- Nhận sai xin lỗi, dập đầu hành lễ... Dương Khai sờ cằm, một bộ dáng không biết trời cao đất rộng, ánh mắt vẫn như cũ sáng quắc nhìn nhau cùng nữ nhân lộng lẫy kia, bên khóe miệng nổi lên nụ cười trêu đùa: - Mỹ nữ, nàng nhất định muốn ta làm như vậy ư?
Một lời nói ra, toàn trường đều kinh hãi.
Ánh mắt mọi người đều nhìn vào Dương Khai, lộ ra vẻ không thể tin.
Tên nhân loại này... không ngờ xưng hô vị đại nhân là mỹ nữ? Cái này không đơn giản chỉ là vô lễ, mà là đùa giỡn, rõ ràng là đùa giỡn trắng trợn!
Vị đại nhân kia tuy rằng xuất thân là nhân loại, nhưng bởi vì nguyên nhân đặc biệt khác người nên được lĩnh chủ đại nhân thu làm nghĩa nữ. Những năm gần đây tăng thêm dạy dỗ tài bồi, mà chuyện xuất sắc của nàng cũng là trên đời đều biết. Mặc dù tinh nhuệ trong Yêu tộc gặp nàng, cũng phải khiêm tốn cẩn thận, cung kính lễ độ.
Một tên nhân loại ở trước mắt bao người, không ngờ công khai đùa giỡn trắng trợn với vị đại nhân như thế? Có phải hắn không muốn sống hay không?
- To gan! Có cường giả Yêu tộc quát một tiếng, sắc mặt phẫn nộ.
Đùa giỡn với vị đại nhân kia, chẳng khác nào là sỉ nhục Yêu tộc, sỉ nhục Xích Nguyệt lĩnh chủ!
Không có Yêu tộc nào có thể dễ dàng tha thứ Dương Khai càn rỡ như thế. Trong lúc nhất thời, quần hùng trong đại điện kích động phẫn nộ, từng tia sát khí lan tràn.
Dục Hùng sửng sốt một chút, dường như có chút chưa lấy lại tinh thần, một hồi lâu mới cười ha hả chỉ vào Dương Khai nói với nữ nhân lộng lẫy kia: - Tiểu muội, tên công tử bột này không ngờ gọi muội là mỹ nữ!
- Chẳng lẽ ta không phải? Nữ nhân kia lạnh nhạt nhìn Dục Hùng đôi mắt phượng hơi nheo lại.
Dục Hùng đang cười to lập tức nghẹn trong cổ họng, rụt đầu lại, vội vàng nói: - Vi huynh dĩ nhiên không phải có ý này, chỉ là trước nay ta chưa từng nghe qua có người xưng hô với muội như vậy, nhất thời cảm thấy ngạc nhiên mà thôi. À... Tên công tử bột này thật không biết xấu hổ, có muốn vi huynh ra tay dạy cho hắn một chút hay không?
Nói xong, Dục Hùng liền trợn mắt nhìn Dương Khai.
Ở trên Xích Nguyệt Lĩnh, có thể nói Dục Hùng là dưới một người, trên vạn người, mà còn là nghĩa tử được Xích Nguyệt lĩnh chủ thu nuôi, thực lực cùng địa vị của hắn không phải là Yêu tộc bình thường có thể so sánh.
Mà tính tình của hắn cũng ngay thẳng cương trực, không sợ trời không sợ đất, chỉ có hai người có thể khiến hắn chịu phục.
Một người dĩ nhiên là Xích Nguyệt lĩnh chủ; mà một người khác chính là nữ nhân ngồi bên tay phải hắn này.
Nếu nói hắn kính sợ Xích Nguyệt lĩnh chủ là chuyện đương nhiên, như vậy hắn đối với tiểu muội của hắn chính là bội phục. Hắn bội phục tư chất cùng tốc độ tu luyện của đối phương, đó là hắn vĩnh viễn cũng không thể sánh bằng.
Nghĩa mẫu đã từng nói: tiểu muội là trên Xích Nguyệt Lĩnh trừ Ba Hạc ra, có hy vọng nhất tấn thăng Hư Vương Cảnh. Điểm này hắn không sánh bằng.
- Không cần! Nữ nhân lộng lẫy kia cự tuyệt đề nghị của Dục Hùng.
- Cứ như vậy bỏ qua cho hắn ư? Vậy cũng rất tiện nghi cho hắn, hắn cần phải trả giá cho hành vi hết sức lông bông của mình! Dục Hùng lắc lắc cái đầu lớn, có chút không vui nói.
Nữ nhân mỉm cười, từ trên ghế đứng lên, chậm rãi đi xuống dưới, khẽ cười nói: - Bỏ qua cho hắn ư? Dĩ nhiên không có chuyện dễ dàng như vậy, tên không biết liêm sỉ nơi nơi trêu hoa ghẹo nguyệt như thế, đương nhiên không thể tùy tiện bỏ qua... Để ta tự mình ra tay dạy dỗ hắn!
- Ái chà... Như vậy cũng tốt! Dục Hùng gật gật đầu, nhìn về phía Dương Khai gương mặt nhìn có chút hả hê, toét miệng cười nói:
- Tên mặt trắng, ngươi xong rồi! Nếu là đại gia ra tay, có thể cho ngươi thống khoái, nhưng nếu tiểu muội ra tay, hừ hừ...
Các cường giả Yêu tộc ngồi hai bên vừa nghe vị đại nhân này muốn đích thân ra tay dạy dỗ tên mặt trắng kia, ai nấy đều phấn chấn lên tinh thần, thầm mong đợi xem trò hay.
Bất quá nói đi thì nói lại, có thể được vị đại nhân này tự mình ra tay dạy dỗ, tên mặt trắng quả thật là có phúc mà! Không ít Yêu tộc ngược lại toát ra vẻ hâm mộ.
Chỉ chốc lát, nữ nhân lộng lẫy đi tới trước mặt Dương Khai, gương mặt trắng nõn xinh đẹp vẫn như cũ hơi ngẩng lên, dáng vẻ cao quý không thể xâm phạm, lộ ra cần cổ trắng nõn thon dài, khiến người ta hoa mắt, tâm thần mơ mộng.
Dương Khai vui mừng không sợ, cười tủm tỉm nhìn vào nàng.
Nữ nhân khẽ cắn răng, chậm rãi đưa ra một bàn tay, ngón tay ngọc đâm tới hướng ngực Dương Khai.
Dục Hùng vui vẻ nhìn, mong đợi tiểu muội sẽ có phương thức hành động cực kỳ tàn ác để hành hạ tên không biết xấu hổ này...
Rất nhiều Yêu tộc cũng đều rướn cổ, trên mặt đầy khoái ý...
Ngón tay ngọc điểm vào nơi ngực Dương Khai, nữ nhân cắn răng nói: - Huynh nói xem, ta nên moi tim của huynh hay là móc gan của huynh, hay là mổ bụng huynh... nhìn xem bên trong là đen, hay là trắng!
- Nàng hận ta như vậy sao? Dương Khai vuốt mũi một cái.
- Đúng! Nữ nhân lại ngẩng đầu lên một chút:
- Ta hận huynh tận xương, hận không thể bầm thây huynh vạn đoạn, hận không thể nghiền xương huynh thành tro...
- A a... Dương Khai cười khan.
Nữ nhân kia vừa nói xong, ngón tay ngọc điểm nhẹ nơi ngực Dương Khai một cái, nghiến răng vang lên "rốp rốp", dường như có thâm cừu đại hận gì với Dương Khai.
Trên mặt Dục Hùng lóe lên vẻ hưng phấn, âm thầm chú ý phản ứng của Dương Khai.
Thủ đoạn của tiểu muội dường như quá mức ngoan độc nha! Bất quá với năng lực của nàng, muốn làm cho tên mặt trắng này bị ám thương, hẳn là dễ dàng đi.
Không biết bị tiểu muội đâm vài cái, ngũ tạng lục phủ của tên mặt trắng đợi lát nữa có thể hay không biến thành một bãi nước mủ...
"Nhưng... vì sao có cảm giác giọng nói của tiểu muội dường như ai oán thế nào ấy?" Dục Hùng gãi đầu, không sao hiểu được.
- Đừng làm rộn! Dương Khai lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nữ nhân kia, đối phương dùng sức rụt lại, nhưng không thể rút ra.
Đám cường giả Yêu tộc lập tức nổi lên lòng đầy căm phẫn, ánh mắt như muốn phun lửa.
Cả gan làm loạn! Tên này không ngờ không đơn giản dám đùa giỡn vị đại nhân kia, giờ này lại còn tùy ý khinh bạc, cảnh này làm sao bọn họ có thể chịu được?
Bọn họ đang định lao ra dạy cho Dương Khai một bài học, lại thấy trên mặt vị đại nhân kia nổi lên vẻ thẹn thùng, gương mặt trắng noãn đỏ ửng; ngay cả cần cổ cũng đổi thành phấn hồng; cằm chẳng biết lúc nào đã cúi thấp xuống; khí chất cao ngạo cũng trong nháy mắt này trở nên dịu dàng mê người...
Đây là tình huống gì vậy? Vì sao đại nhân lại có phản ứng như thế?
Một đám Yêu tộc ngây người như phỗng.
- Tên khốn này! Nữ nhân lộng lẫy nhỏ giọng mắng, trong đôi mắt xinh đẹp nổi lên ý ủy khuất: - Ta không phải đã nói với huynh, ta ở Đế Thần rồi sao, tại sao tới bây giờ huynh mới tới gặp ta?
- Không có biện pháp mà, chuyến đi Tinh Vực quá xa... mà không phải ta đã tới rồi sao? Dương Khai bất đắc dĩ giải thích: - Chuyến này có thể đến đây, cũng đúng là may mắn, hiện tại không phải ta tới rồi sao! Khinh La này, đừng nóng giận coi chừng người ta chê cười!
- Bọn họ đã sớm chế giễu rồi! Phiến Khinh La giận dỗi lườm Dương Khai một cái: - Huynh chỉ muốn biến cục diện thành như vậy đúng không? Hiện tại thỏa mãn rồi chứ?
- A a... Dương Khai toét miệng cười: - Thật ra ta cũng không nghĩ tới chính nàng ra mặt tiếp đón ta và tiểu sư tỷ, nàng nói vậy thật oan uổng cho ta!
- Nếu như vậy, ta sẽ không so đo với huynh! Phiến Khinh La hừ nhẹ một tiếng.
Hai người ở bên này âu yếm, dày đặc tình chàng ý thiếp, rất nhiều Yêu tộc trong đại điện lại ánh mắt ngây dại ra.
Đến giờ này, bọn họ sao còn không biết, đại nhân nhà mình đã sớm quen biết cùng tên mặt trắng này, hơn nữa quan hệ còn rất thân mật, bằng không làm sao xuất hiện cảnh liếc mắt đưa tình như vậy.
Điều này làm cho bọn họ gần như không thể chấp nhận.
Dục Hùng cũng nhìn ngây ngẩn người, con ngươi thiếu chút nữa trừng lọt ra ngoài hốc mắt.
Hắn chưa từng thấy tiểu muội nhà mình có vẻ mặt ôn hòa đối với nam nhân nào như thế! Lúc tiểu muội nói chuyện với tên công tử bột kia, không ngờ lại toát ra thần sắc cực kỳ thỏa mãn hạnh phúc!
Dục Hùng không chỉ một lần gặp được tiểu muội lúc một thân một mình, cô đơn cô độc, nhưng hiện giờ, nàng thỏa mãn tạo thành đối lập cực kỳ rõ ràng với sự cô đơn trước kia.
- Ở nơi này dường như địa vị nàng rất cao a! Dương Khai nhẹ giọng hỏi.
Nói thật ra, ở chỗ này nhìn thấy cảnh Phiến Khinh La ngồi thật cao phía trên, đúng là làm hắn có chút bất ngờ. Mặc dù hắn sớm đã biết Phiến Khinh La được Xích Nguyệt lĩnh chủ thu làm nghĩa nữ, nhưng dù sao chủng tộc bất đồng, hắn vốn nghĩ rằng Phiến Khinh La ở bên này rất gian khổ, nhưng hôm nay gặp được nàng, mới biết mình nghĩ lầm rồi.
- Ừm! Nghĩa mẫu rất coi trọng ta, cho nên những tên Yêu tộc kia cũng không dám bất kính đối với ta! Phiến Khinh La nhẹ giọng đáp.
- Tên kia là ai vậy? Dường như địa vị giống như nàng! Dương Khai ngẩng đầu nhìn về phía Dục Hùng.
- Cũng giống ta, đều là nghĩa mẫu thu nuôi. Trên danh nghĩa xem như đại ca của ta, bất quá hắn là Yêu tộc chính thống! Phiến Khinh La nhỏ nhẹ giải thích. Sau khi nói xong, nàng phát hiện trong mắt Dương Khai vốn có địch ý nhè nhẹ, bỗng nhiên tan thành mây khói.
Phát hiện này làm tâm hồn thiếu nữ của nàng mừng rỡ.
Một nam nhân ghen vì nữ nhân, có nghĩa như thế nào Phiến Khinh La biết rõ hơn ai khác.
- Anh vợ, huynh khỏe chứ! Dương Khai bỗng nhiên ngẩng đầu mỉm cười với Dục Hùng, lớn tiếng chào.
Con ngươi của Dục Hùng trong nháy mắt như rơi xuống đất!
Nếu nói vừa rồi trông thấy động tác vô cùng thân thiết của tiểu muội cùng tên công tử bột này khiến Dục Hùng có chút phán đoán, như vậy giờ này Dương Khai xưng hô, liền hoàn toàn xác nhận suy đoán của hắn.
Tiểu muội cùng tên công tử bột này... lại là loại quan hệ đó!
Có khả năng này sao? Dục Hùng không dám tin nhìn lại hướng Phiến Khinh La, bất ngờ phát hiện tiểu muội không ngờ không có ý phủ nhận, ngược lại mỉm cười ngượng ngùng.
Dục Hùng dường như nghe được có thanh âm gì đó vỡ vụn, không khỏi nhìn lướt qua các Yêu tộc khác trong đại điện, bất ngờ phát hiện những tên kia ai cũng lộ sắc mặt bi phẫn, biểu tình như trái tim bị đao cắt, ánh mắt như phun lửa nhìn chằm chằm vào Dương Khai, dường như hận không thể biến ánh mắt thành mũi tên nhọn, bắn chết tên mặt trắng này tại chỗ.
- Ái chà... Dục Hùng đầu có chút không xoay chuyển được, có chút không biết nên nói gì với Dương Khai, bỗng nhiên nhìn thoáng qua Hạ Ngưng Thường một mực đứng yên lặng bên cạnh Dương Khai, rổn rảng hỏi: - Vậy vị cô nương này quan hệ thế nào với ngươi?
- Tiểu sư tỷ là nữ nhân của ta! Dương Khai mỉm cười, đưa tay ôm vòng eo Hạ Ngưng Thường, tay kia thì kéo Phiến Khinh La cũng ôm lấy.
Phiến Khinh La hơi quẩy người một cái, nhưng vẫn thuận theo ý Dương Khai, sắc mặt ửng đỏ rúc vào trong ngực Dương Khai.
Dục Hùng há to miệng, ngây ngốc nhìn nụ cười rực rỡ dưới kia, tên công tử bột nhân loại trái phải đều ôm người đẹp... tự nhiên hắn nảy sinh lòng kính nể, giơ mạnh ngón tay cái lên.
Vậy mới là kẻ thắng trong cuộc sống! Là điển hình của công tử bột!