Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới mắt của Quan Khải, Dương Khai khẳng định là hạng người háo sắc như mạng, gặp nữ nhân xinh đẹp bắp chân liền như nhũn ra. Hắn lấy lòng nữ nhân đối diện như vậy, tuyệt đối là nhìn vào sắc đẹp của nàng. Nữ nhân kia cũng không phải thứ tốt lành gì, lúc trước khi gặp nàng ở chỗ này, nàng đã cố làm ra vẻ khoe khoang phong tình với mình, muốn mình tặng cho nàng căn nguyên nơi này, sau khi bị mình cự tuyệt mới đánh nhau, hiện tại vừa quay mặt lại quyến rũ Dương Khai, quả thực là hạng người không biết xấu hổ, không có mảy may tiết tháo hay liêm sỉ gì đáng nói.

Vu Oanh mỉm cười nói:

- Vị sư huynh này có quan hệ sâu xa gì với Hoàng Tuyền Tông ta sao?

Nàng tuy rằng thoạt nhìn như là thuận miệng hỏi, nhưng rõ ràng nàng tâm tư kín đáo. Bởi vì nàng biết, ở trong Toái Tinh Hải này không thể tùy tiện tin tưởng bất kỳ kẻ nào, Dương Khai chỉ là một câu như tiếng sấm bên tai, thì sao nàng có thể tin người này không có ác ý với mình?

Nàng cần tìm hiểu rõ ràng một chút, lúc này mới có thể xác định đối phương là thật sẽ không làm khó mình, nếu không với một Đạo Nguyên tam tầng cảnh đúng là mình không phải đối thủ.

- Dĩ nhiên là có quan hệ sâu xa! Dương Khai mỉm cười, cũng nhìn ra tâm tư của Vu Oanh, trầm ngâm một chút nói: - Ta đến từ Đại Hoang Tinh Vực, không biết cô nương đã từng nghe qua chưa?

Vu Oanh nghe vậy, đôi mắt đẹp không khỏi sáng ngời, kêu lên: - Đại Hoang Tinh Vực ư?

Dương Khai cười to nói: - Vị sư muội này nếu nghe nói qua Đại Hoang Tinh Vực, vậy hẳn là rất quen thuộc với Doãn Nhạc Sinh sư huynh phải không?

Doãn Nhạc Sinh là đến từ Đại Hoang Tinh Vực, cũng giống như Lưu Tiêm Vân, hai người lúc trước đều là bá chủ trong Đại Hoang Tinh Vực.

Dương Khai không nghĩ tới, mình ở trong Toái Tinh Hải này lại gặp được người của Hoàng Tuyền Tông Đông Vực, hoặc là nói, hắn có nghĩ tới, chỉ là không có dự liệu chuyện lại đơn giản như vậy.

Trước đây hắn xuất phát từ Thiên Diệp Tông, vốn định đi một chuyến Hoàng Tuyền Tông Đông Vực, tìm tên Doãn Nhạc Sinh kia tìm hiểu tung tích của Tiểu Tiểu. Chỉ tiếc cuộc sống không hoàn toàn như ý, hắn còn chưa tới Đông Vực đâu, đã bị cuốn vào trong Tịch Hư Bí Cảnh, sau đó lại bị truyền tống đến Bắc Vực, khiến kế hoạch của hắn một lần bỏ lỡ.

Lúc này tình cờ gặp người của Hoàng Tuyền Tông, đương nhiên Dương Khai vô cùng mừng rỡ.

Cũng không biết tên Doãn Nhạc Sinh kia có đi vào Toái Tinh Hải hay không, nếu như hắn có trong này, Dương Khai cảm thấy mình có thể từ nơi miệng Vu Oanh dò hỏi một chút tung tích của Doãn Nhạc Sinh.

Nếu muốn tìm Tiểu Tiểu, cũng chỉ có thể dò từ trên người Doãn Nhạc Sinh.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của Dương Khai nhìn Vu Oanh cũng thay đổi mùi vị, có vẻ tràn đầy lửa nóng.

Hiển nhiên là Vu Oanh cũng nhận ra điểm này, nàng hợp thời lộ ra vẻ mặt thẹn thùng, thấp giọng nói: - Doãn sư huynh à, huynh ấy rất tốt với ta!

- Sư huynh? Dương Khai nhướn mày lập lại, có chút ngoài ý muốn.

Doãn Nhạc Sinh tên này từ Đại Hoang Tinh Vực tới Tinh Giới mới sáu bảy năm thôi, cho dù gia nhập Hoàng Tuyền Tông của Đông Vực, cũng không đến mức mới đó đã tấn thăng làm sư huynh người khác.

Vu Oanh này có tu vi Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, nàng xưng hô Doãn Nhạc Sinh là sư huynh, chẳng phải là nói tu vi của Doãn Nhạc Sinh còn cao hơn so với Vu Oanh?

- Dĩ nhiên là sư huynh! Vu Oanh hé miệng cười: - Doãn sư huynh tuy rằng gia nhập bổn tông thời gian không lâu, nhưng tư chất lại xuất sắc nhất đẳng, được tông chủ đại nhân bổn tông tự mình thu làm môn hạ. Trước khi Toái Tinh Hải mở ra không lâu, huynh ấy vừa mới tấn thăng Đạo Nguyên tam tầng cảnh!

Dương Khai nghe vậy, hít vào một hơi lạnh.

Doãn Nhạc Sinh không ngờ đã tấn thăng Đạo Nguyên tam tầng cảnh? Lúc này mới qua thời gian bao lâu chứ!? Hắn vốn cảm thấy với tốc độ tu luyện của mình đã đủ nhanh rồi, vậy mà tên Doãn Nhạc Sinh này cũng không kém a, trên cơ bản là chạy song song với mình.

Nếu so sánh với tu vi của đám người Ngả Âu, Xích Nguyệt giờ này, tiến bộ của hắn quả thực quá kinh khủng.

Vu Oanh cười nói: - Doãn sư huynh thân là Tinh Chủ, lại là người từ Tinh Vực phía dưới lên, còn được tông chủ bổn tông thu làm môn hạ, có được đại lượng tài nguyên tu luyện, bất quá dù vậy, có thể trong thời gian ngắn tấn thăng đến Đạo Nguyên tam tầng cảnh cũng là một kỳ tích! Năm đó lúc huynh ấy gia nhập bổn tông, sư muội cũng là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, nhưng giờ này... Ôi...

Khi nàng nói chuyện, trên mặt hơi ảm đạm, dường như vì so sánh tiến bộ cùng Doãn Nhạc Sinh nên nàng có chút mặc cảm.

- Doãn sư huynh vốn đã có tư chất phi phàm, cũng là người ta khâm phục nhất trong đời này, giờ này biết huynh ấy đã tấn thăng Đạo Nguyên tam tầng cảnh, thật là đáng mừng!

Dương Khai cố nén ghê tởm trong lòng, thổi phồng một câu.

Vu Oanh dường như cũng tiêu tan hoài nghi cùng cảnh giác trong lòng, bởi vì có thể nói ra Đại Hoang Tinh Vực và Doãn Nhạc Sinh thì nói rõ quan hệ giữa Dương Khai và Doãn Nhạc Sinh không cạn, nếu không khẳng định sẽ không biết những tin tức bí ẩn này.

- Vị sư huynh này không phải cũng là Đạo Nguyên tam tầng cảnh sao? Sư muội xem huynh tuyệt đối không kém so với Doãn sư huynh đâu! Vu Oanh cười nói.

- Không dám so sánh với Doãn sư huynh, ta có thể tu luyện đến một bước hôm nay, cũng là có một lần cơ duyên phi phàm, nếu như tu luyện từng bước, thì sao so được với tư chất nghịch thiên của Doãn sư huynh? Năm đó ta ở Đại Hoang Tinh Vực đã được huynh ấy chỉ đạo cùng ân huệ nhiều, cũng chính là đi theo huynh ấy mới đi tới Tinh Giới này. Vốn định cùng huynh ấy cùng nhau gia nhập quý tông, chỉ tiếc thông đạo tinh quang kia vỡ tan, ta bị truyền tống đến Nam Vực, một mực không có cơ hội đi chiêm ngưỡng uy nghi của quý tông!

- Huynh vốn cũng muốn gia nhập bổn tông ư? Vu Oanh kinh ngạc nhìn Dương Khai, nói: - Sao muội không nghe Doãn sư huynh nhắc tới chuyện này?

Nghe giọng nói của nàng, dường như biết rất rõ về Doãn Nhạc Sinh.

Dương Khai cười, nói: - Doãn sư huynh có lẽ nghĩ rằng ta đã chết! Dù sao lúc đó ta bị thương rất nghiêm trọng, bất quá sau đó nhân họa được phúc, chẳng những không chết, ngược lại còn nhận một cơ duyên may mắn lớn!

- Thì ra là thế! Vu Oanh cũng không có hoài nghi gì, nghe vậy gật gật đầu.

Dương Khai chợt chuyển đề tài: - Đúng rồi, Doãn sư huynh giờ này cũng ở trong Toái Tinh Hải sao?

- Có! Bổn tông lần này đến đây 12 người, đương nhiên Doãn sư huynh có một danh ngạch! Vu Oanh đáp.

- Thật tốt quá! Dương Khai kích động khẽ kêu lên: - Những năm này ta luôn muốn đi Đông Vực tìm Doãn sư huynh, chỉ là đường xá quá mức xa xôi, thật không nghĩ tới trong Toái Tinh Hải này vô tình gặp được Vu sư muội... sư muội nói xem có phải là duyên phận hay không!?

Vu Oanh cười khanh khách nói:

- Là sư muội có phúc phần, có thể ở trong này gặp sư huynh! Đúng rồi, còn không biết sư huynh xưng hô như thế nào?

- Phong Đức... ta tên là Phong Đức! Dương Khai trả lời.

Phong Đức xác thật có người này, vốn là một nam nhân đầu trọc, năm đó ở trong thông đạo tinh quang cũng giống như Lưu Tiêm Vân, là theo bên cạnh Doãn Nhạc Sinh, chỉ có điều sau đó bị Dương Khai giết đi. Bất quá nếu Dương Khai muốn giả mạo người của Đại Hoang Tinh Vực, thì dùng tên của hắn không còn gì tốt hơn.

Cũng không biết khi Doãn Nhạc Sinh nghe nói Phong Đức chết mà sống lại sẽ là bộ dạng gì nữa.

- Ra mắt Phong sư huynh! Vu Oanh sau một phen tán gẫu với Dương Khai, cũng không còn cẩn thận tìm hiểu chi tiết, ngược lại cảm thấy rất quen thuộc. Bất chợt nàng xoay chuyển con ngươi, hỏi: - Hiện tại Phong sư huynh còn có ý muốn gia nhập bổn tông không? Hay là sư huynh đã có sư môn khác rồi?

Dương Khai đáp: - Nào có sư môn gì đâu? Trước kia thật ra ta từng gia nhập một tông môn nhỏ, bất quá sau đó bị người diệt môn, từ đó về sau liền lẻ loi một mình! Vừa nói, hắn vừa nhìn Vu Oanh với ánh mắt chờ mong: - Ta thật ra rất muốn gia nhập quý tông, chỉ tiếc một là không gặp Doãn sư huynh, hai là không có người giới thiệu, nên không dám mạo muội!

Vu Oanh mỉm cười nói: - Chuyện này dễ làm! Sau chuyện bên này muội sẽ dẫn huynh đi tìm Doãn sư huynh bọn họ, gặp được Doãn sư huynh chính huynh hãy nói với huynh ấy, tin tưởng huynh ấy sẽ không cự tuyệt!

- Thực sao? Dương Khai vui mừng hỏi.

- Sư muội lừa gạt huynh làm gì! Vu Oanh mỉm cười, thân thể mềm mại khẽ nhích lại gần Dương Khai, mang đến một mùi thơm nồng nặc, nói thâm ý sâu sắc: - Ngược lại ngày sau Phong sư huynh gia nhập bổn tông, nhất định phải chiếu cố tiểu muội nhiều hơn đấy!

Dương Khai lập tức làm ra dáng vẻ thấy sắc đẹp thần hồn điên đảo, gật đầu lia lịa nói: - Nếu thật sự có thể gia nhập quý tông, thì Vu sư muội chính là đại ân nhân của ta, Phong mỗ dĩ nhiên sẽ không nhìn muội như người ngoài!

Vu Oanh cười khúc khích: - Vậy trước cám ơn Phong sư huynh!

Hai người ngươi một lời ta một câu, trò chuyện rất nhiệt tình, bên kia Quan Khải sắc mặt âm trầm gần như vắt ra nước.

Thời điểm Dương Khai nói mình đến từ cái gì Đại Hoang Tinh Vực, hắn đã ý thức được không ổn, sau đó đôi cẩu nam nữ này càng nói càng hăng say, bộ dáng càng ngày càng thân mật, khiến hắn dự cảm nguy cơ sinh nhiều.

Thời khắc này hai người lại xưng huynh gọi muội với nhau, rõ ràng sắp thành người một nhà, trong lòng Quan Khải vừa luống cuống vừa hoảng loạn.

Chỉ một Vu Oanh hắn đã không nhất định đánh thắng, cộng thêm một tên Dương Khai, khẳng định hắn không có phần thắng! Hơn nữa nhìn thái độ của Dương Khai trước đó, dường như không có cảm tình gì với Vấn Tình Tông, một đệ tử Vấn Tình Tông như mình ở trước mặt hắn có thể chiếm được chỗ tốt gì chứ?

Hắn có lòng muốn chạy trốn, nhưng lại không dám tùy tiện hành động, lo sợ dẫn tới sát niệm của hai người.

Nhưng lúc này không đi, hắn có thể làm gì chứ?

Nghĩ tới đây, hắn cắn răng một cái, ôm quyền nói: - Hai vị chậm rãi hàn huyên, Quan mỗ cáo từ trước!

Nói dứt câu, thân hình hắn lắc một cái, định thối lui chạy đi.

Vu Oanh đang gương mặt tươi cười nói chuyện với Dương Khai, bỗng nhiên sắc mặt lạnh xuống, trở mặt còn nhanh hơn lật trang sách, thét to: - Ngươi muốn đi đâu?

Dứt lời, nàng vung tay lên, một cái quỷ trảo âm u đánh tới phía Quan Khải, quỷ trảo kia tản ra khí tức vô cùng tà ác, vô cùng lạnh lẽo.

Quan Khải biến sắc, vung tay phóng ra vô số quyền ảnh.

"Ầm ầm..." một tràng tiếng nổ vang, hai người giao thủ một chiêu, chỉ là cân sức ngang tài.

Nhưng Quan Khải bị Vu Oanh ngăn cản như vậy, còn muốn chạy cũng không đi được.

- Phong sư huynh...

Vu Oanh bỗng nhiên hướng về phía Dương Khai hô một tiếng, vừa níu cánh tay hắn vừa dậm chân nói nũng nịu: - Người này khi dễ muội, huynh cũng không quản sao?!

Dương Khai nổi lên một thân da gà, trên trán toát mồ hôi lạnh, cố nén ghê tởm trong lòng, hừ lạnh nói: - Tiểu tử, dám khi dễ Vu sư muội, ngươi thật là ngại sống lâu hay sao!

Hắn tuy rằng không thích người của Vấn Tình Tông, nhưng dù sao cũng không oán không cừu với Quan Khải này, không có đạo lý vừa thấy mặt đã giết người ta. Huống chi, hắn cũng không thích làm cây thương cho người sử dụng. Vu Oanh rõ ràng muốn mượn lực lượng của hắn để làm khó Quan Khải, điều này làm cho trong lòng Dương Khai không thoải mái lắm, cho nên tuy rằng hắn làm ra bộ dáng hung thần ác sát, nhưng không có nửa điểm sát khí.

Quan Khải cắn răng nói: - Vị Phong huynh này, căn nguyên nơi này chính là ta phát hiện trước, vị cô nương này tới sau lại muốn cướp đoạt, ta cùng với nàng một lời không hợp mới đánh nhau... Giờ này nàng cũng không có bị thương, chỗ căn nguyên này Quan mỗ không cần, chỉ muốn rời đi, còn xin bằng hữu nể tình...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK