- Vâng vâng vâng, cảm tạ huynh đài, cảm tạ đa tạ trưởng lão. Tạ Hoằng Văn khóc rống, không ngừng cám ơn.
- Còn chưa cút? Tiền Thông giận dữ quát, Tạ Hoằng Văn vội đứng lên, chân run rẩy vội chạy đi xa. Hắn không dám ở lại đây nữa, còn ở đây, chỉ sợ không giữ được mạng nhỏ.
Sau một hội tranh chấp phân xử xong, mọi người đều hài lòng.
Dương Khai lấy được hai thần hồn cường giả Phản Hư Cảnh, có thể thông qua hấp thu võ đạo thiên đạo của bọn họ cảm ngộ được nghiên cứu về Thế, tự nhiên mừng rỡ. Về phần Tạ Hoằng Văn, hắn không thể không nể mặt Tiền Thông, thật muốn giết Tạ Hoằng Văn, chỉ sợ Tiền Thông sẽ trở mặt với mình, mất nhiều hơn được.
Tiền Thông không dễ dàng mới cứu được Tạ Hoằng Văn, cũng rất hài lòng, cảm thấy Dương Khai tuy rằng còn trẻ, nhưng lại hiểu tiến lùi, thật là không tệ.
Đây là một cái kết cục mình vui bạn vui mọi người cùng vui.
- Tiền trưởng lão, lần này cám ơn ngài, vãn bối ghi khắc trong lòng. Dương Khai nghiêm mặt chắp tay cám ơn, hắn biết nếu không có Tiền Thông gấp rút chạy đến, lần này mình nhất định phải đại khai sát giới. Tạ Hoằng Văn chết là chắc, nhưng Tạ Hoằng Văn vừa chết, mình cũng không còn dừng chân ở chỗ này, dưới Long Huyệt sơn còn rất nhiều Không Linh Tinh, chính vì chuyện này, Dương Khai cũng phải cám ơn Tiền Thông, hắn đã cho mình có đủ thời gian hòa hoãn.
- Hiền điệt khách khí. Tiền Thông cười ha ha. - Lão hủ cũng không làm gì, ngược lại hiền điệt là rồng phượng trong người, không ngờ tu vi mới Nhập Thánh nhất tầng cảnh đã trọng thương được đám người Hồng Chấn, thành tựu tương lai không thể lường được.
- Không phải công lao của tôi, tôi chỉ là mượn uy lực trận pháp mà thôi. Dương Khai cười khẽ.
Tiền Thông như là hiểu được, lại nhìn trận pháp mấy lần, nhưng hiện tại trận pháp chưa mở, hắn không nhìn ra đầu mối gì, trong lòng thầm chấn động. Suy đoán chẳng lẽ người sau lưng Dương Khai không chỉ là một vị luyện khí sư Hư cấp, còn là đại sư trận pháp?
Hắn đoán hoàn toàn chính xác, chỉ là đoán không đúng người mà thôi. Bí bảo là Dương Viêm luyện chế, trận pháp là Dương Viêm bố trí, người cũng ở ngay trước mắt Tiền Thông, đáng tiếc Tiền Thông lại không biết.
- Hiền điệt có chỗ ở tốt chứ? Tiền Thông chợt chuyển lời: - Nếu như còn chưa có chỗ ở, vậy thì lão phu có thể đề cử cậu đi Ảnh Nguyệt Điện. Với tư chất của hiền điệt, vào Ảnh Nguyệt Điện nhất định có thể trở thành đệ tử hạch tâm. Chỉ là không biết hiền điệt có vừa mắt hay không.
Dương Khai nào không biết hắn đang có chủ ý gì, chầm chậm lắc đầu: - Không cần, tôi ở đây rất tốt. Tiểu tử nhàn nhã quen rồi, không hiểu lễ tiết, thật đi vào đại tông môn, chỉ sợ sẽ gây ra trò cười.
Tiền Thông cười khẽ, lập tức không níu kéo vấn đề này nữa, hắn biết nếu mình còn bám lấy lời này, nỗ lực vừa rồi cũng sẽ mất trắng. Vô tình cố ý liếc qua hang động, cũng không nói nữa, chờ Dương Khai mời mình vào trong hang động ngồi chơi.
Theo hắn nghĩ, vị luyện khí sư Hư cấp kiêm đại sư trận pháp sau lưng Dương Khai nhất định đang nghỉ ngơi trong hang động, mình đi vào, nếu may mắn nói không chừng sẽ gặp mặt được một lần.
Hắn không nói, Dương Khai cũng không còn lời nào, hắn muốn vội đi bế quan nghiên cứu cái gì gọi là Thế nữa, nào còn tâm tình nói chuyện, chỉ thiếu chút lên tiếng tiễn khách.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn một hồi, đều cảm thấy khó xử.
- Vũ Y bái kiến Tiền trưởng lão. Vào lúc mấu chốt, Vũ Y dẫn Dương Viêm đi tới, duyên dáng hành lễ, phá vỡ không khí ngột ngạt.
- Tốt tốt tốt. Tiền Thông mỉm cười gật đầu. - Cô là đệ tử Hải Khắc gia tộc phải không?
- Phải, chẳng qua Vũ Y đã thoát ly gia tộc, hiện tại đi theo cạnh Dương sư huynh. Vũ Y nhẹ nhàng đáp.
- Được, đi theo Dương hiền điệt, nhất định có tiền đồ hơn so với Hải Khắc gia tộc, ánh mắt tiểu nha đầu không kém, cố gắng thêm nữa, tốt nhất có thể trói buộc thân tâm của Dương hiền điệt.
Lão già này, đúng là già không nên nết mà! Dương Khai thầm oán.
Vũ Y mặt nhỏ đỏ lên, mím môi nói: - Vũ Y kém cỏi, chỉ sợ không xứng với Dương sư huynh.
Nàng thật không phải coi thường mình, sau khi thấy được bản lĩnh của Dương Khai, nàng quả thật cảm thấy người xứng đôi với Dương Khai thật là quá ít, dù sao bản thân nàng nhất định không được. Hơn nữa, hiện tại nàng không có nhiều ý tưởng về chuyện nam nữ, Tiền Thông thuận miệng nói, nàng cũng chỉ thuận thế đáp mà thôi.
- Vị này là... Tiền Thông lại chuyển sang nhìn Dương Viêm. Có thể đi theo Vũ Y đến đây, khẳng định địa vị không thấp với Dương Khai, Tiền Thông cũng không dám sơ sẩy.
- Đây là sư muội của vãn bối. Dương Khai không chờ Dương Viêm lên tiếng, chủ động giới thiệu.
Vũ Y cùng Dương Viêm đều kinh ngạc nhìn hắn.
- Ồ, thì ra là sư muội của hiền điệt, không tệ không tệ.
- Muội ấy còn là luyện khí sư Thánh cấp. Dương Khai cố ý bổ sung thêm.
Ánh mắt Tiền Thông sáng lên, tựa như rất mừng rỡ, cười ha ha: - Tuổi còn nhỏ đã là luyện khí sư Thánh cấp, xem ra ngày sau sư muội của hiền điệt cũng sẽ có thành tựu không kém.
- Đương nhiên đương nhiên, sư muội rất lợi hại. Dương Khai vội gật đầu không ngừng.
- Lão phu vốn tưởng rằng những đệ tử trong tông môn đã rất không kém, hôm nay gặp hai sư huynh muội các người, mới biết đệ tử trong tông môn thật không ra gì. Đáng tiếc, nếu hai sư huynh muội hiền điệt có thể gia nhập Ảnh Nguyệt Điện ta thì tốt rồi.
- Ngày sau nếu chúng tôi muốn gia nhập thế lực nào, nhất định sẽ chọn Ảnh Nguyệt Điện đầu tiên.
Tiền Thông cười to, gật đầu vừa lòng: - Như vậy, lão phu chờ đợi hồi âm của hiền điệt!
Thấy Dương Khai không có ý mời mình vào làm khách, Tiền Thông cũng không dài dòng nữa, nói rồi liền cáo từ Dương Khai, xoay người bước đi.
Đi chưa được bao xa, bỗng nhiên vòng ngược trờ lại.
- Tiền trưởng lão còn có gì căn dặn? Dương Khai khó hiểu nhìn hắn.
Tiền Thông nói: - Hiền điệt có muốn đi tham dự hội đấu giá Tụ Bảo Lâu?
- Hội đấu giá? Dương Khai nhíu mày, hắn chưa từng tham dự hội đấu giá như thế, cũng không có hứng thú gì với chuyện này. Hiện tại hắn muốn làm nhất là bế quan nghiên cứu Thế, vừa muốn từ chối, lại thấy Vũ Y cùng Dương Viêm đều tràn đầy mong chờ, lời tới miệng liền thay đổi: - Khi nào sẽ có hội đấu giá?
Tiền Thông mở nhẫn không gian lấy ra một tấm thiệp mời ánh ràng rực rỡ, đưa cho Dương Khai, nói: - Thời gian địa điểm đều có ghi trên đó, nếu như hiền điệt có thời gian thì đi xem thử, dù cho đồ ở đó không lọt mắt, đến góp náo nhiệt cũng hay. Đương nhiên, nếu hiền điệt có thứ tốt, cũng có thể lấy ra bán, đồ bán trên hội đấu giá sẽ có giá cao hơn bình thường rất nhiều.
Dương Khai nhận lấy thiệp mời cũng không xem kỹ, trực tiếp đưa cho Vũ Y, nói: - Có thời gian, chúng ta sẽ đi xem thử.
- Được, đến lúc đó lão phu cũng sẽ đi, hiền điệt có thể báo tên của lão phu. Tiền Thông nói xong, thế mời đi lần nữa.
Chờ hắn đi xa, Dương Khai mới nhìn xung quanh, phát hiện người Hải Khắc gia tộc đã sớm biến mất, không biết ở đâu, nhưng mà nhất định Vũ Y sẽ không làm khó bọn họ.
- Dương Khai, làm gì cậu phải nói tôi là sư muội của cậu chứ? Dương Viêm khó hiểu nhìn Dương Khai.
- Vào rồi nói. Dương Khai vẫy gọi nàng, có vẻ thần bí.
Ngoài hang động, Dư Phong cùng các đệ tử Hải Khắc gia tộc tràn đầy sùng bái nhìn Dương Khai, tôn hắn như người trời.
Có thể trọng thương hai Phản Hư Cảnh, cho dù là mượn uy lực đại trận, nhưng không phải người nào cũng có thể làm được. Vừa rồi quá đông người, mọi người đều biểu hiện rất bình thản, mãi đến giờ mới biểu lộ ra chấn động cùng sùng bái.
- Đều đi tu luyện.
Dương Khai phất tay với bọn họ, dẫn Vũ Y cùng Dương Viêm vào nhà đá của mình. Đóng cửa đá lại, mới bảo các nàng ngồi xuống.
Thấy Dương Khai trịnh trọng như thế, Vũ Y cùng Dương Viêm cũng không khỏi nghiêm mặt, biết hắn có chuyện trọng yếu muốn nói, không thì tuyệt đối sẽ không như thế này.
- Các người có kỳ quái không, tại sao Tiền Thông kia tốt với ta như thế? Dương Khai hỏi điều khó hiểu trong lòng các nàng.
- Có. Vũ Y gật đầu.
- Hắn tốt với ta là có nguyên nhân.
Dương Khai chuyển mắt nhìn Dương Viêm. - Bởi vì cô!
Vũ Y như có ý tưởng, nói: - Bởi vì trận pháp của Dương Viêm?
Dương Khai lắc đầu: - Bởi vì Dương Viêm biết luyện chế bí bảo Hư cấp!
- Cái gì? Vũ Y cả kinh thất sắc, nàng đến nơi này, Dương Viêm cũng không có luyện chế bí bảo, vẫn luôn bố trí trận pháp, cho nên nàng cũng không biết Dương Viêm còn có bản lĩnh này. Bây giờ bị Dương Khai nói ra, nàng lập tức hiểu được vì sao Tiền Thông lại có thái độ như thế đối vớ Dương Khai.
- Tuy nhiên dù Tiền Thông biết đằng sau ta có luyện khí sư Hư cấp, nhưng lại không biết người đó chính là Dương Viêm, có thể hắn nghĩ rằng, người đó là sư phụ của ta! Dương Khai nói ra suy đoán của mình.
- Muội hiểu rồi, hắn tốt với huynh, chính là muốn kết giao với người mà hắn tưởng tượng ra. Vũ Y gật đầu.
- Không sai, trước kia tôi không biết luyện khí sư lợi hại nhất U Ám Tinh chỉ mới Hư cấp hạ phẩm, nếu như biết, tôi đã không bán đi các bí bảo đó. Hiện tại biết được đã trễ, cũng may Tiền Thông cũng không dám đắc tội luyện khí sư cấp bậc này, chỉ có thể lôi kéo, cho nên chúng ta sẽ không có nguy hiểm. Dương Khai nhìn Dương Viêm thật sau, trầm giọng nói:
- Sau này cô không thể giống như trước kia, tuyên dương mình là luyện khí sư Hư cấp ở khắp nơi, thực lực của cô quá thấp, một khi bị người ta phát hiện, khẳng định sẽ bị bắt đi!
Dương Viêm bĩu môi: - Dù cho tôi đi tuyên dương, cũng không có ai tin mà.
Mấy ngày trước nàng ở luyện khí các Thiên Vận Thành giúp người ta luyện khí, cũng nói rõ cấp bậc luyện khí sư của mình, đáng tiếc không ai chịu tin nàng, càng không ai chịu cầm vật liệu Hư cấp cho nàng luyện khí.
- Mặc kệ thế nào, dù sao cũng không được nói như vậy nữa, bằng không, chúng ta sẽ gặp tai ương ngập đầu. Dương Khai lại nặng giọng hơn.
- Nhớ chưa?
- Nhớ rồi! Dương Viêm gật đầu.
Dương Khai bất đắc dĩ hắn phát hiện mình và Dương Viêm hoàn toàn là hai loại người. Hắn ước gì người khác không biết cấp bậc luyện đan sư của mình, càng đánh giá thấp mình càng tốt. Nhưng mà Dương Viêm lại tuyên dương khắp nơi, vậy mà lại không gặp chuyện gì, thế đạo này đúng là cổ quái mà.
- Khó trách huynh cố ý nói với Tiền Thông, Dương Viêm là luyện khí sư Thánh cấp, lại nói nàng là sư muội của huynh, thì ra vậy. Vũ Y tâm tư linh hoạt, thoáng cái liền đoán được dụng ý của Dương Khai.
- Không sai, Tiền Thông vào trước là chủ, đã cho rằng sau lưng ta có sư phụ luyện khí sư Hư cấp, đã như vậy, có sư muội luyện khí sư Thánh cấp cũng là bình thường.