỗ Vạn liên tục chú ý đến thần sắc Dương Khai, còn bốn người kia lại mặt mày ủ rũ, vì mấy người bọn họ hợp lực cũng không thể chắp vá toàn bộ linh trận đồ, thật sự khiến họ cảm thấy bị đả kích.
- Có manh mối rồi? Đỗ Vạn đột nhiên hỏi.
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu: - Vâng.
Bốn người kia ngớ người, kinh ngạc nhìn sang, Hồng Phương nói: - Đừng nói là ngươi biêt phá giải bí mật trong đó đấy chứ?
Hà Phong kêu lên ầm ĩ: - Tiểu tử, chớ có tùy tiện khoác lác, mấy lão già bọn ta đều bó tay, làm sao ngươi có thể phá giải?
- Có phải là khoác lác hay không, nhìn xem sẽ biết. Đỗ Vạn cười một tiếng.
Dương Khai cũng không nói gì, lấy ra mấy khối ngọc thạch thượng hạng từ không gian Hắc Thư, sau đó nắm chặt trong lòng bàn tay, dùng thần thức làm bút khắc trên từng khối ngọc thạch.
Một lát sau, hắn đưa ngọc thạch cho Đỗ Vạn: - Sau khi tách ra, mấy linh trận đồ đó sẽ trông như thế này, nhưng mỗi một linh trận rốt cuộc có tác dụng gì, còn phải nghiệm chứng qua luyện đan, hy vọng sẽ giúp ích được cho các vị đại sư.
Đỗ Vạn nhận lấy với vẻ mặt nghiêm trang, giữ lại một khối ngọc thạch kiểm tra qua, phân mấy khối còn lại cho bốn người kia.
Thây hai người này đều tỏ ra rất nghiêm túc, mấy người họ cũng khôngừ hử thêm, lần lượt đưa thần niệm vào thăm dò bên trong ngọc thạch.
Một lát sau, sắc mặt họ đều thay đổi, lộ vẻ phấn khích.
Mấy khối ngọc thạch chuyền qua chuyền lại trên tay năm người, sau khi xem xét hết linh trận đồ chứa trong đó, họ đều không khỏi thì thào nghẹn ngào: - Phá giải thật rồi ư?
Mấy linh trận đồ đơn lẻ đó kết hợp lại, quả thực sẽ ra trận đồ trên tấm da thú, chẳng những hoàn thiện toàn bộ, mà còn có một chút cấu tứ sáng tạo.
Vấn đề nan giải làm khó mấy vị luyện đan sư Thánh cấp được giải quyết dễ dàng như vậy, khiến họ khó lòng mà chấp nhận được.
- Tiểu tử, làm sao ngươi biết những điều này? Đây đều là những linh trận đồ đã thất truyền từ lâu, với tuổi của ngươi thì không thể nào có cơ hội học được những thứ này. Hà Phong sững sờ nhìn Dương Khai.
Dương Khai do dự một chút rồi nói: - Không giấu chư vị, kỳ thật tiểu tử từng được Lý lão chỉ điểm, học hỏi ở chỗ người trong một thời gian.
- Lý lão? Thiên Tàng Lão Nhân? Khổng Nhược Vũ kêu lên thất thanh.
- Không phải chứ?
- Ngươi đã gặp vị cao nhân đó?
- Gặp ở đâu? Trông như thế nào?
Lúc này họ chẳng còn chút phong phạm cao nhân nào nữa, kêu la nhốn nháo, kích động thấy lạ.
Dương Khai hướng ánh mắt cầu cứu sang Đỗ Vạn, Đỗ Vạn liền đằng hắng một tiếng: - Thực ra... Đỗ mỗ cũng đã gặp.
- Đỗ Vạn, huynh bớt ba hoa giùm đi! Hà Phong rõ ràng không tin, bĩu môi bảo.
- Thật đấy. Đỗ Vạn khẳng định. - Ngay tại Phù Vân Thành, khi đó Lý lão cũng ở đó, chỉ là người không để lộ thân phận của mình mà thôi.
- Mấy vị còn nhớ ở đại hội luyện đan, còn có một luyện đan sư trẻ khác ngang ngửa với tiểu tử không? Dương Khai lên tiếng hỏi.
- Nhớ! Hồng Phương hồi tưởng lại. - Ta nhớ lúc đó hắn được mấy vị cao thủ Phủ thành chủ bảo vệ... Chuyện này có liên quan tới Lý lão?
- Phải, hắn là đệ tử quan môn của Lý lão.
- Cái gì? Đệ tử quan môn?
- Chẳng trách... chẳng trách tuổi còn trẻ, lại có tay nghề luyện đan như vậy, lão thân luôn hoài nghi rốt cuộc hắn được vị cao nhân nào bồi dưỡng nữa chứ.
- Tiểu tử đó thật may mắn, được Lý lão nhận vào môn hạ, tiền đồ nhất định bất khả hạn lượng.
Họ xuýt xoa không thôi, hình như đều vô cùng ngưỡng mộ số mệnh của Địch Diệu.
- Sau đó, tiểu tử học tập tại môn hạ Lý lão một thời gian, ừm, những linh trận đồ này đều là học được từ chỗ Lý lão, cho nên tiểu tử có thể bổ toàn. Dương Khai giải thích.
- Vậy à... Hà Phong vuốt cằm, xem bộ dáng là đã tin lời Dương Khai nói, ngay cả Đỗ Vạn cũng khẽ gật đầu, mối nghi hoặc trong lòng đã biến mất.
Song vừa vừa nghĩ tới việc mình đã từng ở rất gần Lý lão, nhưng lại không hội kiến, bốn người Hà Phong đều ảo não vô cùng, lại ngưỡng mộ vận may của Đỗ Vạn,nghiến răng kèn kẹt cả một lúc.