Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trận giao đấu này thắng quá mức kì lạ. Bởi vì rõ ràng hắn cảm thấy công kích của mình bị La Sát Nữ hóa giải không ít, uy lực còn lại căn bản không đủ để đánh chết nàng.

Hơn nữa, mặc dù trên lôi đài còn lưu lại mảnh vụn quần áo, nhưng lại không có chút máu tươi nào. Cho dù thật sự bị mình đánh tan xương nát thịt, thì ít nhất cũng phải có chút máu tươi với xương thịt sót lại chứ? Thế nhưng trên thực tế cái gì cũng không có để lại.

Nha đầu kia không chết! Cố Sơn thầm kết luận. Nhưng nếu không chết, thì nàng đang ở đâu? Chẳng lẽ thật sự như những người dưới khán đài nói, nàng đang ẩn nấp ở một nơi nào đó chuẩn bị đánh lén mình?

Nghĩ tới đây, Cố Sơn liền biến sắc, vội vàng dò xét xung quanh, nhưng không phát hiện dấu vết La Sát Nữ ẩn nấp. Mãi một lúc lâu sau, La Sát Nữ cũng không xuất hiện nữa, Cố Sơn mới mờ mịt tiếp nhận tiếng reo hò ủng hộ thắng lợi của mình.

Ở bên ngoài cách Tử Nhạc Thành cả vạn dặm, trên thuyền gỗ, Dương Khai mang theo Trương Nhược Tích một đường bay vù vù, nhanh như tia chớp. Khi nàng đang va chạm một chiêu cuối cùng với Cố Sơn, Dương Khai liền lắc mình tiến vào lôi đài, dẫn Trương Nhược Tích ra ngoài.

Thắng bại đã phân, không nhất định phải đánh nữa. Cố Sơn đã là nỏ mạnh hết đà, Trương Nhược Tích lại cũng không đáng lo ngại, chỉ cần để Trương Nhược Tích xâm nhập tới bên cạnh Cố Sơn, nàng sẽ có thể thoải mái đánh hắn rớt xuống đài.

Dĩ nhiên lấy tu vi Đế Tôn Cảnh của hắn, phối hợp với bí thuật không gian, dựa vào thực lực và ánh mắt của những võ giả Tử Nhạc Thành kia căn bản không nhìn ra bất kỳ đầu mối nào, điều này sẽ đưa đến kết quả giống như Trương Nhược Tích bị đánh tan xương nát thịt.

Sau khi được Dương Khai mang ra ngoài, Trương Nhược Tích lập tức thu liễm khí tức hung ác bén nhọn lại, trở nên vô cùng hiền lành, lẳng lặng đứng trên thuyền gỗ. Nàng không ngừng dùng ánh mắt sợ sệt nhìn bóng lưng Dương Khai, sợ hãi hắn sẽ vì mình trong khoảng thời gian qua tùy ý làm xằng làm bậy mà tức giận.

Nàng cũng không biết bản thân xảy ra chuyện gì, trước giờ nàng chưa từng tranh đấu với ai, nhưng sau khi lên lôi đài lại nhiệt huyết sôi trào. Trên người, mỗi một lần đau đớn, mỗi một giọt máu tươi chảy ra lại làm cho nàng có một loại cảm giác vô cùng thích thú, dường như ẩu đá sống chết với người khác là chuyện nàng thích nhất vậy.

Mỗi lần sau khi từ lôi đài trở về, nàng đều cảm thấy ảo não không vui, cảm gác mình không nên như thế, ngoan ngoãn đi theo tiên sinh không phải tốt lắm sao, tại sao lại cùng người khác đánh giết? Nàng thầm tự nhủ, lần sau tuyệt đối sẽ không đi Tử Nhạc Thành.

Nhưng vừa đến ngày thứ hai, cái ý nghĩ kia lại rục rịch ngóc đầu dậy, khiến nàng không tự chủ được sải bước chân, đi đến lôi đài với thân phận La Sát Nữ chấp nhân sự khiêu chiến của từng võ giả một. Đánh toàn bộ bọn họ xuống dưới, hưởng thụ sự vui sướng khi tranh đấu với người khác, thắng bại nàng không quan tâm, nàng chỉ muốn quá trình mà thôi.

