Bọn họ ít nhiều gì cũng sẽ bị đầu váng mắt hoa một trận.
Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai liền phi thân bay lên, định nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nhưng bất chợt liền phát sinh một chuyện mà hắn không bao giờ nghĩ tới.
Khi hắn vừa mới phi thân lên cao tầm ba trượng, trong hư không bỗng nhiên truyền đến một luồng áp lực khổng lồ, giống như một ngọn núi lớn từ không trung đè xuống, khiến hắn bị phản chấn văng về chỗ cũ.
Ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
- Cấm Không Đại Trận? Sắc mặt Dương Khai tối sầm, lập tức kịp phản ứng.
Trước đó, khi Khang Tư Nhiên giới thiệu qua về tình hình bên trong Ngũ Sắc Bảo Tháp với hắn đã từng nói, ở bên trong Ngũ Sắc Bảo Tháp có đầy rẫy cấm chế và bẫy rập tự nhiên hoặc nhân tạo, những cấm chế và bẫy rập này có muôn vàn tác dụng khác nhau, mà cấm không là một trong những loại bình thường nhất.
Ở nơi này một số vị trí bị cấm không, các võ giả căn bản không thể bay lên quá cao, một khi vượt qua khỏi độ cao nhất định, những cấm chế này sẽ phát huy tác dụng, áp chế võ giả trở lại.
Vừa rồi Dương Khai gặp phải, chính là bị Cấm Không Đại Trận phản chấn trở lại.
Chỉ là trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết Cấm Không Đại Trận trong này rốt cuộc là tự nhiên hình thành hay do người bố trí ra.
Hắn cũng không có thời gian suy nghĩ, bởi vì trong nháy mắt khi hắn rớt xuống, liền có vô số hung thú cá sấu vốn ẩn núp ở xung quanh liền bay vọt lên cắn về phía hắn, từng cái miệng to như chậu máu nhìn qua khiến người ta không rét mà run, rợn cả tóc gáy.
Dương Khai điều động lực lượng, phát ra hai quyền. Trong chốc lát, những tiếng ầm ầm liền vang lên không dứt.
Chỉ trong nháy mắt hắn đã đánh bay mấy chục chục con cá sấu đang đánh úp lại, nhưng sinh mệnh lực của những con thú này vô cùng bền bỉ, dù bị Dương Khai trực tiếp đánh trúng nhưng chúng cũng không chết, mà tất cả đều bay ngược lại, chui xuống đầm lầy biến mất.
Những con cá sấu này, con trước ngã xuống, con sau lại tiếp tục đánh tới.
Rất nhanh, trên người Dương Khai đã treo đầy cá sấu, trên cánh tay, trên đùi đều bị cắn đau điếng.
Cá sấu là loài vật có lực cắn vô cùng mạnh mẽ bẩm sinh, cho dù là cá sấu bình thường cũng đã không thể xem thường, đừng nói chi tất cả những con này đều là yêu thú có thực lực đạt tới bậc chín đỉnh phong?
Hư Vương Cảnh bình thường, cho dù vận công ngăn cản cũng không đỡ được một cái táp của yêu thú cá sấu này.
May mà thân thể Dương Khai mạnh mẽ, Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm thể vận chuyển, phát ra Ngũ Hành Kiếm Khí sắc bén, làm cho những con cá sấu kia bị thương không ít, máu miệng của rất nhiều cá sấu chảy ra đầm đìa, bất đắc dĩ đành phải buông lỏng Dương Khai ra.
Nhưng Dương Khai vẫn bị những con cá sấu kia lôi kéo, chìm vào trong bùn lầy.
Dưới nước tối mịt, lạnh như băng, mà quan trọng nhất chính là, đây cũng không phải là nước sạch mà là bùn lầy đục không chịu nổi. Dù Dương Khai có mở mắt ra cũng không thấy được gì nhiều, hắn vung quyền đánh loạn một hồi liền phát hiện, chẳng những không thể hóa giải được tình huống của mình, mà ngược lại càng lún càng sâu, cá sấu đến vây công cũng càng ngày càng nhiều. Dương Khai không khỏi cảm thấy nhức đầu.
- Bí thuật, Nguyệt Nhận!
Mười ngón tay của hắn liên tục bắn ra từng luồng Nguyệt Nhận đen như mực, kèm theo những tiếng vang xoạt xoạt xoạt, từ đó, áp lực của Dương Khai giảm hẳn đi.
Trong đầm lầy nổi lên đầy rẫy những vùng nước nhiễm máu tươi đỏ sẫm cùng những thi thể không trọn vẹn của cá sấu bị giết chết.
- Ma Nhãn, mở! Khi Dương Khai lần nữa mở mắt ra, con mắt trái liền hiện lên một màu vàng óng ánh, tầm nhìn cuối cùng cũng khôi phục không ít.
Dưới cảm ứng của thần niệm, sau một phen tàn sát chẳng những hắn không thể đánh lui được những con cá sấu này, mà ngược lại, bởi vì mùi máu tanh phát tán và động tĩnh gây ra khiến cho có thêm rất nhiều yêu thú cá sấu bị hấp dẫn đến đây.
- Không biết sống chết! Dương Khai giận dữ, nghĩ tứi thực lực của mình lúc này, cho dù đối mặt với Đạo Nguyên Cảnh bình thường cũng không đến mức luống cuống tay chân như vậy, nhưng chỉ vì nhất thời không quan sát mà đã bị một bầy yêu thú đẩy vào tình cảnh này.
Điều này làm cho Dương Khai thẹn quá hóa giận.
Hắn liền vung tay lên, trực tiếp thả ra yêu trùng chúa đang chữa trị thân thể trong Tiểu Huyền Giới, dùng thần niệm ra lệnh cho nó.
Hiện tại, yêu trùng chúa xem như là huyết thú của Dương Khai, cũng đã có chút linh trí ngây thơ, nên đối với mệnh lệnh của hắn hiển nhiên là nghiêm khắc thi hành.
Tử Thanh Song Kiếm liền rung lên, phát ra hai luồng sáng, khiến cho kiếm khí hoành hành như sóng dữ.
Rắc rắc xoẹt...
Ý cảnh băng hàn tràn ngập ra, chẳng những khiến Dương Khai không tự chủ được rùng mình một cái, mà hành động của những yêu thú cá sấu đến vây công kia cũng trở nên chậm chạp hẳn.
Ánh sáng kiếm quang lóe lên rực rỡ, từng con cá sấu một bị chém làm hai khúc, trong nháy mắt liền mất mạng, thậm chí ngay cả một số con cá sấu ở xa hơn cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Có Tử Thanh Song Kiếm trong tay, dường như thực lực của yêu trùng chúa được tăng mạnh, cho dù không dùng bí thuật Tuyết Nhược Thanh Thiên, mà chỉ cần dùng những kiếm chiêu đơn giản nhất cũng phát ra những luồng ánh sáng to lớn dị thường.
Dương Khai hừ lạnh một tiếng, đang chuẩn bị nhân cơ hội thoát vây, chợt ánh mắt của hắn liền liếc về một vị trí trông có vẻ bất thường.
Đó là chỗ sâu trong đầm lầy, từ nơi đó đang phát ra hào quang mờ ảo trong suốt.
Hắn dùng thần niệm do thám liền phát hiện ra một tia dao động năng lượng không yếu.
Ánh mắt Dương Khai sáng ngời, điều động lực lượng che kín thân thể, tiếp tục tiến sâu tới đó. Yêu trùng chúa như một hộ vệ hết dạ trung thành, theo sát bên cạnh Dương Khai, hễ có thứ gì tới gần quấy nhiễu liền phát ra một luồng kiếm khí, chặt địch nhân thành hai khúc.
Không bao lâu, Dương Khai đã xâm nhập xuống phía dưới, đi tới vị trí phát tán ra vầng ánh hào quang mờ ảo trong suốt kia.
Dựa vào uy năng của Diệt Thế Ma Nhãn, cuối cùng hắn cũng thấy được thứ này là gì.
Không ngờ lại là một miếng giống như linh chi lớn bằng bàn tay.
- Đây là gì... Dương Khai tỏ ra mờ mịt không hiểu.
Tuy hắn biết rất nhiều những dược liệu ở cố hương, nhưng sau khi tới Tinh Vực vẫn cảm thấy kiến thức của mình không đủ, nhất là nhận biết những loại linh thảo diệu dược, có rất nhiều thứ, hắn ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.
Thứ giống như linh chi trước mặt này, hắn cũng chưa từng thấy, chưa từng nghe nói qua.
Đang lúc quan sát, vầng hào quang mờ ảo trong suốt kia chợt chuyển động, biến thành màu xanh biếc.
Một lúc sau lại biến thành màu đỏ...
Dương Khai chìm vào suy tư, lục lại lượng tri thức ít ỏi trong đầu, rồi sau đó hắn liền xác định mình quả thật không biết thứ này. Nhưng từ khí tức năng lượng nó phát ra cho thấy, đây chắc chắn là một loại dược liệu cấp Đạo Nguyên.
Thu lại trước rồi tính sau. Dù sao vườn thuốc ở trong Tiểu Huyền Giới vẫn còn, đưa vào đó trồng, một ngày nào đó có thể hiểu rõ được chủng loại cùng tác dụng của nó.
Nghĩ tới đây, Dương Khai liền ra tay.
Một lát sau, hắn đã đưa dược liệu giống như linh chi này trồng tại vườn thuốc trong Tiểu Huyền Giới.
Làm xong những việc này, hắn cũng không vội vã ra ngoài mà tiếp tục tìm tòi khắp nơi.
Quả thật hắn đã tìm được vài cây dược liệu giống nhau như đúc.
Khoảng nửa ngày sau, Dương Khai mới ra khỏi đầm lầy. Yêu trùng chúa theo sát phía sau, trên đường đi qua, vô số xác yêu thú cá sấu nổi lên mặt nước, hơn trăm dặm đầm lầy dài liên miên đã bị máu tươi nhiễm đỏ.
Dường như bị sự hung tàn và khó dây dưa của yêu trùng chúa chấn nhiếp, những yêu thú cá sấu kia có lẽ là cũng bị giết đủ số, nên cuối cùng Dương Khai cũng không còn gặp nhiều tập kích nữa, thuận lợi trồi lêm mặt nước.
Lần này hắn không lặp lại sai lầm lúc nãy, mà chỉ bay lên cách mặt nước khoảng một trượng, phi hành ra ngoài.
Cấm Không Đại Trận có rất nhiều loại, có loại hoàn toàn cấm phi hành, cũng có loại hạn chế độ cao phi hành. Từ tao ngộ lần đầu tiên cho thấy, Cấm Không Đại Trận ở chỗ này không thể nghi ngờ là loại sau, cho nên chỉ cần không vượt qua quá độ cao nhất định, thì sẽ không khiến đại trận phát động.
Dường như đầm lầy này chiếm diện tích rất rộng, Dương Khai bay khoảng nửa ngày cuối cùng mới ra khỏi.
Yêu trùng chúa đã sớm được hắn thu về.
Yêu trùng chúa còn đang trong giai đoạn chữa trị thân thể, để cho nó chiến đấu quá sớm cũng không có lợi, hơn nữa Dương Khai cũng không hy vọng người khác thấy được hắn có một trợ lực như vậy. Hiện tại, yêu trùng chúa được coi là đòn sát thủ mạnh nhất của hắn, nên dĩ nhiên là càng bí mật càng tốt.
Bên trong không gian Ngũ Sắc Bảo Tháp cũng không biết rộng bao nhiêu, mấy chục ngàn võ giả Phong Lâm Thành đã đi vào trong này, nhưng suốt dọc đường Dương Khai đi tới chưa hề gặp được người nào.
Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng không thể tìm được mục tiêu của chính mình, không khỏi có chút thất vọng.
Trong này hẳn là tầng thứ nhất của Ngũ Sắc Bảo Tháp, Khang Tư Nhiên đã nói với hắn, khi vào bảo tháp hãy tận lực tìm cách lên tầng thứ hai. Tuy rằng tầng thứ nhất và thứ hai đều là nơi thích hợp để võ giả Hư Vương Cảnh rèn luyện, nhưng đối vói những võ giả Hư Vương tam tầng cảnh như bọn họ mà nói, tiến vào tầng thú hai dĩ nhiên là càng tốt hơn một chút.
Mà phương pháp tiến vào, chính là tìm một cột sáng năm màu tiếp nối trời đất.
Dương Khai một mực tìm cột sáng năm màu kia nhưng không thấy, điều này khiến cho hắn không khỏi có chút thất vọng, cũng không biết nên đi về hướng nào để tìm cột sáng năm màu kia.
Khi hắn đang đưa mắt nhìn xung quanh, bỗng nhiên chợt nghe được tiếng động ầm ầm, ngay sau đó cả mặt đất đều rung lên, tận sâu dưới lòng đất phát ra âm thanh như tiếng sấm, đinh tai nhức óc.
Dương Khai biến sắc, vội vàng vận chuyển thánh nguyên, cảnh giác nhìn xung quanh, đề phòng có biến.
Xung quanh cũng không có gì bất thường, nhưng ở vị trí cực xa lại chợt hiện lên một luồng hư ảnh Chân Long.
Chân Long kia không biết dài bao nhiêu, toàn thân đỏ chói, đuôi rồng lay động, xông thẳng lên mây, ngay sau lại dùng tốc độ cực nhanh lao xuống, cũng không biết hạ xuống nơi nào, tiếp đó biến mất không thấy.
Hai mắt Dương Khai sáng ngời.
Hắn không hề nghĩ tới, ở trong tầng thứ nhất Ngũ Sắc Bảo Tháp này lại xuất hiện hư ảnh Chân Long.
Đây chắc chắn không phải do bí thuật hoặc công pháp tạo thành, mà là hư ảnh Chân Long chân chính, thậm chí có liên quan tới bí bảo Chân Long. Bởi vì khi hư ảnh Chân Long xuất hiện, Dương Khai rõ ràng cảm thấy ngực nóng lên.
Tại vị trí ngực của hắn có một miếng Long Lân chân chính được hắn luyện hóa dung hợp.
Mà miếng Long Lân lúc này lại đang hô ứng cùng một thứ gì đó ở rất xa.
Dương Khai lập tức ý thức được, có khả năng đây là một cơ duyên cực lớn.
Chẳng trách nghe đồn rằng, khắp nơi trong Ngũ Sắc Bảo Tháp đều là cơ duyên, người đi vào trong đó nếu may mắn có thể đạt được rất nhiều lợi ích, nếu không gặp may, thì cho dù đi vào bao nhiêu lần, thực lực có cao hơn nữa cũng vô dụng.
Vừa nghĩ đến đây, hắn không do dự nữa, lập tức dùng tốc độ cực nhanh bay về phía dị tượng truyền lại kia.
Hư ảnh Chân Long xuất hiện cách vị trí hiện tại của hắn rất xa, dù Dương Khai đã xuất ra toàn lực, nhưng cũng phải mất chừng ba canh giờ mới tới nơi.
Đưa mắt nhìn tới, Dương Khai không khỏi ngẩn ra.
Bởi vì ở nơi này đã tụ tập không ít võ giả, đếm sơ qua cũng có mấy trăm, hơn nữa những võ giả cũng thấy được dị tượng như hắn vẫn còn đang cuồn cuộn chạy tới không ngừng.
Nơi này là một mảnh sơn cốc, mà ở vị trí trung tâm của sơn cốc này không ngờ lại xuất hiện một kiến trúc kiểu Tế đàn. Tế đàn kia tựa như vừa mới mọc lên từ dưới đất vậy, một cỗ khí tức thê lương cổ xưa chợt tràn ngập ra, bùn đất xung quanh cũng có dấu hiệu được đổi mới.