Viên Mặc lại cho rằng hắn xuống tay, sợ đến cả người run rẩy, mắt trợn ngược, liền ngất xỉu.
- Phế vật! Lạc Tân nghiến răng mắng.
Dương Khai quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn những người khác.
Còn chưa nói gì, mấy người đã nhanh mồm kêu la: - Dương thiếu, tại hạ đã nhìn rõ chữ chết viết như thế nào!
- Nhìn được bút tích của Dương thiếu, tại hạ vô cùng vinh hạnh!
- Dương thiếu thật là kỳ nhân, có thể dùng máu làm mực viết ra chữ đẹp như thế, bội phục bội phục!
Mấy người này đều có năng lực nịnh nọt cùng cực, miệng khen ngợi xưng tụng, nhưng trên mặt nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, rõ ràng trong lòng sợ hãi đỉnh điểm, chỉ sợ Dương Khai khó chịu một chút sẽ bắt bọn họ đem giết bỏ.
Rất nhiều khách khứa khinh bỉ liếc bọn họ, không chịu nổi mức độ vô sỉ như thế.
Nhưng mà nghĩ lại, nếu mình gặp phải tình cảnh như thế, có thể biểu hiện tốt hơn bọn họ ư? Đao kề bên cổ, cái gì liêm sỉ, chính nghĩa, đều không quan trọng, còn sống mới là lẽ phải! Nghĩ vậy, nhiều người thầm thở dài, biết rõ không phải mấy người này quá sợ chết, chỉ là thế không bằng người mà thôi.
- Nếu đã biết chữ chết viết như thế nào, vậy mau cút đi, đừng đứng đó làm bẩn mắt bổn thiếu! Dương Khai chợt thu lại nụ cười, bực mình quát khẽ.
Mấy người như được đại xá, ù té chết khiếp chạy trở về đám đông, không dám ló đầu ra nữa.
Dương Khai thế mới quay người, nhìn về phía Lạc Tân, lạnh lùng nói: - Giao người ra đây, bằng không ngươi cũng biết hậu quả!
Lạc Tân không để ý, chỉ hừ lạnh: - Người lớn dạy ngươi nói chuyện với tiền bối như thế hả?
Dương Khai nói: - Ta luôn kính già yêu trẻ, nhưng nếu thành chủ đại nhân không thức thời, vậy đừng trách ta đánh cho má ngươi cũng nhìn không ra.
Vừa nói, hắn từ từ đi về phía Lạc Tân, hiển nhiên không muốn kéo dài thời gian nữa, sẽ đánh nhanh thắng gọn.
Lạc Tân cũng không khỏi toát ra căng thẳng, tuy rằng tu vi của hắn cao hơn Dương Khai một tầng nhỏ, nhưng những gì Dương Khai vừa làm, hắn cũng thấy rõ, hiểu được thanh niên này không dễ chọc. Thấy hắn đến gần, Lạc Tân nhìn sang hướng khác, lên tiếng: - Kha đại nhân, xin giúp ta một tay, Lạc mỗ vô cùng cảm kích!
Hắn biết nếu lúc này gọi những Đạo Nguyên nhất tầng cảnh lưỡng tầng cảnh ra cũng không có ý nghĩa, cho nên trực tiếp mời một vị Đạo Nguyên tam tầng cảnh quan hệ thân thiết, tràng cảnh hiện tại, chỉ có Đạo Nguyên tam tầng cảnh mới trấn áp được Dương Khai.
Lạc Tân vừa dứt lời, trong đám đông có một lão giả đi ra, râu tóc bạc trắng, khí tức nội liễm, ánh mắt sáng ngời, mặt mày hồng hào, có phong phạm trưởng giả.
Lão cười khẽ nói: - Lạc đại nhân đã mời, lão phu tự nhiên nghe theo.
Trong mắt Lạc Tân lóe lên mừng rỡ, gật đầu:
- Cảm tạ!
Lúc này Dương Khai cũng dừng bước, quay sang nhìn lão giả, híp mắt cười: - Lão nhân gia, ngài muốn nhúng tay vào chuyện này?
Lão giả họ Kha cười nói: - Oan gia nên giải không nên kết, tiểu huynh đệ không bằng bỏ qua, mọi người ngồi xuống nói chuyện, thế nào? Lão phu già rồi, không thể so sánh với những người trẻ tuổi các ngươi, nếu có thể, lão phu cũng không muốn đánh với tiểu huynh đệ.
- Được chứ! Dương Khai cười: - Lão nhân gia cứ ngồi một bên mà xem, uống rượu ăn chút gì đó, thế nào?
Lão giả họ Kha nói: - Vậy thì sợ là không được, nếu Lạc đại nhân lên tiếng, lão phu không thể ngồi nhìn mặc kệ.
Dương Khai thở dài, nói: - Lão nhân gia, sống cả đống tuổi cũng không dễ dàng, Diêm vương gia còn chưa muốn thu ngài, vì sao ngài cứ muốn xông vào quỷ môn quan chứ?
Lão giả họ Kha híp mắt: - Người tuổi trẻ quả nhiên rất có chí khí, giọng điệu tự tin vô cùng. Nếu lão phu không đoán sai, tiểu huynh đệ chính là đại sư luyện chế Thái Diệu đan trong lời đồn?
Lão giả họ Kha có thể đoán được thân phận Dương Khai, cũng không lạ, trong thời gian qua tính danh Dương Khai đã lan truyền khắp Nam Vực, trước đó hắn cũng báo tên với mọi người, dẫn tới không ít người hoài nghi. Hơn nữa hắn bỗng nhiên vận dụng lực lượng không gian thoát ra khỏi trận pháp trói buộc, lão giả họ Kha liền xác định chắc chắn.
Đoán được lai lịch Dương Khai, cũng không chỉ một mình lão giả họ Kha, chỉ là những người khác không nói ra.
Ngược lại những võ giả không rõ ràng, đều kinh hô, ánh mắt khiếp sợ nóng bỏng nhìn Dương Khai.
Thái Diệu đan là cái gì, trước đây mọi người không biết, nhưng theo chuyện Tứ Quý Chi Địa truyền ra, công hiệu Thái Diệu đan đã sớm người người đều biết. Đây là Thần Đan thất truyền đã lâu, có thể giúp người thăng cấp Đế Tôn Cảnh, ngoài mấy viên Dương Khai luyện chế, trên đời đã không còn xuất hiện nữa.
- Cái gì? Hắn chính là người luyện chế Thái Diệu đan? Lạc Tân khẽ biến sắc, không nhịn được khẽ hô lên.
Lão giả họ Kha nói: - Trùng tên trùng họ, Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, lại tinh thông luyện đan, ngoài vị đại sư kia, lão phu không nghĩ ra người nào khác có năng lực này.
Dương Khai nhướng mày, nói: - Chỉ là tiện danh, cần gì quan tâm!
- Quả thật là ngươi! Ánh mắt Lạc Tân bùng lên ánh sáng, lập tức trở nên nóng bỏng, giống như Dương Khai trở thành miếng mồi thơm ngon.
Lão giả họ Kha nói: - Danh tiếng Dương đại sư, lão phu như sấm bên tai, ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay lại là ngày vui của thành chủ đại nhân, quả thật không nên đánh nhau. Dương đại sư có thể nể tình lão phu, chuyện hôm nay đến đây thì thôi?
Dương Khai cười nói: - Nể tình ngươi? Ai nể tình ta! Thành chủ đại nhân nếu muốn cưỡng ép cưới nhạc mẫu đại nhân của lão, mặc kệ ngài ấy có chịu hay không, lão nhân gia ngươi sẽ có cảm tưởng gì?
Lão giả họ Kha thu lại nụ cười, thoáng chút tức giận: - Lão phu tuổi đã cao, nhạc mẫu đại nhân quy thiên từ lâu, tiểu huynh đệ đừng có độc mồm quá!
- Xin lỗi xin lỗi! Dương Khai tỏ vẻ xin lỗi, giống như thật lòng nhận sai, chợt chuyển giọng: - Vậy nếu thành chủ đại nhân muốn lấy vợ của lão thì sao?
Lão giả họ Kha toàn thân chấn động, khí tức tuôn trào, giận dữ quát: - Làm càn!
Dương Khai cười lạnh không thôi: - Người ta còn không thật muốn lấy vợ của lão, ta chỉ thuận miệng nói mà thôi, lão đã tức giận đến thế, giống như muốn giết người vậy. Vậy hắn làm ra chuyện đê tiện như thế với nhạc mẫu đại nhân của bổn thiếu, lão nghĩ ta có thể dễ dàng tha cho hắn?
Lạc Tân tức giận: - Kha đại nhân, đừng nói nhiều với hắn, hai ta liên thủ bắt hắn lại rồi nói sau!
Lão giả họ Kha nói: - Cũng được!
Hai người liếc nhau, không muốn nói nhiều, Lạc Tân lại lấy ra bí bảo Ngọc Như Ý, lão giả họ Kha lật tay tế ra một cái lệnh bài, chỉ cỡ bàn tay, nhưng bên trên quấn quanh hồ quang điện, làm người ta cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
- Dương thiếu cẩn thận, Kha Thiên là đại trưởng lão Thiên Cực Điện, bên trong Thiên Lôi Lệnh có phong ấn Cửu Thiên Thần Lôi, không thể chống đỡ! Diệp Tinh Hàm lớn tiếng nhắc nhở.
Kha Thiên nghe được, giận dữ trừng Diệp Tinh Hàm, quát: - Bé con câm miệng, bằng không lão phu cho ngươi đẹp mặt!
Diệp Tinh Hàm khinh bỉ: - Lấy nhiều khinh ít, ỷ mạnh hiếp yếu, thì ra Kha đại trưởng lão là kẻ vô sỉ hèn hạ như thế, uổng ta trước kia còn tôn kính ngươi, đúng là mù mắt rồi!
Kha Thiên bị nói đến cả người không tự nhiên, thẹn quá hóa giận: - Ngươi biết cái gì, lăn chỗ khác.
Nói rồi, lão đã liên thủ với Lạc Tân, bí bảo Ngọc Như Ý trên tay Lạc Tân có huyền cơ, cách không gõ xuống, Dương Khai liền cảm giác có lực lượng như núi đánh tới mình, lực lượng dữ dội có thể đè sụp hư không.
Hắn không dám chọi cứng, lắc mình né tránh, lúc này Kha Thiên ra tay, bấm quyết, Thiên Lôi Lệnh phun ra sấm sét hóa thành rắn điện, bao phủ Dương Khai, lập tức phát ra tiếng xẹt xẹt.
- Trục Xuất! Vào lúc mấu chốt, Dương Khai quát một tiếng, vươn ra chụp ra, hư không xuất hiện hồ đen, bên trong là hỗn độn hư vô, Thiên Lôi Lệnh trào ra sấm sét đều bị nó cắn nuốt, không thể tổn thương tới Dương Khai.
- Cái gì! Kha Thiên cả kinh, cảm giác uy lực Thiên Lôi Lệnh yếu đi, vội vàng thu hồi bí bảo, không dám tùy tiện thả ra sấm sét. Sấm sét trong Thiên Lôi Lệnh toàn là chờ mưa to bão táp mới thu gom được, dùng một chút thiếu một chút, nếu dùng hết thì phải đi bổ sung, một mảng lớn sấm sét bị hư không cắn nuốt, có nghĩa uy lực Thiên Lôi Lệnh yếu đi không ít, tự nhiên làm lão đau lòng không thôi.
Vừa giao đấu, chỉ trong nháy mắt, kinh thiên động địa, rung chuyển đại đường muốn sụp đổ.
Võ giả xung quanh hoảng sợ tránh ra, kinh hãi không thôi.
Kha Thiên thất bại, Ngọc Như Ý trên tay Lạc Tân liên tục chỉ mấy cái vào hư không.
Những lực lượng vô hình đánh về phía Dương Khai, ở trên không, ánh mắt Dương Khai co rụt, bản năng trào ra lạnh lẽo, nháy mắt chém ra mấy đạo Nguyệt Nhận.
Nguyệt Nhận màu đen kéo theo thế không gì cản nổi, vừa xuất hiện liền dọa Lạc Tân nhảy dựng, sau đó đùng đùng, chạm vào công kích vô hình của Ngọc Như Ý, đều tan biến.
- Lôi Âm Vô Hình, Lôi Âm Vô Tướng! Kha Thiên quát lên, trên người toát ra hồ quang điện tung tóe, chạy trên người lão, hóa thành sợi dây sấm sét bao phủ Dương Khai, muốn trói lấy hắn.
Dương Khai lắc mình né tránh, ngay lúc này, Lạc Tân lại cười quỷ dị, Ngọc Như Ý cách không giáng mạnh xuống.
Thân mình Dương Khai chợt trầm xuống, tựa như bị ngọn núi đè lên người, làm hắn gập người xuống.
Chỉ nháy mắt đó, sợi dây sấm sét đã vươn tới, nháy mắt trói nghiến Dương Khai, tiếng bùm bùm vang lên, mùi cháy khét tỏa ra.
Lạc Tân cười lớn: - Người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, luôn phải chịu thiệt thòi mới thấy rõ được thực lực của mình.
Hắn như nắm chắc phần thầng, ngông cuồng không thôi.
Kha Thiên cũng lau mồ hôi trán, âm thầm kinh hãi vì thực lực của Dương Khai.
Nên biết lão cùng Lạc Tân đều cao hơn Dương Khai một tầng nhỏ, dù rằng liên thủ chỉ cần 10 nhịp thở là bắt được Dương Khai, nhưng cũng đã làm người ta khó tin.
Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh bình thường hoàn toàn không thể chống đỡ được 3 chiêu của bọn họ.