Nàng có chút sợ hãi chính bản thân mình, cảm thấy trong cơ thể mình đang phong ấn một con quỷ.

- Ngươi thích sử dụng kiếm? Dương Khai đột nhiên hỏi, cũng không quay đầu lại.

- Hả? Trương Nhược Tích run lên hoảng sợ, nhưng rất nhanh kịp phản ứng, nói: -Ta cũng không biết.

Dương Khai nói: -Ta thấy lúc ngươi cùng Cố Sơn tranh đấu rất thích sử dụng kiếm chỉ, hơn nữa trên người còn có kiếm ý rất mãnh liệt.

Hắn dừng một chút, nói: -Trước kia ngươi đã từng dùng qua bí bảo dạng kiếm sao?

- Không có. Trương Nhược Tích chậm rãi lắc đầu, thấp giọng nói: - Ta chưa từng dùng qua bí bảo bao giờ.

- Vậy thì lạ thật. Trên mặt Dương Khai lộ vẻ nghi ngờ, kiếm chỉ của Trương Nhược Tích tuy rằng còn chưa thành thục, nhưng uy lực cực lớn, hơn nữa kiếm ý bao phủ trên người nàng cũng không phải là giả, nếu không phải là võ giả đã thấm nhuần kiếm thuật nhiều năm thì không thể nào có loại uy thế này.

Trong những cường giả Dương Khai đã thấy, người có kiếm ý mạnh nhất chính là Thiên Vũ Thánh Địa Trần Văn Hạo, hắn có một thanh Đế Bảo Thủy Lưu Kiếm, Tam Thiên Kiếm Đạo của hắn kia khiến Dương Khai đến nay nhớ lại đều cảm thấy vô cùng cảm khái.

Thỉnh thoảng Dương Khai cũng sử dụng kiếm, Bách Vạn Kiếm là một thanh kiếm bản lớn. Song đó không phải là sở trường của hắn, những chiêu thức hắn thi triển ra, đều là bí thuật vốn có của Bách Vạn Kiếm, không bằng một phần vạn của Trần Văn Hạo.

Nhưng kiếm ý của Trương Nhược Tích lại là tự nhiên mà thành, hung ác chí cực. Hiện tại nàng giống như một viên ngọc thô chưa mài dũa vậy, nếu có thể khai thác toàn bộ tiềm lực của nàng, nàng sẽ có thể tỏa sáng tuyệt đối kinh người.

Bỗng nhiên, Dương Khai nghĩ tới một chuyện. Khi Trương Nhược Tích tấn thăng đại cảnh giới, phía sau nàng liền hiện ra hình bóng một nữ nhân không chỉ một lần, cũng không biết thiếu nữ kia là thần thánh phương nào, mỗi lần hiện ra đều há miệng hút thiên địa dị tượng khi Trương Nhược Tích tấn thăng vào trong miệng, giúp cho Trương Nhược Tích đột phá vô cùng dễ dàng.

Hơn nữa khi nữ tử kia xuất hiện, trên tay còn có một thanh trường kiếm to lớn trông vô cùng rung động. Có lẽ, sở dĩ Trương Nhược Tích có kiếm ý, khi xuất chiêu không tự chủ được vận dụng chỉ kiếm, là có quan hệ với hư ảnh kia? Mặc dù đây chỉ là suy đoán, song Dương Khai lại cảm thấy có khả năng rất lớn.

Nếu Trương Nhược Tích thích sử dụng kiếm, Dương Khai cảm thấy có thể giao Bách Vạn Kiếm cho nàng luyện hóa sử dụng. Thanh kiếm trên tay hư ảnh thiếu nữ kia là một thanh trường kiếm to bản, mà Bách Vạn Kiếm cũng cùng loại hình, chắc hẳn Trương Nhược Tích sẽ thích.

Chỉ là dù sao Bách Vạn Kiếm cũng không phải là đồ của Dương Khai, nó chính là vật gia truyền vủa Tần gia Phong lâm Thành, lúc Tần lão gia tử giao Bách Vạn Kiếm cho Dương Khai cũng đã nói rất rõ ràng, muốn hắn bảo quản thay, đợi một ngày Tần Ngọc có thể tấn cấp lên Đế Tôn Cảnh, Dương Khai trả lại kiếm cũng không muộn. Cho nên Dương Khai nghĩ đi nghĩ lại, vẫn bỏ ý nghĩ này đi, cầm đồ người khác lại đem đi tặng người, nói gì cũng không chấp nhận được.

Xem ra nên đi tìm một món Đế Bảo dạng kiếm bản lớn. Mấy người đi theo hắn, Lưu Viêm được có Tịch Diệt Lôi Châu, Hoa Thanh Ti có Ngũ Sắc Trường Mâu, ngay cả pháp thân cũng có Ma Binh Chiến Chùy, cái nào không phải là Đế Bảo chứ? Tự nhiên Dương Khai không thể bên nặng bên nhẹ.

- Tiên sinh, thật xin lỗi, Nhược Tích không nên chưa xin phép người đã gây ra nhiễu loạn lớn như vậy! Trương Nhược Tích bỗng nhiên thu hết can đảm, cúi đầu nhận sai nói.

Dương Khai cười ha hả, nói: - Sao ta lại trách ngươi, ngươi có gì sai mà phải xin lỗi?

Trương Nhược Tích ngẩng đầu, ngạc nhiên nói:

- Tiên sinh, ngài không tức giận sao?

Dương Khai cười híp mắt nói: -Con đường của mình, tự mình quyết định, không cần quan tâm người khác nghĩ sao, chỉ cần không thẹn với bản tâm là được. Ta hỏi ngươi, ngươi chiến đấu trên lôi đài kia rất vui sao?

- Vui lắm! Trương Nhược Tích không cần suy nghĩ, gật mạnh đầu.

- Vậy ngươi có giết người không?

Trương Nhược Tích lắc lắc đầu, nói: - Mỗi lần đều đánh bọn họ rơi xuống đài, không có giết bọn họ.

- Vậy ngươi có cảm thấy áy náy không?

Trương Nhược Tích nghiêm túc nghĩ nghĩ, rồi lắc đầu nói:

- Không có, tài nghệ bọn họ không bằng người, hơn nữa nếu đã lên lôi đài, tự nhiên phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị đánh rơi xuống dưới, Nhược Tích cũng ôm ý nghĩ như vậy mà lên.

- Vậy là được rồi. Dương Khai gật đầu nói: - Ngươi cảm thấy đúng là được, trên con đường ngươi đi sau này, không tránh khỏi có người khua môi múa mép giảng đạo với ngươi, nếu người ta nói có đạo lý, có thể khiêm tốn chấp nhận lắng nghe, còn nếu người ta nói năng vô lý bát nháo thì cứ khinh thường để những lời khó ngửi ngoài tai, điều quan trọng nhất chính là Dương Khai đưa tay chỉ chỉ tim của mình.

- Ta hiểu rồi! Trương Nhược Tích khẽ gật gật đầu, bỗng nhiên lại lộ ra nụ cười như hoa, vui vẻ nói: - Đi lịch lãm với tiên sinh thật là tốt!

Nửa tháng sau, sau nhiều lần thuyên chuyển, Dương Khai đã tiến vào nội địa Đông Vực. Trong khoảng thời gian này, hắn cùng Trương Nhược Tích kết bạn mà đi, trên đường đi qua vô số đồng bằng, sông núi, nhận thức phong thổ nơi này, dạy Trương Nhược Tích tu luyện, ngược lại cũng không buồn tẻ.

Tốc độ tiến triển của Trương Nhược Tích cực nhanh, tuy rằng cảnh giới tu vi không tăng lên quá nhanh, nhưng đối với khả năng khống chế lực lượng của bản thân lại tiến triển cực nhanh, điều này có quan hệ cực lớn với hai mươi ngày tranh đấu tại Thăng Long Đài kia.

Tranh đấu kịch liệt thường có thể kích phát tiềm năng của con người, khiến họ nhanh chóng trưởng thành. Trước kia, tuy rằng Trương Nhược Tích trong tranh đấu cũng đã có bước trưởng thành, nhưng kinh nghiệm lại lắng đọng lại, tích lũy tại khắp nơi trên thân thể.

Cùng lịch lãm bên cạnh Dương Khai, nàng đã luyện hóa hấp thu hoàn toàn những kinh nghiệm đã lắng đọng này, không ngừng hồi tưởng lại những trận chiến đấu trên lôi đài, những cái đã đạt được cũng như những khó khăn gặp phải. Dương Khai quan sát hết thảy, hắn cũng không bình luận bất cứ điều gì.

Một ngày nọ, hai ngươi đang bay vù vù, bỗng nhiên thân hình Dương Khai chợt ngừng lại, điều khiển mộc thuyền dừng giữa không trung.

- Làm sao vậy? Trương Nhược Tích vội vàng hỏi, đồng thời thả thần niệm dò xét xung quanh. Nàng còn tưởng rằng gặp nguy hiểm gì đó. Nhưng nhìn tới nhìn lui cũng không thấy xung quanh có điều gì bất thường.

Lại nhìn về phía Dương Khai, chỉ thấy vẻ mặt hắn tỏ ra cổ quái, lấy từ trong lòng ngực ra một quyền trượng màu vàng, phóng thần niệm bao phủ lên quyền trượng. Ngay sau đó, Dương Khai chợt biến sắc, vẻ mặt xanh mét. Trương Nhược Tích sợ tới mức thở mạnh cũng không dám, từ khi đi theo Dương Khai đến nay, nàng chưa bao giờ thấy hắn tức giận như lúc này, có thể khiến Dương Khai tức giận như vậy, chắc chắn là việc trọng đại nào đó a.

Quyền trượng màu vàng kia... rốt cuộc là cái gì? Vì sao sau khi tiên sinh dò xét qua tâm trạng lại kích động như vậy. Trương Nhược Tích không hiểu, nhưng cũng không dám hỏi thăm. Ngay sau đó, thần niệm kinh khủng của Dương Khai như thủy triều khuếch tán ra xung quanh, trong nháy mắt đã bao trùm lên một phạm vi rộng lớn.

Một lát sau, Dương Khai tựa như đã phát hiện ra gì đó, lắc mình dẫn theo Trương Nhược Tích phá toái hư không, biến mất tại chỗ. Chờ đến lúc hiện thân lại, Trương Nhược Tích phát hiện mình cùng tiên sinh đã đi không biết bao nhiêu dặm, đang lơ lửng trong hư không, phía dưới có một đám võ giả đang vây công một con yêu thú vừa giống rùa vừa giống hổ.

Con yêu thú này tỏa ra yêu khí nồng đậm, thoạt nhìn đạt cấp mười một đỉnh phong, đổi thành tu vi võ giả, đó chính là Đạo Nguyên Cảnh đỉnh phong. Mà trong đám người vây công nó, chỉ có ba võ giả Đạo Nguyên Cảnh, còn lại tất cả đều là Thánh Vương Cảnh, ngay cả ba người Đạo Nguyên Cảnh kia, tu vi cũng không cao lắm, chỉ khoảng nhất tầng, lưỡng tầng cảnh, nhìn qua dường như là trưởng bối của một tông môn nhỏ đang dẫn đệ tử đi lịch lãm, chẳng biết tại sao lại gặp phải yêu thú này.

Đệ tử các tông môn như vậy lập nhóm đi lịch lãm là chuyện rất thường gặp, đa số cũng sẽ có một vài trưởng bối tu vi cao hơn đi cùng, một là để bảo vệ đệ tử, hai là xem xét thành quả tu luyện của các đệ tử, nếu không cần thiết, những trưởng bối này sẽ không dễ dàng hiện thân. Trên mặt đất có một khối thi thể bị xé rách nằm đó, những võ giả còn sống đều tỏ ra khẩn trương sợ hãi, trên người ít nhiều đều có thương tích. Nhìn tình huống này, dường như bọn họ cũng không phải đối thủ của con yêu thú kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK