- Nói đi, vì sao lại sợ ta như vậy? Ta dường như không có làm gì đối với ngươi mà?
Lạc Tiểu Mạn chớp lông mi thật dài, cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói:
- Ta không biết… Dù sao, ta chính là rất sợ ngươi.
- Có sợ nhiều không?
Dương Khai đi về phía trước một bước.
Lạc Tiểu Mạn hét lên một tiếng:
- Đừng tới đây!
Dương Khai ngạc nhiên, vội vàng dừng bước, sợ là lại đi thêm một bước nữa, cô nương này sẽ bị dọa ngất thôi.
- Được rồi, các ngươi trò chuyện đi.
Chợt cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị, bước nhanh rời đi.
Nhân mã của Ánh Nguyệt Môn quả nhiên đã tới, không chỉ như thế, mấy tông môn mà Trần Học Thư lúc trước đã nhắc tới, cũng toàn bộ đến đông đủ.
Bọn họ nay đã lên đường, sau khi được Trần Học Thư truyền tin, lại càng đi gấp trong đêm, tốc độ không chậm.
Mà những người này, giờ phút này đều tại an bài của Thu Ức Mộng, đều tự tìm một cái viện ở lại.
Biết được Dương Khai đã xuất quan, đều đi đến đại điện gặp mặt.
Thủy Nguyệt Đường Phong Thiển Ngân, Vấn Tâm Cung Tả Phương, Vạn Hoa Cung Hàn Tiểu Thất, Dạ Hàm, Liễu Thanh Như, Hoa Nhược Ẩn, một người không kém, hơn nữa Trần Học Thư cùng Thư Tiểu Ngữ, một lần kia ở trong Dị Địa lịch lãm gặp phải mấy người, cơ hồ toàn bộ trình diện.
Thời gian dài như vậy không gặp, những người này trong tông môn riêng của mình là nhân vật cao tầng đều có cơ duyên, thực lực tu vi đều có tiến bộ không nhỏ, nhưng sau khi nhận thấy được sự cường đại của Dương Khai, bọn họ đều cười khổ không ngừng, chỉ than thở đời này dù cố gắng nữa sợ rằng cũng đuổi không kịp bước tiến của Dương Khai.
Ban đầu ở trong Dị Địa, mỗi người trong bọn họ cũng ít nhất hơn Dương Khai một cảnh giới lớn, thế mà bây giờ, Dương Khai đã vượt qua bọn họ.
Huống chi, cái Chân Nguyên cảnh tầng tám này của Dương Khai, căn bản không thể cùng một loại Chân Nguyên cảnh tầng tám đánh đồng, theo thời gian trôi qua, cái chênh lệch này chỉ có kéo càng ngày càng lớn.
Tiếng hàn huyên không ngừng, trong đại điện phi thường náo nhiệt.
- Đáng tiếc, Dạ Thanh Ti cùng Chu Phách Tu La Môn ở tại hải ngoại, Tử Mạch Sâm La Điện đã ở nước hắn, bằng không bây giờ liền đủ người.
Trần Học Thư thở dài.
Mọi người cũng không khỏi lộ ra một tia tưởng nhớ, ban đầu ở Dị Địa kia, tất cả mọi người là đồng sanh cộng tử, tự nhiên đều đã có một phần tình hữu nghị.
- Còn nhiều thời gian mà.
Dương Khai ha hả cười một tiếng, bỗng nhiên quay đầu nhìn Tả Phương nói:
- Lệ Tâm Viễn bây giờ tình huống thế nào?
Ban đầu ở trong Dị Địa, Vấn Tâm Cung cuối cùng sống sót chỉ có hai người, một người là Tả Phương, một người còn lại chính là Lệ Tâm Viễn, chỉ bất quá vận khí của người sau tương đối kém, bị Khống Hồn Trùng của vũ giả Thiên Lang Quốc chui vào phá đan điền, một thân tu vi bị phế mất.
Nghe Dương Khai hỏi tới người này, tất cả mọi người đều yên lặng xuống, ánh mắt quan tâm nhìn tới.
Thần sắc Tả Phương buồn bả, cười khổ nói:
- Từ một lần đó sau khi trở về, ngoài mặt Lệ sư huynh thoạt nhìn cũng lạc quan, nhưng thực trong lòng đau khổ, chỉ có hắn tự mình biết. Sư phó của ta cũng đi Dược Vương Cốc hỏi thăm một chút, biết có một loại đan dược gọi là Bổ Thiên Đan, có xác suất có thể tu bổ lại đan điền bị tổn hại. Chẳng qua là tài liệu cần thiết cho đan dược này rất nhiều, hơn nữa phẩm cấp cũng cao, không có người có khả năng luyện chế. Sư phụ trong khoảng thời gian này một mực thu thập tài liệu, chẳng qua là Dược Vương Cốc đoạn trước ra khỏi biến cố, bây giờ chính là thời điểm bận rộn, cũng không chấp nhận thỉnh cầu luyện chế đan dược của ngoại lai vũ giả, chỉ có thể chờ đợi một khoảng lâu.
- Ân, đã có đan dược có thể tu bổ đan điền của hắn. Vậy là quá tốt rồi.
Dương Khai gật gật đầu
- Đến lúc đó ta giúp ngươi tìm người luyện chế.
- Dương huynh có phương pháp?
Tả Phương vui mừng quá đỗi, chợt tỉnh ngộ lại, trước mặt người này cũng không phải là Dương Khai ban đầu đụng phải ở trong Dị Địa kia rồi, bây giờ vị này, chính là đệ tử Dương gia dòng chính!
- Có biết một số người, đại khái không tới vài ngày sẽ đến rồi.
Dương Khai khẽ mỉm cười, nhớ tới một dịu dàng điềm tĩnh khuôn mặt.
Thu Ức Mộng bỗng nhiên cười híp mắt chen vào nói:
- Dương Khai, ngươi biết mình bây giờ có bao nhiêu trợ lực không?
- Không tới mười nhà đúng không?
Dương Khai liếc mắt nhìn nàng một cái.
Thu Ức Mộng hừ nhẹ một tiếng, thuận miệng nói:
- Thu gia, Hoắc gia, Hướng gia, Đổng gia, Tử Vi Cốc, Ánh Nguyệt Môn, Vấn Tâm Cung, Phi Vũ Các, Vạn Hoa Cung, cộng với Cửu gia, ngươi cũng biết rồi.
- Không tồi.
Dương Khai gật đầu rồi vuốt cằm, tuy rằng hắn mấy ngày nay luôn luôn bế quan, nhưng trong lòng cũng biết rõ đấy,
- Như thế nào, có cái gì không đúng sao?
- Còn nữa ngươi không biết đâu.
Thu Ức Mộng hé miệng mỉm cười.
- Trợ lực mà ta không biết?
Dương Khai cười nhẹ,
- Này thật có ý tứ, nói một chút xem, nhà nào ta không biết?
- Vừa lúc phải báo cáo một tiếng với ông chủ ngươi đây, Thiên Nguyên thành phái người tặng đồ đã tới, còn có một nhóm nhân thủ
- Thiên Nguyên thành?
Dương Khai ngẩn người.
Thu Ức Mộng lắc đầu im lặng:
- Ngươi sẽ không lừa người ta, lại không nhớ rõ đi
- Lam Giang thuộc một nhóm thế lực kia?
Dương Khai bỗng nhiên nghĩ tới, một lần trên đường trở về Trung Đô gặp tập kích, chẳng những Lữ gia gặp tai bay vạ gió, Thiên Nguyên thành cũng bị Dương Khai điểm danh.
Bất quá cũng không có cố ý đi lừa bịp tống tiền hắn, càng không có truyền tin qua. Bây giờ nhìn lại, người quản sự Thiên Nguyên thành này cũng là tương đối nhanh nhẹn, không nói tiếng nào liền phái nhân thủ cùng vật liệu tới đây.
- Không tệ.
Thu Ức Mộng gật đầu,
- Người tới ta xem, coi như có năng lực, hơn nữa đầu lĩnh người tuổi trẻ kia là nhi tử của thành chủ Thiên Nguyên thành, tính tình cũng rất ôn hòa, đến đây có hai ngày thời gian, thủ hạ chính là người thành thật, có thể tiếp nhận.
- Chỉ cần khác giống Lữ Tống như vậy không có nhãn lực là được.
Dương Khai không sao cả
- Chuyện này một mình nàng quyết định đi. Hữu dụng liền lưu, vô dụng sẽ đưa đi.
Thu Ức Mộng hai mắt tỏa sáng, trong lòng mừng thầm, nhìn bộ dáng Dương Khai đây là chuẩn bị phóng quyền cho mình đại triển tay chân. Không khỏi âm thầm may mắn, lúc trước may mắn tạm thời thoát ly Thu gia tới làm người giúp đỡ hắn, nếu không đi cùng Dương Thận đó, cũng chỉ là một đồng minh mà thôi.
- Bất quá người Thiên Nguyên thành đến thì thôi, coi là là có chút nguyên do, sau này những người khác không quen biết, hay là không nên tiếp nạp.
Dương Khai lại dặn dò một tiếng.
- Ân, ta biết rồi.
Thu Ức Mộng rất là vui vẻ.
- Ngoại trừ Thiên Nguyên thành, còn có nhà nào là trợ lực mà ta không biết?
Dương Khai lại dò hỏi.
Thu Ức Mộng thần sắc ngưng trọng lên, trầm giọng nói:
- Đoan Mộc gia tộc, không biết ngươi có hay không nghe nói qua.
- Đoan Mộc gia tộc?
Dương Khai nhíu nhíu mày, như thoáng chút suy nghĩ,
- Dường như là đã nghe qua ở nơi nào, nhất thời lại nghĩ không ra. Gia tộc này cùng ta có cái gì sâu xa, không ngờ đến đầu nhập vào ta.
- Đoan Mộc gia tộc này, là nhà mẹ đẻ của Tam ca của ngươi Dương Thiết! Nói như vậy, ngươi có thể rõ chưa?
Thu Ức Mộng cười dài.
- Tam ca của ta?
Dương Khai rất bất ngờ.
- Người Đoan Mộc gia tộc tới không nhiều lắm, chỉ có năm người, nhưng... Trong đó có một Thần Du Cảnh tầng tám, một Thần Du Cảnh tầng bảy, một Thần Du Cảnh tầng sáu, hai Thần Du Cảnh năm tầng!
- Năm người sống sót đêm hôm đó?
Khuôn mặt Dương Khai có chút động. Chiến đấu đêm hôm đó, đối với Đoan Mộc Gia tộc có thể nói là cực kỳ thảm thiết, tất cả ba bốn mươi người, cuối cùng bị vây tiêu diệt chỉ còn lại có năm người kéo dài hơi tàn, ở trong đại hỗn chiến còn có thể sống sót, bởi vậy có thể thấy được năm người này hiển nhiên không phải là đèn đã cạn dầu, có thể có trình độ cao như vậy cũng dễ hiểu.
Lúc ấy hai người Dương Kháng cùng Dương Ảnh mang đám người đuổi theo Dương Khai, cũng không có thời gian đi xử lý năm người này, nếu không dùng quy tắc đoạt đích chi chiến mà nói, bọn họ là có thể thử thuyết phục năm người này gia nhập trận doanh bọn họ.
Bất quá cho dù bọn họ thật sự làm như vậy, cũng không có hy vọng gì, dù sao Đoan Mộc Gia tộc đã chết nhiều người như vậy.
- Không tệ, đúng là bọn hắn.
Thu Ức Mộng nhìn thật sâu Dương Khai, môi đỏ hồng tản ra vẻ mê người,
- Ngươi thành thật nói cho ta biết, đêm đó thời điểm để cho Tam ca của ngươi chạy, ngươi có phải hay không có ý định này?
Liếc nàng một cái, Dương Khai chậm rãi lắc đầu:
- Nàng đem ta nghĩ được quá không chịu nổi đi? Ta thả Tam ca của ta, chỉ là bởi vì nghĩ thả liền thả, không có nhiều suy nghĩ như vậy.
Thu Ức Mộng nghe vậy, không khỏi thở nhẹ thở ra một hơi, vỗ vỗ bộ ngực sữa:
- May mắn ngươi không khôn khéo đến trình độ này, nếu không về sau ta thật không có tin tưởng đi đối mặt với ngươi rồi.
Nghe Thu đại tiểu thư trêu đùa như vậy, khuôn mặt mọi người ở đây cũng không khỏi có chút động, tựa hồ có chút không dám tin tưởng, bây giờ Dương Khai có thể mang đến cho Thu Ức Mộng danh khắp thiên hạ áp lực lớn như vậy.
- Bất quá bất kể như thế nào, một nước cờ này của ngươi tương đối tinh diệu.
Thu Ức Mộng hé miệng cười duyên,
- Năm người bọn họ này đến đầu nhập vào ngươi, phải là chỉ thị của Dương Thiết.
Dương Khai im lặng gật đầu, không nghĩ tới Tam ca cũng sẽ làm loại chuyện có qua có lại này, không khỏi khẽ mỉm cười.
- Cho nên, bây giờ tính xuống ngươi có mười một nhà trợ lực!
Thanh âm Thu Ức Mộng khẽ có chút kích động, chuyện có thể làm cho Thu đại tiểu thư kích động cũng không nhiều.
Mười một nhà này, trong đó có hai nhà là siêu cấp thế lực! Còn lại chín nhà, cũng chỉ có một Ánh Nguyệt Môn là thế lực nhị đẳng, những nhà khác, toàn bộ là nhất đẳng!
Từ mấy ngày trước không người nào hỏi thăm, không có chút hy vọng thắng lợi nào, thậm chí có chín thành người khẳng định Dương Khai không cách nào bình an vượt qua đêm đầu tiên, đến bây giờ mười một đại trợ lực, tốc độ Dương Khai phủ phát triển cùng tụ tập có thể nói là kinh người cực điểm.
Nhân mạch như vậy và nhân cách mị lực, ở bên trong Dương gia dòng chính đệ tử, là hạng nhất!
Thu Ức Mộng giống như thấy được ánh rạng đông thắng lợi!
Thu liễm thần sắc, Thu đại tiểu thư ngưng trọng nói:
- Bây giờ trợ lực trên đầu ngươi, so với các huynh đệ ngươi, bất cứ người nào đều nhiều hơn, căn cứ tình báo ta thăm dò được, chỉ có nhị ca ngươi Dương Chiếu, có hai mươi nhà trợ thủ lớn nhỏ, bất quá trợ thủ của hắn, có rất nhiều là tông môn tam đẳng, chẳng qua là số lượng hơi nhiều, chân chính so về chất lượng không sánh bằng ngươi. Nhưng là theo thời gian trôi qua, phần ưu thế này ngươi có càng ngày càng nhỏ, thậm chí có thể bị bọn họ vượt qua, ngươi nếu chuẩn bị tâm tư.
- Ta biết.
Dương Khai nhếch miệng, tự tin cười,
- Đây còn chưa tới đủ đâu.
Thu Ức Mộng trong mắt đẹp lóe ánh sáng, hừ nhẹ một tiếng:
- Hôm nào ngươi có thể nhất định cùng ta nói rõ ngọn ngành mới được, bằng không ta thật sự không biết ngươi rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu trợ thủ.
Mọi người nhìn thấy bộ dáng Thu Ức Mộng nhu ý miên miên, cũng không khỏi thần sắc chấn động, thần sắc nghiền ngẫm, tựa hồ phát hiện chuyện tình khủng khiếp gì.
Vạn Hoa Cung Dạ Hàm lại càng đùa cười nói:
- Thu tiểu thư nhân vật bậc này, muốn hàng phục một Dương Khai còn không dễ như trở bàn tay.
- Người ta nhìn chướng mắt ta mà.
Thu Ức Mộng nửa thật nửa giả trả lời, lặng lẽ đánh giá phản ứng của Dương Khai.
Dương Khai cười gian tà nói:
- Đêm nay ta đến phòng nàng nhé, chúng ta hảo hảo tâm sự.
Thu Ức Mộng không khỏi mặt mày có chút thất sắc.
- Sắc tâm không thay đổi!
Hàn Tiểu Thất ở một bên bĩu môi, ban đầu ở trong Dị Địa, bên trong chư nữ trừ Thư Tiểu Ngữ ở ngoài ra, tất cả đều bị Dương Khai chiếm tiện nghi qua, chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, Hàn Tiểu Thất làm sao quên