Rất nhanh, Dương Khai liền bị trận đại chiến này thu hút, dần dần quên sạch cơn đau đớn, dồn hết sức chú ý vào đó.
Hai bên đại chiến đều là cường nhân xuất chúng, những đợt sóng năng lượng bùng phát giữa từng chiêu thức đó mạnh đến mức không tưởng, mang uy năng hủy thiên diệt địa thật sự.
Một phe là cường nhân khí độ phóng đãng, toàn thân đầy khí tà ma, một phe là một gã trung niên dáng vóc nho nhã, cử chỉ điềm đạm.
Diện mạo của phe đầu khiến Dương Khai cảm thấy quen quen, nghĩ một lúc, mắt hắn liền sáng rực, lập tức hiểu ra cường nhân đầy tà khí này rốt cuộc là ai.
Đại Ma Thần!
Nhân vật mạnh nhất trong truyền thuyết, Đại Ma Thần!
Dương Khai từng nhìn thấy pho tượng Đại Ma Thần ở Tiểu Huyền Giới của tộc Cổ Ma, giống y như đúc với con người đang đứng trước mặt đây, không khác một chút nào.
Đại Ma Thần là nhân vật trong truyền thuyết, vào thời của y, không ai có thể nằm ngoài bàn tay y, đó là thiên hạ vô địch được công nhận! Dưới sự thống lĩnh của y, cả Ma tộc binh hùng tướng mạnh, kể cả loài người là loài đông nhất, cũng phải tránh đường.
Sau thời của y, không một người thống trị nào của Ma tộc dám tự xưng là Ma thần, mà chỉ tự coi là Ma tôn, nhằm tỏ ý sùng bái và kính ngưỡng Đại Ma Thần.
Nghe đâu từng có một đời Ma tôn không biết điều, tự phong là Ma thần, rốt cuộc chưa được hưởng mấy ngày quyền lực chí cao vô thượng, đã bị thủ hạ vây sát.
Có thể thấy Đại Ma Thần đã để lại ảnh hưởng như thế nào với toàn Ma tộc.
Mà theo cảnh tượng trước mắt đây, Đại Ma Thần này hẳn vẫn chỉ đang ở giai đoạn trưởng thành, chưa đến trạng thái đỉnh cao. Dù là vậy, người có thể đấu với y cũng cực kỳ hiếm.
Gã trung niên này hẳn là một người có đủ tư cách!
Thánh chủ Cửu Thiên Thánh Địa đương thời! Chân thân hài cốt mang vô số vết rạn nứt.
Dương Khai bất giác thấy kích động, hắn không biết tại sao mình lại thấy được trận chiến xảy ra từ cách đây hằng hà vô số năm, song cũng có thể phỏng đoán rằng việc này có liên quan tới giọt máu Ma thần, hoặc là trong máu Ma Thần có chứa ký ức của Đại Ma Thần, nên hắn mới nhìn thấy được.
Đại Ma Thần và Thánh chủ lúc đó đều có tu vi Nhập Thánh tam tầng cảnh, trận chiến này hẳn phải là trận đối quyết đỉnh cao nhất.
Đại chiến không biết do đâu mà nổ ra, lúc Dương Khai nhìn thấy thì đã đang diễn ra rồi, giữa từng đợt va chạm kịch liệt, hai người đều thi triển hết toàn lực.
Đánh từ dưới đất lên trời, từ trên trời đến trời sao, rồi lại từ trời sao trở về mặt đất, cảnh tượng biến đổi cực nhanh, về công lực cũng bên tám lạng người nửa cân, trong một lúc căn bản không phân rõ thắng bại.
Nhưng Dương Khai lại nhìn đến mê mẩn, không một chút sốt ruột.
Mục sở thị một trận đại chiến kinh thiên như vậy vô cùng có ích cho hắn. Những võ giả trẻ tuổi của các thế lực lớn kia đa phần đều có tiền bối dẫn dắt, quan sát các trận chiến của võ giả cảnh giới cao, từ đó rút ra kinh nghiệm chiến đấu, cảm ngộ được những điều mà ngày thường tu luyện không thể nào thấu hiểu được.
Có thể nói, điều đang được bày ngay trước mắt Dương Khai là một cơ duyên!
Cách ứng biến và năng lượng phóng thích trong cuộc đấu của hai người này đều khiến Dương Khai phải nghiền ngẫm, quan sát tỉ mỉ, so sánh với chính mình khi chiến đấu.
Thời gian trôi qua, không tỏ là đã trôi qua bao lâu, thế cân bằng vốn có đã dần dần bị phá vỡ.
Không rõ vị Thánh chủ đó nôn nóng đánh thắng hay là gì, ra chiêu còn chưa có công hiệu, đã nhanh chóng rơi vào thế yếu.
Đại Ma Thần khí độ phóng đáng, tựa như guồng cuồng phong, liền hạ sát thủ.
Đang xem rất đã mắt, thì cảnh tượng trước mặt chợt biến đổi, có lẽ là vì thời gian quá lâu, ký ức chứa trong giọt máu Ma thần đó không duy trì được suôn sẻ.
Đợi đến lúc Dương Khai nhìn lại, thì trận chiến đó phân thắng bại, Thánh chủ khi đó thổ huyết không ngừng, mặt trắng bệch, hóa thành một vệt sáng dài, tháo chạy cấp tốc khỏi Đại Ma Thần.
Trước khi đi, y đã cuốn đi mất một giọt máu vàng của Đại Ma Thần.
Đại Ma Thần chỉ đứng im một chỗ, lạnh lùng mà ngạo nghễ nhìn theo bóng dáng chật vật của y, không hề có ý muốn truy kích, một lát sau, y khẽ lắc lư rồi biến mất tăm.
Cảnh tượng hiển hiện trong trí óc gián đoạn từ đây...
Dương Khai thở phào một hơi, tâm trạng kích động từ từ lắng xuống.
Hắn không ngờ mình lại có thể dùng cách này để tận mắt nhìn thấy Đại Ma Thần. Kể từ sau khi đến đại lục Thông Huyền, hắn đã nhiều lần được nghe những người khác nhau nhắc đến truyền thuyết về người này, mà y còn có một mối quan hệ phức tạp với chính hắn.
Ngạo Cốt Kim Thân là xương cốt của y, Diệt Thế Ma Nhãn là mắt của y, thậm chí đến Vô Tự Hắc Thư cũng là do y tạo nên, đáng tiếc y đã thành người thiên cô, Dương Khai cũng không có duyên được gặp.
Nay Dương Khai coi như đã được toại nguyện.
Những thứ Đại Ma Thần để lại đã giúp đỡ Dương Khai rất nhiều trên con đường trưởng thành của hắn, nhưng Dương Khai cảm thấy, hắn sẽ không để con đường của y trói buộc, ngược lại, hắn càng tin chắc mình có thể bước trên con đường mà Đại Ma Thần chưa thể đặt chân đến, vượt qua thành tựu của y năm xưa.
Chỉ có vậy, hắn mới có thể không phụ nguồn tài nguyên khổng lồ mà mình đang nắm giữ, chỉ có vậy, hắn mới có thể chứng minh rằng, tất cả những gì hắn sở hữu không phải Đại Ma Thần an bài là được.
Song, quan sát xong trận đại chiến này, Dương Khai cuối cùng cũng hiểu ngọn ngành về cái quan tài đó.
Những vết thương trên hài cốt của Thánh chủ đời đó hẳn là do Đại Ma Thần gây ra. Sau trận chiến đó, y trở về Thánh địa, không lâu sau hẳn là đã qua đời, lưu lại Ma Thần Kim Huyết, cũng chỉ là vì tâm bất phục mà thôi.
Không ngờ hôm nay lại khơi dậy lòng hiếu kỳ của Dương Khai, khiến hắn có được Ma Thần Kim Huyết, và chứng kiến được trận kịch chiến đó.
Trong Thánh lăng, Dương Khai từ từ mở mắt ra, bóng tối bao trùm nơi này không rõ đã phai đi từ khi nào và trở lại với không gian dày đặc âm khí.
Cảm ngộ thử bản thân, Dương Khai liền có chút kinh ngạc.
Tuy cơ thể hắn chịu nhiều thương tổn, nhưng nhờ sức khôi phục mạnh mẽ, những thương thế này đều không có vấn đề gì, điều khiến hắn để tâm là, hình như vì hắn đã dung hợp giọt Ma Thần Kim Huyết đó, mà máu chảy trong cơ thể hắn cũng đã có những thay đổi rõ rệt.
Máu màu vàng càng nhiều hơn, hung sát ma khí trong Ngạo Cốt Kim Thân cũng thuần chất hơn.
Thậm chí, hắn còn âm ỉ lĩnh hội được một chiêu thần thông thuộc về Đại Ma Thần!
Thuật Phân Thần!
Lợi dụng một lạc ấn thần hồn của chính mình, trút vào năng lượng thần hồn khổng lộ, dùng phương thức đặc biệt để cấu thành, tu bổ, có thể tạo nên một thần hồn khác, và thần hồn này có thể nhập chủ vào thể xác của người khác, trở thành phân thân cho chính mình.
Xét theo trình độ tôi luyện của phân thân mà có thể sở hữu đủ dạng năng lực của chân thân, phân thân mạnh nhất có thể phát huy tám phần công lực của chân thân, thậm chí là cao hơn.
Dương Khai sáng rực hai mắt, chợt nhớ đến phân thần của Ma tướng Mông Qua mà hắn từng gặp ngày trước.
Ở Hung Sát Tà Động, Dương Khai không biết chuyện, đã dùng Tỏa Ma Liên tiêu diện phân thần của Mông Qua, lúc đó còn bị y uy hiếp kia.
Mãi đến khi tới đại lục Thông Huyền, Dương Khai mới biết Mông Qua rốt cuộc là ai, cũng biết được sự lợi hại của y.
Nói vậy thì, chiêu mà hồi đó Mông Qua thi triển chính là Thuật Phân Thần, phân thân đến tận Hung Sát Tà Động, có điều nếu so với Thuật Phân Thần của Đại Ma Thần thì vẫn có khoảng cách không hề nhỏ.
Phân thần của Mông Qua quá yếu.
Dương Khai đoán có thể y đã lấy được vài điển tịch mà Đại Ma Thần để lại, lần mò được vài chiêu trò, nhưng lại không tinh thông mấy, mà cũng không chính thống gì.
Tu luyện Thuật Phân Thần không chỉ có ngần ấy cái hay, một khi phân thần được sinh ra, thì trong thức hải cũng đồng thời có hai thần hồn, hai thần hồn đều tu luyện, lực thần thức cũng sẽ mạnh nhanh hơn người khác gấp bội.
Dĩ nhiên, cái giá phải trả trước đó chắc chắn là vô cùng lớn! Muốn cấu thành phân thần cần đến năng lượng thần thức vô cùng lớn.
Có điều với Dương Khai mà nói, những điều này đều không thành vấn đề, Ôn Thần Liên lục thái luôn không ngừng ôn dưỡng thần hồn cho hắn, lực thần thức muốn bổ sung lúc nào cũng được.
Nhìn quanh quất, bên trong Thánh lăng thật bừa bộn, dường như vì sự xuất hiện của hắn tại đây, mà Tiểu Huyền Giới này đã bị triệt phá rồi.
Có lẽ từ nay về sau, các Thánh chủ có vào đây cũng chẳng đạt được ích lợi gì, cũng sẽ không bị tiền nhân tẩy não.
Dương Khai không khỏi xấu hổ, tuy nói là bị bọn Từ Hợp kém vào đây, nhưng nói thế nào thì Thánh lăng cũng là một nơi căn cơ của Cửu Thiên Thánh Địa, nếu để họ biết mình đã phá hủy nơi này thì có lẽ bất luận thế nào, họ cũng sẽ dễ dàng thả hắn đi.
Ít nhất, hắn phải nhận chức vị Thánh chủ đó thì họ mới chịu thôi.
Huống hồ Linh Giới của Thánh chủ đã in dấu thần hồn của hắn rồi.
Dương Khai rùng mình, thầm nghĩ chắc lần này xong đời rồi, trừ phi hắn trở mặt với Cửu Thiên Thánh Địa, bằng không sự việc khó có cách mà vãn hồi.
Thở dài một lúc, Dương Khai cũng không vội rời khỏi Thánh lăng, mà lưu lại đây bắt đầu luyện Thuật Phân Thần của Đại Ma Thần.
Trong thức hải, hắn ngưng tụ ra lạc ấn thần hồn, dùng pháp môn và phương thức đặc thù đó để trút lực thần thức vào trong lạc ấn này, tu bổ, cấu thành nên phân thần của mình.
Lực thần thức hao đi cực nhiều, dù có Ôn Thần Liên lục thái bổ sung cũng không đủ dùng, may thay không gian Hắc Thư của Dương Khai thường trữ sẵn không ít đan dược, trong đó có cả loại bổ sung lực thần thức.
Còn có cả ba loại Vạn Dược, thành thử phần bổ sung không đáng lo ngại.
Ngày tháng thoi đưa, thời gian dần trôi qua.
Bên trong Thánh lăng không thấy được mặt trời, Dương Khai vốn không muốn ra ngoài mấy, chỉ hy vọng mượn thời gian để hắn có thể tránh xa dần khỏi tầm nhìn của phía Từ Hợp, nên cứ ở mãi trong này tu luyện.
Mãi sau khi Thuật Phân Thần có chút kết quả, thêm một thần hồn xuất hiện trong thức hải, Dương Khai mới ngừng tu luyện.
Phần còn lại hắn không cần phải để tâm là mấy, càng lâu dài, phân thần sẽ càng cứng cáp, càng mạnh hơn, chỉ đáng tiếc là nó không có ý thức và cảm xúc như của chính hắn, đợi đến khi nào nó thuần thục đến một mức độ nhất định, mới tìm một vật chứa thích hợp cho nó trú ngụ, dùng đó làm phân thân cho hắn.
Phân thân như vậy không có ý thức và tư duy, song Dương Khai có thể điều khiển nó đi đến vài nơi mà hắn không tiện đi, hoặc có thể sẽ phát huy tác dụng bất ngờ vào một số thời điểm nào đó!
Chậm rãi đứng dậy, Dương Khai thả thần niệm, tìm đường ra khỏi Thánh lăng.