Lý Vô Y giận dữ nói: - Không phải lúc nãy ngươi nói cái gì cũng không thấy sao, tiểu bối nói chuyện sao không có chữ tín!
Dương Khai thản nhiên nói: - Bỗng nhiên lại thấy được một ít thứ.
- Ngươi lại hèn hạ như vậy sao! Lý Vô Y hoảng sợ biến sắc.
Dương Khai lười biếng nói: - Người, đều là bị bức mà ra thôi!
Cửu Phượng ở một bên cười đến run rẩy cả người, tựa hồ cực kỳ vui mừng
- Tốt tốt tốt! Lý Vô Y nói không được mạch lạc, cắn răng nghiến lợi nhìn Dương Khai. - Đây là do ngươi bức ta, nói thế nào bổn tọa cũng phải giáo huấn ngươi một phen, tiểu tử tiếp chiêu!
Ngay khi nói xong, lão vung tay lên, một luồng sáng bắn về phía Dương Khai.
Dương Khai nhướn mày, chẳng những không tránh không né, ngược lại còn giơ tay chụp bắt luồng sáng. Đợi luồng sáng kia rơi vào tay, thân mình hắn hơi dừng lại một chút, con ngươi chuyển vài vòng, mặt không đổi sắc thu lấy đồ vật trên tay.
- Giờ thì biết được sự lợi hại của bổn tọa rồi chứ? Để xem ngươi còn dám nói bậy làm hư hỏng uy danh của bổn tọa nữa không? Lý Vô Y hừ lạnh một tiếng.
Dương Khai cười hì hì, ôm quyền nói: - Lý tiền bối tu vi cao thâm, tiểu tử chỉ có thể tự than không bằng, lúc trước có nhiều chỗ đắc tội, mong Lý tiền bối không nên tính toán.
Lý Vô Y phất tay áo nói: - Bổn tọa rộng lượng, sao có thể chấp nhặt với ngươi!
Cửu Phượng lạnh nhạt nhìn hai người, bĩu môi nói: - Hai người chơi khá là vui vẻ nha!
Lý Vô Y cười lớn nói: - Chỉ là ra tay dạy dỗ một chút tên tiểu bối không biết trời cao đất rộng, miễn cho tuổi trẻ quá kiêu căng. Cô nãi nãi có gì chỉ bảo, Lý mỗ xin rửa tai lắng nghe!
Cửu Phượng hừ lạnh một tiếng, đôi mắt đẹp bình thản nhìn chằm chằm vào Dương Khai, một hồi mới lộ ra vẻ khen ngợi, nói: - Lần trước gặp mặt, ngươi mới chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, không ngờ mới ngắn ngủi vài năm ngươi đã tấn thăng Đế Tôn, bổn cung ngược lại nhìn lầm rồi.
Cho dù là ai, có thể trong thời gian ngắn như vậy từ Đạo Nguyên nhất tầng cảnh tấn thăng đến Đế Tôn nhất tầng cảnh, hơn nữa trông căn cơ rất là vững chắc, không có dấu hiệu không ổn định chút nào, đồng thời còn có một thân lực lượng cực kỳ tinh thuần như thế... thì đều có thể xứng đáng với hai chữ thiên tài.
- Tiền bối quá khen, vãn bối có thể đi tới bước này cũng là do cơ duyên trùng hợp mà thôi. Dương Khai khiêm tốn nói.
Cửu Phượng nói: - Nhưng mà Đế Tôn nhất tầng cảnh cũng chỉ là bắt đầu của võ đạo đỉnh cao, nếu muốn tìm hiểu đến võ đạo đỉnh phong, tiểu tử ngươi cần phải cố gắng nhiều đó, không thể kiêu ngạo nóng nảy được.
Dương Khai thần sắc nghiêm túc, trầm giọng nói: - Tiền bối răn dạy, tiểu tử sẽ khắc ghi trong lòng.
Tuy rằng Cửu Phượng chỉ là nói một câu không đau cũng không nhột nhưng thực lực đạt tới trình độ như nàng, nếu không phải thật sự xem trọng Dương Khai, chỉ sợ một chữ cũng lười nói với hắn, nàng có thể khích lệ Dương Khai một câu như vậy đã là nể tình lắm rồi.
Cửu Phượng nhẹ nhàng gật đầu, hiển nhiên rất hài lòng với thái độ của hắn. Lúc này mắt phượng của nàng híp lại, tràn ngập khí tức nguy hiểm, ánh mắt sắc bén đó như có thể xuyên thấu qua cơ thể của Dương Khai, trực tiếp đâm vào Mạc Tiểu Thất đang trốn phía sau hắn, lạnh lùng nói: - Ngươi còn không ra đây sao?
Mạc Tiểu Thất nghe vậy, bĩu bĩu môi, mặt không vui từ phía sau Dương Khai chậm rãi đi ra, ánh mắt nhìn trái ngó phải, tựa hồ đang tìm đường chạy trốn.
Cửu Phượng vừa bực mình vừa buồn cười nói: - Ngươi trốn như thế, tưởng rẳng Lý thúc và Phượng di sẽ không phát hiện ra haysao? Là ngươi tự mình giả mù hay là xem hai chúng ta như mù rồi?
Mạc Tiểu Thất tức giận nói: - Thực lực hai người cao như vậy, con trốn ở đâu không phải cũng như nhau sao?
- Còn dám mạnh miệng? Cửu Phượng mày liễu dựng lên, khẽ quát: - Lâu ngày không đánh lại hư rồi, lão nương thấy chắc tiểu nha đầu ngươi ngứa da rồi!
Mạc Tiểu Thất bĩu môi, làm ra vẻ đáng thương nhìn Lý Vô Y, nói có chút nức nở: - Lý thúc, Phượng di muốn đánh con, người phải vì con mà chủ trì công đạo a!
- Nàng dám! Lý Vô Y thần sắc giận dữ, một thân khí thế cuồn cuộn, trở nên chói mắt như ánh mặt trời, dáng vẻ bảo sao nghe vậy lúc trước đều bị quét sạch.
Trong lòng Dương Khai thầm rét lạnh, đã có chút ý thức được sự chênh lệch cực lớn giữa mình với những cường giả Đế Tôn Cảnh đỉnh cao lâu đời này.
- Hửm? Từ trong mũi của Cửu Phượng hừ ra một tiếng, lườm Lý Vô Y.
Lý Vô Y hừ một tiếng nói: - Tiểu Thất không cần sợ, nếu nàng thật sự dám đánh con, ta sẽ, ta sẽ...
- Ngươi sẽ làm sao? Cửu Phượng lạnh lẽo nhìn lão.
Lý Vô Y lập tức vui cười nói: - Ta sẽ bắt Tiểu Thất lại, để nàng đánh cho đủ!
"Kẽo kẹt kẽo kẹt..." Mạc Tiểu Thất đang đứng bên cạnh Dương Khai suýt chút nữa cắn nát cả răng hàm.
Đúng lúc này, đột nhiên Lý Vô Y nghiêm mặt lại, nghiêm trọng nhìn Mạc Tiểu Thất, ngay sau đó biến sắc mặt hô nhỏ: - Tiểu Thất, con đã mở phong ấn rồi sao?
- Cái gì? Cửu Phượng cũng bị dọa cho hoảng sợ, lắc mình một cái đến bên cạnh Mạc Tiểu Thất, chụp lấy nàng quan sát cẩn thận.
Nhìn xem một hồi, Cửu Phượng phát hiện Mạc Tiểu Thất quả thật có dấu hiệu đã từng mở phong ấn thánh hồn, không khỏi mặt hoa thất sắc: - Con làm sao lại mở phong ấn vậy? Là gặp được chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng sao? Là tên khốn kiếp nào dám ra tay ác độc với con?
Một thân khí thế Đế Tôn Cảnh đỉnh phong của nàng ầm ầm tràn ra, từ trong thân thể mềm mại phát ra lệ khí vô cùng cuồng bạo, dường như tùy thời đều có thể giết người vậy.
Dương Khai hơi không cẩn thận liền bị chấn lui ra khoảng cách vài trượng, chỉ cảm thấy khí huyết trong ngực cuộn trào, suýt chút nữa thở không ra hơi.
Mà Trương Nhược Tích thì sợ hãi hô một tiếng, lùi xa hơn cả Dương Khai.
- Rốt cuộc là tên nào, nói cho Phượng di nghe, Phượng di lập tức đi giết cả nhà hắn! Một thân sát khí của Cửu Phượng ngưng tụ như thực chất làm cho một mảnh không gian vang lên tiếng "xuy xuy".
Lý Vô Y cũng từ trên không trung chậm rãi bước xuống, sắc mặt âm trầm đến mức gần như có thể cạo ra một lớp băng sương, mặc dù không lên tiếng nhưng sát ý so với Cửu Phượng càng thêm rõ ràng.
Phong ấn thánh hồn của Mạc Tiểu Thất là đòn sát thủ cuối cùng của nàng, nếu không gặp phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng thì tuyệt đối không thể mở ra. Nhưng hiện giờ đã có dấu hiệu bị mở, nói cách khác, nàng ở Toái Tinh Hải khẳng định đã gặp phải chuyện nguy hiểm chết người.
Hai đại cường giả này đã nhìn Mạc Tiểu Thất lớn lên từ thuở nhỏ, sao có thể tha thứkẻ đã dám hại nàng? Bởi vậy vừa phát hiện Mạc Tiểu Thất từng mở phong ấn thánh hồn thì ai cũng sát khí bừng bừng, không còn để ý gì nữa.
Mạc Tiểu Thất trông thấy bộ mặt đáng sợ của hai người, tự nhiên là không dám nói sự thật, chỉ có thể thè lưỡi nói: - Không ai muốn hại con cả, là do con không cẩn thận mở ra.
- Không có khả năng! Cửu Phượng hừ lạnh một tiếng. - Đại nhân tự tay dùng Phần Nguyệt Hoa Hồng Ấn để phong ấn tinh hồn của Huyễn Thiên Điệp, muốn mở phong ấn chỉ có một điều kiện duy nhất, đó là khi con gặp uy hiếp đến tính mạng.
Lý Vô Y cũng nói: - Tiểu Thất ngoan nào, nói rõ ràng cho Lý thúc cùng Phượng di nghe rốt cuộc chuyện là như thế nào.
- Không có chuyện gì thật mà, là con không cẩn thận mở ra thôi! Mạc Tiểu Thất liên tục xua tay.
Cửu Phượng hừ lạnh một tiếng, biết Mạc Tiểu Thất kiên trì như vậy nhất định là có nguyên do gì đó, nàng không có biện pháp từ chỗ Mạc Tiểu Thất tìm hiểu ra, chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Dương Khai, lạnh lùng nói: - Tiểu tử, nếu ngươi với Tiểu Thất đều cùng xuất hiện ở chỗ này vậy thì nói rõ các ngươi ở trong Toái Tinh Hải đã kết bạn cùng đi, nói cho bổn cung nghe, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Dương Khai than thở một tiếng, mở miệng nói: - Hai vị tiền bối hãy hiểu cho, Tiểu Thất muội muội sở dĩ mở ra phong ấn, xét đến cùng cũng là bởi vì ta.
- Vì ngươi? Lý Vô Y nhướn mày, hồ nghi nói: - Chẳng lẽ ngươi ra tay với Tiểu Thất?
Nhưng mà như vậy cũng không có khả năng a, Tiểu Thất mặc dù ngây thơ đơn thuần nhưng cũng không phải ngu ngốc. Nếu Dương Khai thật sự ra tay với Tiểu Thất, nàng làm sao còn đi cùng với hắn, chỉ sợ đã sớm chạy được bao xa thì chạy rồi.
Cửu Phượng lạnh mặt nói: - Nói rõ ràng!
Dương Khai gật gật đầu, thoáng sửa sang lại suy nghĩ, giải thích một phen chuyện Mạc Tiểu Thất lầm tưởng mình bị nguy hiểm đến tính mạng nên nhất thời tâm tình bị kích động mà giải khai phong ấn thánh hồn.
Sau khi nghe xong, Cửu Phượng với Lý Vô Y không khỏi nhìn mặt lẫn nhau.
Bọn họ cho tới bây giờ còn không biết Mạc Tiểu Thất lại có thể vì người bên cạnh gặp nguy hiểm tính mạng mà mở ra phong ấn. Nhưng bây giờ suy nghĩ cẩn thận lại, đại nhân chỉ là nói một khi Tiểu Thất nhận ra tính mạng đang gặp nguy hiểm thì sẽ xúc động đến cấm chế giải khai phong ấn chứ không có nói là tính mạng của Tiểu Thất.
Như thế xem ra, Tiểu Thất tựa hồ đối với tiểu tử này vô cùng coi trọng a, trong lòng dường như đã xem hắn quan trọng như chính bản thân mình, bởi vậy khi hắn gặp nguy hiểm, phong ấn mới có thể bị chạm đến.
Lúc hai ánh mắt giao nhau, Cửu Phượng và Lý Vô Y đều hiểu được tâm tư của đối phương, sâu trong nội tâm không khỏi trào ra một loại cảm giác là lạ.
Cả hai đồng thời quay đầu lại hung tợn trừng mắt nhìn Dương Khai một cái.
Trong lòng Dương Khai căng thẳng, không dám lên tiếng nữa.
- Thánh hồn đó như thế nào bị phong ấn lại lần nữa? Thủ pháp của cấm chế này cũng không phải của đại nhân ra tay, tựa hồ là một loại thủ đoạn cực kỳ cao minh khác, chăng lẽ... là tiểu tử ngươi phong ấn? Cửu Phượng hỏi có chút không thể tin tưởng.
Dương Khai cười khan một tiếng, nói: - Vãn bối còn chưa có năng lực này, phong ấn thánh hồn là do người khác làm.
- Nga? Lý Vô Y lập tức hứng trí lên. - Trong đám thanh niên tiểu bối, lại có người có thể phong ấn thánh hồn sao? Mau nói nghe xem rốt cuộc là tiểu tử nhà ai có bản lãnh như thế?
- Người đó không phải là tiểu bối, người đó là... Dương Khai khóe miệng co giật một cái, do dự một lát, vẫn là nhúc nhích môi nhẹ nhàng thốt ra ba chữ.
Lý Vô Y với Cửu Phượng đều cả kinh, biểu tình rung động, gương mặt thất thần nhìn Dương Khai.
Dương Khai sâu xa nói: - Không cần hoài nghi, người đó chinh là vị đại nhân mà trong lòng các người đang nghĩ đấy.
- Không thể nào! Cửu Phượng hét lên một tiếng. - Đế Tôn cảnh không cách nào đi vào trong Toái Tinh Hải được, thực lực của vị đại nhân kia cho dù mạnh đến mấy đi nữa cũng không thể phá vỡ chế ước này.
Lý Vô Y cũng thần sắc nghiêm nghị nói: - Không sai, hơn nữa vị đại nhân kia như "thần long thấy đầu không thấy đuôi", đến loại địa phương như Toái Tinh Hải để làm gì? Lực lượng căn nguyên mặc dù không tệ nhưng vị đại nhân đó chưa chắc để vào trong mắt.
Dương Khai nói: - Nếu là người khác hỏi tới, tiểu tử tất nhiên sẽ không nói tỉ mỉ, dù sao chuyện này liên quan rất lớn, nhưng hai vị tiền bối nếu đã là người của Linh Thú Đảo, vậy thì tiểu tử sẽ không che dấu, hy vọng hai vị tiền bối sau khi về Linh Thú Đảo, có thể nói lại cho Thú Vũ đại nhân những chuyện đã xảy ra trong Toái Tinh Hải, để Thú Vũ đại nhân cùng nghĩ biện pháp.
- Nghĩ biện pháp? Nghĩ biện pháp gì? Cửu Phượng hồ nghi nhìn Dương Khai, vẻ mặt không hiểu.
- Tiểu tử ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì vậy? Lý Vô Y cũng lộ ra vẻ mặt quái dị nhìn hắn.