Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

.



- Thu cô nương ghen rồi sao?
Phiến Khinh La cười dài nhìn Thu Ức Mộng, vẻ mặt bỡn cợt.

Thu Ức Mộng bĩu môi.

- Nếu ngươi còn không đi, ta sẽ ăn sống ngươi.
Phiến Khinh La nhìn Dương Khai, đôi mắt đẹp mê ly, đầu lưỡi đỏ tươi quét qua môi, vẻ mặt khát khao.

- Thôi đi, ta còn chưa muốn chết.
Dương Khai trong nháy mắt biết vì sao cô nàng xuân tình nhộn nhạo như vậy. Phiến Khinh La thể chất huyền bí, chỉ có hắn và Yêu Mị Nữ Vương biết được

Tình chủng sợ là có ảnh hưởng rất lớn đối với Phiến Khinh La.

- Ta đi bế quan.
Dương Khai nói xong liền rời đi.

- Ngươi chẳng phải mới xuất quan sao?
Thu Ức Mộng hừ nhẹ một tiếng, nghĩ đến Dương Khai kiếm cớ rời đi, trong lòng lập tức có chút không vui.

- Lại có chút cảm ngộ.
Dương Khai thuận miệng giải thích.

Trở lại phòng, Dương Khai khẩn trương ngồi xuống, thần thức trốn vào trong thức hải, hoá thành linh thể thần hồn, ngưng thị đám năng lượng tuôn ra.

Từng đoàn từng đoàn năng lượng pha tạp không chịu nổi, khác xa với năng lượng tinh thuần cao thủ Diệp gia lần trước lưu lại, bên trong bao hàm suy nghĩ và kinh nghiệm cả đời của sáu bảy mươi vị cao thủ.

Nếu cứ hấp thụ như vậy, phỏng chừng trí nhớ và lối suy nghĩ của Dương Khai chắc sẽ bị ảnh hưởng hỗn loạn, nói không chừng sẽ không nhớ được mình là ai.

Đây không phải là chuyện gì nhỏ, một người ngay cả mình là ai cũng không nhớ rõ nhất định là cả đời bi ai.

Ngẩng đầu nhìn Kim Nhân Độc Nhãn đang nhắm chặt, Dương Khai hết sức chăm chú dùng thần thức liên hệ.

Những năng lượng này là bị Kim Nhân Độc Nhãn sinh ra lực hấp dẫn hút vào thức hải. Hơn nữa từng trải qua một lần, Dương Khai cũng biết nên làm như nào, chỉ cần Kim Nhân Độc Nhãn lại phát ra ánh sáng màu vàng liền có thể đem năng lượng pha tạp này tinh lọc sạch sẽ.

Chỉ có điều, Dương Khai không biết mình có thể khu động Kim Nhân Độc Nhãn này hay không.

Thời gian dần qua, thần thức và Kim Nhân Độc Nhãn liên hệ với nhau. Trong tăm tối, Dương Khai dường như mở ra một cánh cửa lớn, trong cánh cửa đó, một mảnh sáng vàng lóng lánh làm người ta nhìn không rõ.

Mà Kim Nhân Độc Nhãn nhắm chặt kia cũng chậm rãi mở ra.

Như lần đầu nhìn thấy, con ngươi uy nghiêm vô thượng màu vàng làm người ta không tự chủ được sinh ra tâm tình sợ hãi quỳ bái.

Một đạo kim quang huỷ diệt bắn ra từ con mắt kia, tấn công vào đám năng lượng pha tạp.

Xoẹt xoẹt xoẹt…

Dường như tiếng động phát ra khi que hàn ngâm vào nước.

Trong năng lượng pha tạp kia tràn ra từng hơi thở màu đen giãy dụa, ngọ nguậy, nhưng không thoát khỏi kim quang chiếu rọi, chỉ trong một lát đã tan thành mây khói không còn tồn tại.

