Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Loan Phượng nghe vậy cười khổ, biết Dương Khai là muốn kéo nàng làm hộ vệ, nhưng cho tới lúc này nàng cũng không có cách nào cự tuyệt, chỉ có thể gật đầu nói:

- Dương tiên sinh khách khí, vị đại nhân kia nếu muốn ta chiếu cố tốt ngươi, thiếp thân tự nhiên nghĩa bất dung từ. Chỉ là có một chuyện muốn tiên sinh biết, dù sao thân phận của thiếp cũng đặc thù, không quá tiện để quá mức càn rỡ trong tông môn nhân loại, nếu không nhất định sẽ dẫn tới Đại Đế đuổi giết.

Cho dù nàng là thánh linh nhưng trong tâm cũng có chút kính sợ 10 đại Đế Tôn nhân loại kia. Nếu là thời kỳ đỉnh cao, có lẽ nàng có thể phân cao thấp với 10 đại Đế Tôn, nhưng mấy năm trước nàng mới sinh hạ một nữ nhi, bây giờ nguyên khí còn chưa khôi phục, nếu làm xằng làm bậy trong tông môn nhân loại, nhất định sẽ chọc cho Đại Đế đuổi giết, đến lúc đó vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh.

Dương Khai khẽ cười nói: -Phượng phu nhân nghĩ sai rồi, ta đi Hoàng Tuyền Tông cũng không phải là muốn giết người.

- Ha ha Loan Phượng cười một tiếng, cũng không biết là nên tin thì tốt hay là nên không tin thì tốt hơn.

- Đi thôi! Dương Khai kêu một tiếng, mang Cơ Dao bay ra ngoài.

Loan Phượng không động, quay đầu, liếc mắt nhìn mười mấy tên đệ tử Hoàng Tuyền Tông đang quỳ sụp xuống đất, mắt đẹp phát lạnh, phất tay vỗ ra một chưởng.

Ầm ầm ầm

Một tiếng trầm đục vang lên, mười mấy tên đệ tử Hoàng Huyền Tông đồng loạt nổ thành một đám sương máu, cứ thế biến mất khỏi thế gian.

Không phải là Loan Phượng lấy mạnh khi yếu, chỉ là bọn người kia vừa rồi không giữ mồm miệng, quả thật khiến người tức giận. Giải quyết xong đám dư nghiệt Hoàng Huyền Tông, Loan Phượng mới quay người lại, đuổi theo Dương Khai.

Mấy chục tên đệ tử Tề Thiên Bảo đều mồ hôi chảy đầm đìa đứng tại chỗ, thẳng đến lâu sau khi mới từ từ hồi thần, ý thức được nhóm mình lần này vận khí tốt, xem như nhặt được một cái mạng trở về.

- Thiếu bảo chủ, bọn họ... đều đi rồi! Một lão già đi tới trước mặt Tề Hải, nhẹ giọng nói. Tề Hải vô lực quỳ sụp xuống đất, hai mắt thất thần, trên mặt tràn đầy chua xót....

Loan Phượng dường như rất am hiểu Đông Vực, theo như nàng nói, nàng cũng nhiều lần huyễn hóa thành hình người, đi lại trong Tinh Giới lịch duyệt du lãm, cho nên vô cùng quen thuộc phong thủy địa lý các nơi trên Tinh Giới.

Dưới sự hướng dẫn của nàng, nhóm ba người Dương Khai chỉ một ngày đã đến một tòa thành kêu Khang Hải Thành. Vào bên trong thành, ba người chạy thẳng tới phủ thành chủ. Thành chủ Khang Hải Thành chỉ có tu vi Đế Tôn nhất tầng cảnh.

Nghe nói có người tự tiện xông vào phủ thành chủ, hắn giận tím mặt, vội vàng từ chỗ bế quan hung hung chạy đến. Còn không chờ hắn lên tiếng chất vấn, Cơ Dao nhận được phân phó của Dương Khai liền thoáng phóng ra uy áp khiến vị thành chủ đại nhân này đứng nguyên tại chỗ, không dám vọng động.

Trước mắt bao người, ba người Dương Khai mượn pháp trận không gian của phủ thành chủ trực tiếp rời đi. Đợi sau khi ba người rời đi, vị thành chủ đại nhân này mới không khỏi nhẹ nhàng thở ra, phía sau đã sớm ướt đẫm mồ hôi.

Liên tiếp truyền tống nhiều lần, ba người cuối cùng đi tới Luyện Ngục Thành.

- Dương tiên sinh, Luyện Ngục Thành là thành trì cách Hoàng Tuyền Tông gần nhất, cũng là một trong những cơ nghiệp của Hoàng Tuyền Tông. Từ nơi này xuất phát không cần hai canh giờ liền có thể tới Hoàng Tuyền Tông. Sau khi đi vào pháp trận không gian, Loan Phượng giải thích với Dương Khai.

Dương Khai gật gật đầu, nói:

- Còn làm phiền Phượng phu nhân dẫn đường.

Loan Phượng cười nói:

- Mời đi theo ta.

Mấy ngày nay chung sống cùng, Loan Phượng phát hiện tính khí Dương Khai coi như ôn hòa, đối với nàng cũng là nho nhã lễ độ, so với biểu hiện kiệt ngạo không thiện ý ở trong Cổ Địa khi đó tưởng chừng như hai người khác nhau. Điều này cũng làm cho Loan Phượng yên tâm không ít, biết Dương Khai không phải loại người sẽ làm xằng làm bậy.

Ra khỏi phủ thành chủ, ba người chạy thẳng tới tông môn Hoàng Tuyền Tông. Hai canh giờ sau, phía trước xuất hiện một tòa linh sơn đại xuyên, bên trong các dãy núi nối nhau liên tiếp. Có nhiều đình lầu gác vũ, bên trong rất nhiều võ giả đang đi lại, chỗ này cũng là linh khí dạt dào, rõ ràng có địa mạch không tồi.

Nhưng nơi này lại cho Dương Khai cảm giác không giống với linh sơn đại xuyên của hắn. Bởi vì nơi này luôn có cảm giác âm khí dày đặc, có lẽ là có quan hệ với căn cơ tu luyện của Hoàng Huyền Tông. Đệ tử Hoàng Tuyền Tông tu luyện đều là một chút công pháp âm tà, tế luyện bí bảo cũng đều là vật âm tà vật, trong tông cũng tồn tại Hoàng Tuyền Trì, quanh năm suốt tháng, khiến cho linh xuyên bảo địa trở nên dày đặc quỷ khí.

Đệ tử bảo vệ sơn môn cũng chỉ là Đạo Nguyên Cảnh mà thôi, lúc ba người Dương Khai bay qua, đệ tử bảo vệ sơn môn kia thậm chí còn không thể phát hiện ra. Chỉ sợ bọn chúng cũng không nghĩ tới, trên đời này lại còn có người dám cả gan không thông báo mà tự tiện xông vào Hoàng Huyền Tông.

Vào trong Hoàng Huyền Tông, mấy người ngông nghênh từ từ phi hành như vào chỗ không người. Dương Khai nhìn xung quanh, không ngừng đánh giá cảnh sắc chung quanh.

Loan Phượng nói:

- Dương tiên sinh, ngươi muốn tìm Phục Ba tông chủ Hoàng Tuyền Tông phải không?

Dương Khai nói:

- Đúng, Phượng phu nhân biết hắn đang ở đâu không?

Loan Phượng lắc lắc đầu, nói:

- Thiếp cũng không biết, trước kia thiếp chưa từng đến Hoàng Tuyền Tông.

- Vậy thì tìm người hỏi thăm một chút mới được. Hai người đang nói chuyện, chợt nghe cách đó không xa có người chợt quát một tiếng:

- Mấy người bên kia, đứng lại cho ta! Dương Khai nghe tiếng quay đầu nhìn lại, liền thấy một vệt sáng bay vụt đến, đợi tới gần, ánh sáng tản ra lộ ra thân ảnh hai người một nam một nữ. Nam ước chừng ba mươi, nhưng sắc mặt nhợt nhạt như sáp, khí tức phù phiếm, ấn đường biến thành đen, tu vi chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, áo gấm hoa bào, xem ra thân phận không thấp.

Còn cô gái kia, khóe mắt ngậm xuân, hai má phiếm hồng, mái tóc hơi có chút rối loạn, một đôi mắt đầy nước câu người, tư sắc ngược lại cũng không tầm thường, nhất là dáng người kia, quả thực là một người xinh đẹp vô cùng, tu vi lại cao hơn nam tử kia hai tầng thứ, là tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh.

Một nam một nữ này cùng nhau đến đây, liền có mùi vị dâm mỹ theo gió bay tới. Dương Khai kinh nghiệm vô cùng phong phú, vừa ngửi mùi này, lại nhìn cô gái kia mị nhãn như tơ, sao lại không biết một nam một nữ vừa làm chuyện tốt gì.

Trong lòng âm thầm bật cười, ban ngày như thế này cũng thật thua thiệt bọn họ có hưng trí này. Cũng không biết bọn học vừa ở chân núi nào diễn trò. Loan Phượng lại là nhướng mày, nói:

- Cái mùi gì thế này! Mặc dù nàng đã sinh dục một nữ, nhưng cũng không phải như Dương Khai lúc trước tưởng tượng tìm một tên Yêu Vương tằng tịu với nhau, mà là tinh huyết của bản thân và nguyên khí ở trong người ngưng kết thành trứng, bàn về kinh nghiệm nam nữ, Loan Phượng còn là một tờ giấy trắng, sao có thể cảm nhận được tinh túy tích chứa trong mùi này? Nhưng mùi này khiến cho bản năng của nàng không thích.

- A, một băng sơn nữ nhân thật xinh đep!

Thanh niên kia vừa đến trước mặt đám người Dương Khai liền bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lùng của Cơ Dao. Bởi nguyên nhân tu luyện công pháp hệ băng, đệ tử Băng Tâm Cốc rất nhiều người đều là lạnh như băng, bộ dáng người lạ chớ lại gần, từ chối người từ ngoài ngàn dặm.

Mà Cơ Dao sau khi rửa mặt chải chuốt ăn mặc xong, đã sớm mất bộ dáng bẩn thỉu lúc trước, xinh đẹp xuất chúng, dáng người yểu điệu, phối hợp với khí tức lạnh như băng kia càng dễ dàng gợi lên dục vọng chinh phục của nam nhân.

Tên thanh niên trước mặt này không nghi ngờ gì chính là loại thích nữ sắc, nếu không cũng không đang ban ngày lại lôi kéo bạn gái làm việc vô sỉ này. -Biến! Cơ Dao bị hắn nhìn, cảm giác rất không thoải mái, lập tức sắc mặt sương lạnh quát lạnh một tiếng.

- A, tính khí còn thật nóng nảy, ta thích. Da mặt thanh niên càng dày, Cơ Dao rõ ràng tỏ vẻ không thích, hắn lại một bộ vui vẻ chịu đựng, trong mắt tinh quang lóe lên, ngón trỏ động, quả thực đê tiện đến tận xương tủy.

Dương Khai đưa tay kéo Cơ Dao đến phía sau mình, cười tủm tỉm nhìn thanh niên kia.

Thanh niên sắc mặt lạnh lùng, hừ nói:

- Các ngươi là người nào, không phải là đệ tử của Hoàng Tuyền Tông ta đi? Tại sao trước kia ta chưa từng thấy các ngươi?

Dương Khai thản nhiên nói:

- Ngươi không cần phải để ý đến cái này, chúng ta đến Hoàng Tuyền Tông thu chút nợ, ngươi nói cho ta biết, tông chủ của các ngươi...

Dương Khai còn chưa nói hết lời, bỗng nhiên tên thanh niên kia giống như phát hiện ra bảo vật, cặp mắt trợn to, toát ra ánh sáng kinh người, thẳng tắp nhìn chằm chằm Loan Phượng đang đứng ở một bên, liếm môi nói:

- Một phụ nhân thật đẹp, ha ha ha! Bổn thiếu hôm nay diễm phúc không tồi a, quyết định, đêm nay liền ngươi thị tẩm! So với Cơ Dao mỹ nhân băng sơn lạnh như băng mà nói, tên thanh niên này dường như càng thích mỹ phụ phong vận trưởng thành.

Lúc trước ánh mắt của hắn bị Cơ Dao hấp dẫn, lúc này mới chợt phát hiện sự tồn tại của Loan Phượng, lập tức hưng phấn không thôi, ngay hít thở cũng hơi dồn dập, trong mắt tràn đầy tà quang. Vừa nói chuyện lại vừa đưa tay chụp lấy Loan Phượng. Nhìn tư thế này, dường như là muốn cưỡng ép bắt lấy Loan Phượng.

- Người trẻ tuổi bây giờ đều như vậy? Dương Khai hoảng sợ, vội vàng nghiêng người lui qua một bên

- Muốn chết! Loan Phượng giận dữ. Nàng là thân phận gì, ngay cả Phục Ba tông chủ Hoàng Huyền Tông đích thân đến đây cũng phải rất cung kính, nhưng tên thanh niên không biết gì Đạo Nguyên nhất tầng cảnh lại dám giơ móng vuốt ra hướng nàng, không chỉ như thế, trong miệng lại còn nói những lời bẩn thỉu muốn nàng buổi tối thị tẩm?

Tượng đất còn có ba phần hỏa tính, huống chi là thánh linh Loan Phượng? Thanh niên kia vừa chộp lấy Loan Phượng, vừa liếc nhìn Dương Khai một cái, trong mắt vừa có ý khinh miệt lại cũng có vẻ tán thưởng, dường như đang nói Dương Khai rất thức thời.

Vừa rồi Dương Khai nghiêng người lui qua một bên hắn tự nhiên thấy được, còn tưởng rằng Dương Khai sợ hắn.

Điều này làm cho tên thanh niên tâm đầy hư vinh lập tức bạo bằng, miệng nói:

- Tiểu nương tử, ngươi tốt nhất chớ phản kháng, gia gia bổn thiếu là đại trưởng lão, theo bổn thiếu, sau này ngươi sẽ hưởng rất nhiều chỗ tốt. Loan Phượng hừ nhẹ, một chưởng chụp ra. Thanh niên kia còn không có kịp phản ứng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, liền bị chưởng lực kia chụp bạo thành sương máu, thi cốt vô tồn.

- A! Người con gái đi cùng với tên thanh niên kia trong nháy mắt hoa dung thất sắc, tay che đôi môi đỏ mọng, mắt đẹp run rẩy kịch liệt. Nhìn đống thịt nát máu tươi đang rơi xuống từ giữa không trung, nàng còn không thể tin vào hai mắt của mình.

Cháu của đại trưởng lão mới một khắc trước còn ở dưới chân núi cùng mình thề non hẹn biển, quan hệ thân mật, cũng hứa hẹn với mình vô số chỗ tốt không ngờ lại chết như vậy? Những chỗ tốt kia hắn còn chưa thực hiện, sao lại chết như vậy? Có chết cũng phải cho mình chỗ tốt trước đã a, nếu không chẳng phải lần này mình thua thiệt lớn, không công bị đùa bỡn một lần. Nghĩ tới lúc trước đống thịt nát máu tươi này rong ruổi trên người mình, làm xằng làm bậy, cô gái bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch, nghiêng người sang một bên phun ra, ói đến hôn thiên ám địa, cặp mắt choáng váng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK