Cho nên vừa nghe Dương Khai nói, thủ lĩnh Dương tộc liền từ chối, không cần suy nghĩ.
Thật là nhục nhã! Ở nhà mình Thần Thụ được xem như báu vật và căn cơ lại bị một tên tiểu tử ngoại lai dụ dỗ, đây đúng là sự sỉ nhục đối với toàn Dương tộc. Không giết Dương Khai không thể thỏa mối hận trong lòng.
Dương Khai cười nhạt, dưới sự bảo vệ của Thần Thụ, vô cùng an toàn, ở trên cao nhìn xuống, thản nhiên nói:
- Ta thấy được, ta thấy mình có tư cách đấy.
Khi nói chuyện, trong thức hải phát ra mội thần niệm kỳ diệu.
Thần niệm này không mang theo sát khí, cũng không có chút lực công kích nào, nhưng khi thần niệm truyền qua vài Dương tộc nhân, bọn họ bỗng nhiên kêu thảm thiết, lấy tay ôm đầy, lăn trên mặt đất, vô cùng thảm thương.
Sau ba tức, hoạt động của những người này đều cứng ngắc, mất dần sức sống, thất khiếu chảy máu mà chết.
Còn lại một tên Dương tộc nhân biến sắc, thủ lĩnh không thể tin vào cảnh tượng trước mắt mình, ánh mắt tràn đầy hàn quang run lên.
Đến y cũng không thể phát giác rốt cuộc Dương Khai đã dùng thủ đoạn gì khiến những tộc nhân thực lực không hề kém kia chết ngay tại chỗ.
Cảm giác run sợ trong lòng, những tên còn sống, ngước lên nhìn Dương Khai ánh mắt tràn đầy lo sợ.
- Tiểu tử... ngươi làm như vậy để chọc tức ta à?
Thủ lĩnh Dương tộc nói, giọng đầy sát khí.
Dương Khai thản nhiên lắc đầu:
- Ta chỉ muốn chứng minh cho ngươi thấy, ta có đủ tư cách thương lượng với ngươi.
Khi nói truyện, giọng lạnh lùng:
- Ta không đủ kiên nhẫn, lão cẩu, mau trả lời đi, nếu không tất cả những tên ở đây, trừ Nhập Thánh Cảnh ra thì tất cả đều phải chết.
Nghe vậy phần lớn Dương tộc nhân đều sợ hãi, lùi lại sau vài bước, có vẻ cảm thấy như vậy an toàn hơn chút, không biết trong thức hải bọn họ sớm đã bị Phệ Hồn Chi Trùng xâm nhập.
Thủ lĩnh Dương tộc hít một hơi thật sâu, ánh mắt thù hằn, trừng mắt nhìn Dương Khai, cao giọng quát:
- Ngươi có yêu cầu gì?
- Thả bọn ta ra khỏi đây! Đây là yêu cầu duy nhất.
Dương Khai thét lớn.
- Thủ lĩnh không thể thả hắn đi, tổn thất của tộc chúng quá lớn, sao có thể để hắn dễ dàng đi như vậy, như vậy lợi cho hắn quá.
Lập tức có người phản đối.
- Đúng vậy không giết tên này, lòng ta khó nguôi!
- Giết hắn, nhất định phải giết hắn, dù có tổn hại đến Thần Thụ cũng không tiếc!
Vài cường giả Nhập Thánh Cảnh nói, bộ dạng nhất định phải giết chết Dương Khai, thoạt nhìn một chút thương lượng cũng không có.
Dương Khai cười lớn, nhìn xuống dưới hô:
- Tổn thất của các ngươi quả thật không nhỏ, nhưng các ngươi có nghĩ tới, cũng có thu hoạch lớn không. Thần Thụ của các ngươi đã có ý thức của mình, so với trước hoàn toàn khác, chỉ cần ta rời khỏi nơi này, các ngươi dần dần tiếp cận nó, lấy được lòng tin của nó, về sau có thể có được lợi ích rất lớn.
Vừa mới dứt lời, Thần Thụ liền run rẩy giật mình, nội tâm Thần Thụ truyền đến một thần niệm bất mãn, có chút ủy khuất, dường như vì Dương Khai muốn vứt bỏ nó mà thương tâm.
Dương Khai đùa giỡn, vừa phóng thần niệm trấn an nó, vừa nói:
- Nhưng nếu ta ở lại thì tình hình không giống khi trước rồi, vì ta cho nó hình thái sinh mệnh này, nên hiện tại nó rất thân với ta, chỉ cần cho ta thời gian, ta có thể biến nó hoàn toàn thuộc về mình ta, đến lúc đó các ngươi có muốn lấy đi cũng không được, không cần nhiều thời gian, có thể hơn chục ngày nữa là được. Vì vậy, nếu ta là các ngươi, sẽ nhanh chóng tiễn loại người có hại cho toàn tộc này đi.
Dương tộc chúng nhân đều nhíu mày.
Những lời Dương Khai nói đều đứng trên lập trường của bọn họ. Tuy có chút lừa gạt, nhưng không thể phủ nhận, nói cũng có lý.
Thần Thụ có sự biến đổi lớn như vậy, cũng coi như là một điều ngạc nhiên, nếu bỏ qua những tổn thất khi trước, biến đổi như vậy là chuyện rất tốt đối với toàn Dương tộc.
Thần Thụ có đầy đủ trí tuệ và thần hồn, đây là điều Dương tộc chưa hề nghĩ đến.
- Chúng ta có thể giết ngươi, diệt tận gốc!
Thủ lĩnh có chút đổi ý nhưng nghĩ tới tổn thất của tộc nhân, vẫn không muốn cho Dương Khai một con đường sống, nói:
- Chỉ cần ngươi chết, Thần Thụ vẫn là của bọn ta.
- Đúng!
Dương Khai cười:
- Các ngươi quả thật có khả năng giết ta, ta có thể thấy được không thể chạy thoát khỏi tay các ngươi, nhưng ít nhất ta cũng có thể kéo theo một số người chết cùng, nếu các ngươi chấp nhận được cái giá đó mới được. Hơn nữa muốn giết ta nhất định phải làm hại Thần Thụ, các ngươi hại nó, nó còn có thể chấp nhận các ngươi không? Vết thương các ngươi gây ra cho nó, nó sẽ ghi nhớ suốt đời, lão cẩu đừng vì trộm gà mà mất nắm gạo, đến lúc đó tiền mất, tật mang, ta xem nét lão già như ngươi để mặt mũi đi đâu.
Dương Khai ba hoa một hồi, khiến nét mặt của thủ lĩnh tối sầm, thần sắc vô cùng phẫn nộ lại bất đắc dĩ.
Những kẻ vừa nãy còn muốn giết Dương Khai giờ cũng nhíu mày, thầm cảm thấy sự việc có chút khó giải quyết.
Nếu Thần Thụ không có trí tuệ và thần hồn, dù có liều mạng tổn hại nó cũng phải giết Dương Khai.
Nhưng Thần Thụ lại có suy nghĩ của mình, khiến bọn chúng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ đúng như Dương Khai nói, nếu sau này Thần Thụ ghi hận, không cho chúng hấp thụ năng lượng thuộc tính dương, vậy thì toàn bộ Dương tộc coi như xong.
Tất cả bọn chúng nhìn thủ lĩnh, chờ định đoạt, lúc này bọn chúng không muốn nói ra suy nghĩ của mình.
Thủ lĩnh trầm tư một hồi, mới lạnh lùng ngước lên nhìn Dương Khai:
- Ngươi có thể bảo đảm, sau khi ngươi đi, Thần Thụ sẽ nhận bọn ta?
- Sao ta phải bảo đảm với các ngươi? Các ngươi phải tự nỗ lực chứ, tốt nhất thái độ của các ngươi bây giờ với ta nên hòa nhã chút, hung ác với ta nó sẽ không vui đâu.
Dường như phối hợp cùng lời nói của Dương Khai, những cành lá của Thần Thụ lay động không ngừng, như một người khổng lồ đang tức giận.
Các cường giả Dương tộc nhíu mày, trong lòng không khỏi chua xót, vài người liền cố gắng kiềm chế, nhưng nét mặt lại rất khó coi.
- Được, cười một tiếng, gặp nhau tức là có duyên, chng ta đều là bằng hữu đúng không?
- Tiểu tử, đừng được voi đòi tiên.
Thủ lĩnh Dương tộc bất mãn nói.
Dương Khai bĩu môi.
- Được, ta thả các ngươi đi, mong về sau đừng có gặp lại bọn ta.
Thủ lĩnh nặng nề nói.
- Thức thời!
Dương Khai nhìn y khen ngợi, lại nói thêm:
- Không những phải thả ta mà cả bạn ta, đúng rồi, còn có cả hai tên Ma tộc kia.
Thủ lĩnh Dương tộc nhíu mày:
- Hai tên Ma tộc kia cũng muốn mang theo, bọn chúng không có quan hệ gì với nhà ngươi mà.
- Ta là người tốt, muốn giúp đỡ kẻ khác, không thể nhìn kẻ khác chịu khổ được.
An Linh Nhi ở phía sau Dương Khai, vội vàng nhìn hắn.
- Dù gì Thần Thụ của các ngươi đã tiến hóa xong, đã có trí tuệ và ý thức, cũng không cần lấy hai tên Ma tộc cúng tế nữa, thuận tiện làm chuyện tốt.
Dương Khai tiếp tục khuyên lơn.
Thủ lĩnh khẽ gật đầu, nói lớn:
- Đi, đem hai tên Ma tộc kia tới!
Lúc này có người vội vàng rời khỏi, hướng về phía cung điện.
Dương Khai đứng trên cành cây nhìn, trong chốc lát tên Dương tộc kia đã áp giả Câu Xích và một tên Ma tộc nhân nữa đến.
Câu Xích cau có, không ngừng phản kháng, tuy nhiên loại phản kháng này lại không thích hợp, khi đến nơi, mặt mũi đã bị bầm dập, xem ra bị đánh không ít.
- Câu Xích huynh!
Dương Khai đứng trên cây gọi lớn.
Câu Xích nhíu mày nhìn lên, sắc mặt có chút kỳ lạ, khẽ gật đầu, không nói gì, hồ nghi nhìn xung quanh.
Y có thể cảm nhận được không khí căng thẳng ở đây, nhưng nghĩ không ra đã có chuyện gì, lúc này tốt nhất là im lặng, nếu không rất dễ nói sai.
- Kéo bọn họ lên đây.
Dương Khai giục Thần Thụ.
Ngay lúc đó, hai cành dài như roi bay về hướng Câu Xích và tên Ma tộc nhânkia, bọn họ chưa kịp phản ứng gì, liền cuốn vào trong, nhẹ nhàng đặt lên cành cây.
Sau khi đứng vững, Câu Xích vội vàng hỏi:
- Huynh đệ, tình hình bây giờ thế nào?
- Ta dẫn các ngươi đi!
Dương Khai cười vui vẻ.
- Đi?
Câu Xích nghi hoặc:
- Đi đâu?
- Rời khỏi nơi này.
Câu Xích không nói lên lời, lén nhìn xuống dưới:
- Bọn chúng đồng ý rồi?
- Bọn chúng không đồng ý cũng phải đồng ý, yên tâm, ta đã nói với bọn chúng rồi.
- Sao có vẻ không giống? Bọn họ cứ như muốn xử lý ngươi, lại có thể thả ngươi đi?
Câu Xích hoàn toàn không hiểu.
Dương Khai gật đầu, không nói gì thêm, gọi xuống dưới:
- Lối ra ở đâu?
Thủ lĩnh Dương tộc thờ ơ, hít một hơi, chỉ về phía lối ra.
Dương Khai liền nhìn về phía đó, vỗ vỗ Thần Thụ.
Ngay sau đó Thần Thụ dần dần đứng lên, mang theo Dương Khai bốn người đi về hướng đó, cùng những âm thanh nặng nề.
Một tên cường giả Dương tộc đi theo giám sát.
Câu Xích không rời mắt khỏi Thần Thụ, thất thanh hỏi:
- Huynh đệ ngươi đã dùng cách gì? Tại sao cái cây này lại có thể tự đi?
- Haha, Thần Thụ đã có ý thức và trí tuệ của nó, nó có thể nghe lời ta đấy.
- Chưa bao giờ nghe thấy...
Câu Xích có vẻ không tin, dò xét xung quanh, phát hiện Thần Thụ quả nhiên tự mình di chuyển. Theo y, năng lượng phát ra bên trong làm trụ, như chân người bình thường, chống đỡ cơ thể khổng lồ kia.
Trong phút chốc, Câu Xích như được mở rộng tầm mắt, tên Ma tộc nhân kia cũng vậy, trầm tư hồi lâu, không nói gì.
Động tác của Thần Thụ khá ngốc, hành động cũng không tinh nhanh, đi về phía trước mất một thời gian dài. Ở phía trước, Dương Khai cảm nhận được một nguồn dao động của hư không chi lực.