Hơi thở màu đen đó có lẽ là suy nghĩ và kinh nghiệm cả đời của những cao thủ, dưới sự chiếu rọi của kim quang hết thảy đều bị tinh lọc sạch sẽ.

Rất nhanh, kim quang thu lại, độc nhãn mở ra lại đóng lại.

Trong thức hải, năng lượng nguyên bản pha tạp giờ phút này trở nên tinh thuần dị thường.

Dương Khai cười ha hả, trong lòng vô cùng vui sướng.

Hắn rốt cuộc biết được Kim Nhân Độc Nhãn lấy ra từ trang bảy cuốn Hắc Thư phải dùng như thế nào.

Duy chỉ có chút khiến hắn ân hận chính là lúc bảy người Phong Thần Điện tử vong, hắn không đạt được mối liên hệ gì với Kim Nhân Độc Nhãn. Nếu không sau khi thu nạp thần thức của bảy người kia chắc là sẽ thu hoạch không nhỏ?

Tuy nhiên hiện tại biết được cũng không chậm.

Có được năng lượng tinh thuần kia, Dương Khai vui vẻ hấp thu.

Rất nhanh, những năng lượng tinh thuần này đều chuyển biến thành sức mạnh hùng mạnh của Dương Khai.

Tu vi Thần Du Cảnh tứ tầng lại một lần nữa củng cố, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ có thể đột phá đến Thần Du Cảnh ngũ tầng!

Kết quả này khiến Dương Khai có một chút không vừa ý. Hắn vốn tưởng rằng chiếm được nguồn năng lượng tinh thuần khổng lồ như vậy thì thực lực của mình tối thiểu có thể thăng tiến một tầng nữa.

Nhưng hiện tại xem ra là mình đã suy nghĩ nhiều. Dù sao những năng lượng này là từ thần thức của các cao thủ Thần Du Cảnh tản ra, về chất không có cách nào bì với năng lượng của những cường giả Diệp gia. Dù là lượng rất lớn nhưng vẫn chưa dẫn đến sự biến đổi về chất.

Dương Khai cũng mơ hồ cảm thấy mình đang đến nút thắt.

Đó là giới hạn nhận thức cảnh giới Thần Du Cảnh. May mắn chính là lúc trước sau khi hấp thu năng lượng lưu lại của vị cao thủ Diệp gia kia, tiếp nạp cảm ngộ của hắn đối với võ đạo thiên đạo, đã hoá thành hữu dụng. Nếu không với tốc độ đột phá của Dương Khai, căn cơ ở cảnh giới Thần Du Cảnh kia nhất định không ổn.

Chậm rãi mở mắt, Dương Khai lâm vào trạng thái trầm tư, chỉ chốc lát sau, nội tâm đã rục rịch trỗi dậy.

Nửa ngày sau hắn xuất quan, nhanh chóng tiến ra ngoài phủ.

Ngoài phủ, đám người Lã gia vẫn chưa đi, dưới sự dẫn dắt của Lã Tư vẫn lặng yên đứng đợi.

- Trưởng lão, chúng ta cứ chờ đợi như vậy?
Một vị cao thủ Lã gia là Lã Mục Thần Du Cảnh bát tầng hỏi dò.

- Ừ, chờ.
Lã Tư gật đầu xác nhận.

- Không cần phải thế chứ?
Lã Mục có chút không hiểu, lão ở Lã gia cũng là thân phận trưởng lão, tuy nhiên so với thái thượng trưởng lão Lã Tư, bất kể là bối phận hay địa vị đều kém xa. Mặc dù có chút không đồng ý với cách làm hiện tại của Lã Tư, nhưng cũng không dám làm càn, chỉ cung kính nói:
- Tuy nói Lã gia ta và Hoàng gia cùng Quang Minh Phủ cùng nhau hành động, hai nhà kia tổn thất thê thảm và nghiêm trọng chính là do bọn họ gieo gió gặt bão, không oán Lã gia chúng ta được. Chỉ là vì chuyện này, Bát đại gia không đến mức nghi kỵ chúng ta đâu.

- Đây chẳng qua là một lí do lão phu thoái thác với vị công tử Dương gia kia thôi.
Lã Tư cười cười:
- Người của Bát đại gia cũng không phải hồ đồ, chỉ cần chúng ta nói rõ mọi chuyện, bọn họ sao có thể nghi kỵ chúng ta?

- Vậy tại sao…
Lã Mục càng hồ đồ nói.

Lã Tư sâu kín thở dài nói:
- Ta hỏi ngươi, nếu bây giờ chúng ta chạy đến Trung Đô kết quả sẽ như thế nào?

Lã Mục thầm nghĩ một chút nói:
- Là chiến đấu với Thương Vân Tà Địa.

- Đúng vậy, chính là chiến đấu với Thương Vân Tà Địa, hơn nữa tất nhiên sẽ bị đặt ở vị trí tiên phong.
Lã Tư quay đầu nhìn bốn phía nói:
- Lã gia ba mươi lăm người tinh nhuệ, đều là cao thủ Thần Du Cảnh, nếu trải qua chiến đấu như vậy có thể sống sót được bao nhiêu người?

Lã Mục không lên tiếng. Ba mươi lăm vị Thần Du Cảnh, đển lúc đó có còn sống được ba đến năm người cũng đã là vận khí nghịch thiên rồi.

- Nhưng nếu chúng ta có thể cùng Dương công tử hành động, đi tới Trung Đô dưới sự chỉ huy của hắn?
Lỗ Tư hỏi ngược lại.

Đám người Lã gia hai mắt toả sáng, hồi tưởng lại vừa rồi nhìn thấy đội hình chín vị kia đều cảm thấy rung động và chờ mong.

- Vị Dương công tử này cũng không có câu kết với yêu tà như tin đồn. Theo ta được biết, trong đoạt đích chi chiến, những người gia nhập vào liên minh của hắn đều có lợi. Nếu Lã gia ta có thể lên được chiếc thuyền xuôi gió này, trước tiên không cần biết chúng ta có được lợi lộc gì hay không, ít nhất, chúng ta cũng không bị làm tiên phong hi sinh vô nghĩa. Ta cũng chỉ mong có vậy, Lã gia đào tạo các ngươi cũng không dễ dàng gì…

- Trưởng lão anh minh.
Lã Mục giờ mới hiểu được Lã Tư vì sao lại cứ chờ ở Dương Khai phủ như vậy, hoá ra là có suy nghĩ như thế.

Quả thật, nếu Dương Khai có thể dẫn dắt bọn họ đi tới Trung Đô thì triển vọng nhất định sẽ không đáng lo như bây giờ.

Trong đoạt đích chi chiến, hắn nhiều lần tạo ra kỳ tích, những lời đồn này mọi người cũng đều đã nghe qua.

- Nhưng vị Dương công tử này…sẽ đi Trung Đô sao?
Lại có một người lên tiếng.

- Khó!
Lã Tư ảm đạm lắc đầu.

Bát đại gia bất công với Dương Khai, chỉ sợ đã làm cho hắn nản lòng thoái chí, nếu không trong tay hắn nhiều cao thủ như vậy làm sao còn chần chừ chưa hành động? Chính hắn cũng nói Bát đại gia và sự sống chết của Trung Đô không có quan hệ gì với hắn.

Nếu như hắn đối với Bát đại gia còn chút lưu luyến, hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn như vậy.

- Đợi vài ngày đi, nếu quả thực không đợi được, Lã gia ta cũng chỉ có thể gấp rút đi Trung Đô tiếp viện.
Lã Tư cười khổ, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Đang nói chuyện bỗng một người từ Dương Khai phủ đi ra, Lã Tư nhìn lại không khỏi tinh thần đại chấn, tươi cười ôm quyền hướng phía xa xa nói:
- Dương công tử.

Dương Khai không ngờ lại xuất hiện, đây chính là điều Lã Tư không ngờ tới.

Mọi người trong Lã gia cũng gấp rút hành lễ vấn an, bộ dáng cung kính. Bọn họ nghe xong cuộc nói chuyện của Lã Tư đều đã coi Dương Khai là ân nhân cứu mạng, nào dám đối với hắn không cung kính?

Dương Khai nhìn bọn họ liếc mắt, trầm ngâm một hồi nói:
- Lã trưởng lão, xét thấy Lã gia đối với ta cũng có chút giao tình, người lại là tiền bối của các tiền bối, để người đứng ngoài như vậy ta cũng có chút băn khoăn.

- Không sao không sao.
Lã Tư vội vàng xua tay ra hiệu không lo.

- Hay là vào trong ngồi đi?
Dương Khai nghiêng đầu.

Lã Tư hai mắt sáng rực, tuy rằng không biết vì sao thái độ Dương Khai trước sau lại thay đổi to lớn như vậy nhưng cũng mừng rỡ gật đầu nói:
- Như vậy thì tốt quá, vậy lão hủ làm phiền rồi.

- Mời!

Lã Tư vốn tưởng rằng Dương Khai mời lão vào trong phủ để thảo luận chuyện đi Trung Đô tiếp viện, lại không ngờ sau khi vào lại là Thu Ức Mộng tiếp đãi bọn họ, không thấy bóng dáng Dương Khai.

Lã Tư trong đầu mờ mịt, không biết Dương Khai đang có dự định gì, vài lần hỏi Thu Ức Mộng, Thu đại tiểu thư cũng một mực không biết thì trong lòng không khỏi có chút bất an.

Trong phòng Mộng Vô Nhai, Dương Khai đem suy nghĩ của mình nói cho Mộng Vô Nhai, Địa Ma và Lăng Thái Hư.

- Thiếu chủ, người muốn đi Trung Đô?
Địa Ma kinh ngạc không rõ sao Dương Khai lại có ý định này. Nửa năm qua, trong phủ ai cũng cố gắng nâng cao sức mạnh, thành quả của mỗi người cũng đã khả quan, nhưng nếu như bị cuốn vào chiến trường ở Trung Đô kia chỉ sợ không biết phải chết bao nhiêu người.

- Ừ, muốn đi Trung Đô.
Dương Khai gật đầu, hiện giờ đã biết cách dùng Kim Nhân Độc Nhãn có thể mang đến cho mình ưu đãi lớn, Dương Khai tự nhiên phải tìm thấy cơ hội.

Dừng lại ở bên trong Chiến Thành thực sự an toàn, nhưng thực lực thăng tiến cũng chậm.

Trung Đô thì không giống vậy, ở đó cao thủ Thần Du Cảnh vô số, mỗi ngày đều có người chết. Chỉ cần cao thủ Thần Du Cảnh tử vong, Dương Khai có thể có được sức mạnh thần thức của bọn họ tu luyện được.

- Ngươi cũng không phải người chí công vô tư như vậy.
Mộng Vô Nhai cười nói:
- Nói xem, rốt cuộc là vì sao?

- Nguyên nhân cụ thể khó nói, ta chỉ có thể nói cho ba vị, quả thật có nguyên nhân của chính mình.
Dương Khai cười ha hả nói.

Lông mày ba người nhíu lại, kinh ngạc nhìn Dương Khai.

- Sư công định qua một thời gian sẽ tới Trung Đô phải không?
Dương Khai bỗng quay đầu nhìn Lăng Thái Hư.

Lăng Thái Hư ngẩn ra, cũng không phủ nhận, gật đầu nói:
- Không sai, nơi đó chỉ có hai đệ tử mà lúc bình sinh lão phu thu nhận, ta phải đi giải quyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK