Nói cách khác, Ma Binh Chiến Chùy thấy lại mặt trời cũng chỉ là chuyện thời gian.
Nhưng khiến người ta không ngờ, là trong vô số năm tháng, Ma Binh Chiến Chùy lại sinh ra linh trí, có thể hóa hình.
Đầu óc xoay chuyển, sau đó Dương Khai đổi kiếm thế, phòng thủ biến thành công kích.
- Bách Vạn Kiếm Mang, Trục Nguyệt Thôn Lang!
Xẹt xẹt xẹt xẹt....
Vô số kiếm mang như mưa trút xuống khí linh hóa hình, đánh nó lùi lại liên tục, ma khí cuộn trào, nhưng không hề tổn hại gì.
Hắn vốn là ma binh thượng cổ Chiến Chùy hóa hình, ma binh thượng cổ đó tối thiểu cũng là Đế Bảo, vô cùng cứng rắn, không hủy diệt được Ma Binh Chiến Chùy, bất kỳ thủ đoạn gì cũng không thể tổn thương được hắn, trừ khi vận dụng lực lượng thần hồn trực tiếp công kích thần thức, hủy diệt ý thức của nó.
Đáng tiếc vừa rồi Dương Khai thu lấy núi mỏ nguyên tinh tiêu hao thần niệm quá lớn, trong thời gian ngắn khó có thể tụ tập thần niệm, thi triển bí thuật thần hồn.
Hắn đành lấy công làm thủ.
Tung ra kiếm mang, Dương Khai lập tức lùi lại, tới bên cạnh Diệp Tinh Hàm, một tay nắm lấy nàng quát khẽ: - Đi!
Dứt lời, hai người dùng tốc độ cực nhanh bay lên trên, theo dòng chảy linh khí vọt lên cao.
Ở bên trên, chỗ 18 linh nhãn, các võ giả nhìn nhau, sắc mặt khó coi.
- Nguyên tinh đâu? Sao không thấy nguyên tinh nữa?
- Đáng hận, vì sao không phun trào nguyên tinh nữa, đã xảy ra chuyện gì?
- Trời biết xảy ra chuyện gì, bên linh nhãn khác hình như cũng không phun nguyên tinh nữa.
Các võ giả nhìn xung quanh, lớn tiếng la hét, mọi người đều vẫn còn chưa thỏa mãn.
Dù sao chuyệt tốt trời rớt nguyên tinh như vậy, trăm ngàn năm khó gặp một lần, hơn nữa lần này bọn họ còn gặp nguyên tinh thượng phẩm trung phẩm, mỗi người đang nhét đầy tùi, bỗng nhiên lại không còn nguyên tinh nữa.
Từ trong 18 linh nhãn phun trào ra, ngoài linh khí tinh thuần thì không còn gì khác.
Điều này làm sao mà không khiến mọi người buồn bực?
- Có phải bên dưới xảy ra biến cố gì? Có người suy đoán.
- Không thì, đi xuống xem thử, nói không chừng phía dưới có cơ duyên nghịch thiên gì đang chờ chúng ta. Có người đề nghị.
Vừa nghe vậy, sắc mặt mọi người khẽ động.
Lúc trước mọi người đều vội vàng thu lấy nguyên tinh, không có thời gian để ý gì khác, hiện tại không còn nguyên tinh, đương nhiên muốn đi xuống dò thám rõ ràng. 18 linh nhãn, vô số nguyên tinh, nếu nói bên dưới không có thứ gì tốt, kẻ ngu cũng không tin.
Cho nên mọi người đều động lòng.
Động lòng thì động lòng, nhưng mọi người đều hiểu súng bắn chim đầu đàn, cho nên nhìn nhau, không ai dám làm người đầu tiên xung phong.
- Khụ... Tứ Hải huynh, các hạ tu vi cao thâm, đức cao vọng trọng, không bằng lần này do ngươi dẫn đầu, chúng ta đi theo ngươi xuống dưới? Một lão già khá lớn tuổi nhìn sang một lão già khác nói.
Lão già Tề Tứ Hải hừ lạnh, không vui nói: - Ngũ Hồ huynh đang nói đùa? Vừa rồi lúc thu nguyên tinh sao không thấy ngươi nói cho lão phu dẫn đầu, sao bây giờ gặp chuyện nguy hiểm, liền bảo lão phu lên đầu tiên, ngươi đang sỉ nhục trí tuệ của lão phu hay là làm nhục trí tuệ của ngươi?
Chu Ngũ Hồ ho khan, nói: - Tứ Hải huynh không thích thì thôi, ác miệng làm gì? Ăn xong chưa súc miệng hả?
Tề Tứ Hải lạnh lùng nói: - Lão phu còn chưa ngu xuẩn đến mức bị người ta tùy ý lợi dụng!
Chu Ngũ Hồ bĩu môi, lại chắp tay sang bên Bát Phương Môn: - La tiểu ca, lão phu thấy các hạ tu vi kinh người, thủ đoạn thông thiên, hẳn là người mang đại cơ duyên số mệnh, tiểu ca có muốn dò thả?
La Nguyên không biết đã về lúc nào, tuy rằng chiến đấu với hai người Cao Sơn Lưu Thủy rất thê thảm, nhưng thần thái sáng láng, xem ra thu hoạch rất lớn.
Nhìn trái ngó phải, mấy người Phi Thánh Cung lại không thấy bóng, không biết có phải đã bị La Nguyên đánh chạy.
- Lão già ngươi thật âm hiểm, muốn thì tự mình xuống, đừng giật dây La sư huynh! Nữ nhân mặt tròn Bát Phương Môn trừng mắt, quát Chu Ngũ Hồ.
Sắc mặt Chu Ngũ Hồ trầm xuống, hừ nói: - Tiểu nha đầu nói chuyện thế hả? Có biết kính già yêu trẻ không, lão phu bao nhiêu tuổi rồi ngươi không nhìn ra sao? Nhìn râu tóc bạc này.
Nữ nhân mặt tròn hừ nói: - Nếu cả đống tuổi rồi, sao không tìm một chỗ nằm chờ chết, chạy tới chạy lui lung tung làm gì, sợ chết không đủ nhanh hả?
- Con nhỏ này... đúng là tức chết lão phu! Chu Ngũ Hồ giận đến cả người phát run.
Tề Tứ Hải nhìn mà hả hê, cười rất sảng khoái.
- Có cổ quái! La Nguyên vẫn không lên tiếng, mà cúi đầu nhìn xuống linh nhãn thượng phẩm, nhíu mày, lúc này chợt lên tiếng, bộ dáng như gặp đại địch.
- Cái gì? Nữ nhân mặt tròn nghe vậy nhìn lại.
Sắc mặt La Nguyên càng thêm ngưng trọng, đột nhiên hắn quát lớn: - Lui!
Dứt lời, hắn vận chuyển nguyên lực bao bọc các đệ tử Bát Phương Môn, lóe lên lùi lại trăm trượng.
Ục ục ục....
Chỗ linh nhãn thượng phẩm bỗng nhiên nổi lên bong bóng, linh nhãn như sôi trào.
- Xảy ra chuyện gì?
Mọi người đều mờ mịt, nhìn vào linh nhãn.
Đúng lúc này, một bóng người lao ra, kéo theo một trận loạt xoạt.
- Bên dưới có người?
- Là ai xuống dưới, lúc nào?
- Sặc... Là sát tinh đó!
Mọi người đều kinh hô, đợi thấy rõ là Dương Khai, sắc mặt trở nên khó coi, không biết nguyên nhân không phun trào nguyên tinh nữa có liên quan gì tới hắn hay không, nhưng không dám hỏi.
- Sao hắn nhảy ra từ linh nhãn của chúng ta? Nữ nhân mặt tròn mờ mịt nhìn Dương Khai, nhíu mày không rõ.
- Thì ra vậy! La Nguyên lại hiểu được, suy đoán: - Xem ra, 18 linh nhãn này thật ra nối liền nhau.
- Vậy sao.... La sư huynh quả nhiên thông minh hơn người. Nữ nhân mặt tròn cười hì hì nói, ánh mắt nhìn La Nguyên không hề che giấu ái mộ.
Các đệ tử Bát Phương Môn nhìn nhau toát mồ hôi, trong lòng biết nữ nhân mặt tròn trúng độc quá sâu, đời này chỉ sợ đã hết cứu.
Dương Khai vừa xuất hiện, liền nhìn xung quanh, sau đó lao về phía Hoa Thanh Ti.
- Chủ nhân... Lưu Viêm ánh mắt ngưng trọng, nhìn xuống linh nhã, nhỏ giọng nói:
- Không biết sao, ta bỗng cảm giác kỳ quái, hình như phía dưới....
- Ừ, có một tồn tại giống như ngươi.
Dương Khai nhanh chóng đáp.
- Hóa hình mà thành? Lưu Viêm cả người chấn động, có chút kích động.
Có thể hóa hình mà thành, đồng thời có linh trí không nhiều, tất cả tồn tại tương tự đều xem như cùng chủng loại, bỗng nghe được có tồn tại giống mình, Lưu Viêm tự nhiên cõi lòng phập phồng, rất muốn biết đối phương hóa hình thế nào, có bao nhiêu linh trí.
- Rất nguy hiểm, tuyệt đối đừng chọc hắn! Dương Khai vừa nói, đã đặt Diệp Tinh Hàm xuống, lấy ra cả đống linh đan nhét vào miệng.
Ầm...
Lại tiếng nổ vang lên, khí linh ma binh theo sau Dương Khai lao ra khỏi linh nhãn, toàn thân khí tức hung bạo âm u, cả người màu đen, mơ hồ không rõ, chỉ có đôi mắt hiện ra màu máu.
- Sặc... lại là ai nữa!
- Hình dạng thật hung tàn!
- Ha ha ha! Nhìn sát tinh kia chật vật chạy trốn, có lẽ kẻ này rất lợi hại, mau ra tay giết sát tinh kia thì không thể tốt hơn!
- Đúng vậy đúng vậy, tốt nhất cũng xử luôn tiểu tử họ La Bát Phương Môn, đến lúc đó chúng ta ngồi xem được lợi, hắc hắc hắc....
Khí linh ma binh xuất hiện, vẫn khóa chặt vào Dương Khai, giống như thiên hạ này chỉ có Dương Khai làm nó hứng thú, không cần để ý ai khác.
Hắn khoát tay, sau đó hung hăng chém về phía Dương Khai.
- Xẹt.... Tia sáng như cầu vồng đen, cắn nuốt hết ánh sáng trong trời đất, phá vỡ trói buộc không gian, trực tiếp chém xuống đầu Dương Khai.
Ánh mắt Dương Khai co rụt, vung tay lên, Kim Huyết Ti bao phủ trên linh nhãn liền kéo ngang qua.
Oành...
Công kích màu đen chém xuống tấm lưới, linh khí thiên địa rung chuyển, tấm lưới Kim Huyết Ti không chịu nổi công kích này, liền tan rã.
Sắc mặt Dương Khai khó coi, thu hồi Kim Huyết Ti, quét kiếm ra, kiếm mang to lớn bắn ra đón đỡ.
Oành ầm ầm...
Hai cỗ năng lượng đụng nhau bùng nổ, kéo theo sóng khí lan tỏa khắp nơi, làm mọi người không đứng vững.
Kẻ này thật lợi hại!
Nhìn thấy thủ đoạn của khí linh ma binh, mọi người không khỏi biến sắc, La Nguyên đằng xa càng co rụt mắt.
Dương Khai lại móc ra cả đống linh đan, nhét vào miệng như kẹo, vừa nhai nuốt vừa ngồm ngoàm nói: - La huynh, tìm cho ngươi một đối thủ ra hồn, có muốn thử trình độ của hắn không?
La Nguyên nghe vậy hừ lạnh nói: - Không có hứng thú, vừa rồi ta đã tu luyện bí thuật thành công.
- Vậy sao! Dương Khai hét lớn: - Vậy càng phải thử xem, vừa lúc kiểm tra uy lực bí thuật đó.
- Ngươi cũng là kẻ xấu! Nữ nhân mặt tròn ở rất xa, nắm tay giơ lên chỉ vào Dương Khai, nghiến răng nói: - Bản thân đánh không lại liền muốn kéo theo La sư huynh xuống nước, đúng là không biết xấu hổ.
- Cần mặt mũi làm gì, mạng sống quan trọng hơn đó, bé con à! Dương Khai lại không cho là nhục, mà lại lấy làm vinh quang, khiến mọi người khinh bỉ.
- Thôi thôi! Dương Khai bĩu môi, từ tồn nói:
- Nếu tặng các người một món Đế Bảo cũng không lấy, vậy để bổn đại gia tự mình ra tay vậy!
- Cái gì?
- Đế Bảo?
- Ở đâu ra Đế Bảo?
- Mau cho ta, ta muốn, Dương đại ca, Dương đại gia...
Dương Khai nhe răng cười, chỉ vào khí linh ma binh:
- Các vị đều là hạng tu vi cao thâm, chẳng lẽ còn không nhìn ra kẻ này không phải vật sống hay sao?
- Dương tiểu ca nói vậy là sao? Tề Tứ Hải bỗng co rụt ánh mắt, trầm giọng hỏi.
Dương Khai cười nói: - Kẻ này, là Đế Bảo hóa hình đó!