Trên một ngọn núi, 5, 6 võ giả Thánh Vương Cảnh mặc trang phục màu vàng đang đứng ở phía sau Khúc Trường Phong, nhìn lên vầng mặt trời đỏ với ánh mắt khiếp sợ, rồi sau đó lại thì thầm bàn luận xem đó là thứ gì. Còn vẻ mặt của Khúc Trường Phong lại hết sức mờ mịt, chuyến đi vào Lưu Viêm Sa Địa này của hắn đã đạt được không ít thứ tốt, nhưng dường như hắn cũng không có được thứ tốt chân chính, nhất là một khối Tẩy Hồn Thần Thủy kia, quả thật đã thành vết thương lòng của hắn. Lúc này lại xuất hiện thiên địa dị tượng như vậy, lập tức khiến hắn chú ý.
Sau khi trầm ngâm một lát, hắn vung tay lên, khẽ quát: - Đi tới tìm hiểu xem chuyện gì!
Ngay sau đó, đích thân hắn cùng mấy tên đồng môn liền nhanh chóng phóng về hướng mặt trời đỏ đang nhô lên.
Trên một vùng bình nguyên khác, cũng có 4 võ giả thánh nguyên mạnh mẽ tinh thuần, trong mắt mỗi võ giả đều lóe lên tia chớp hình cung, bí bảo sử dụng cũng là loại bắn ra lôi điện, uy lực không tầm thường.
Lúc mặt trời đỏ vừa nhô lên, bọn họ cũng vừa tiêu diệt xong một đàn Hỏa Linh thú đánh lén, một người trong đó thu lại những viên Hỏa Tinh Thạch nằm rải rác trên mặt đất, rồi cùng với đồng bọn chậm rãi tập trung lại xung quanh một người thanh niên mặc trang phục giản dị, dáng vẻ chững chạc.
- Phương sư huynh, đó là cái gì vậy? Một người hỏi thăm.
Thanh niên mặc trang phục giản dị chậm rãi lắc đầu, thản nhiên nói: - Đi xem thử là biết ngay, xuất hiện cảnh tượng như vậy ở Lưu Viêm Sa Địa, có khả năng là kỳ bảo xuất thế.
Nói xong, hắn chắp hai tay sau lưng, thẳng người đi về phía mặt trời đỏ. Bước chân của hắn nhìn như không nhanh không chậm, nhưng dưới hai bàn chân lại ẩn hiện ánh chớp, thân hình như ma quỷ nhẹ nhàng lướt về phía trước, trong nháy mắt đã hiện ra ở cách đó mười mấy trượng.
Trên một tảng đá cao vút, một nam nhân sắc mặt lạnh lùng đang ngồi điều tức, lúc này cũng đang chăm chú nhìn về phía mặt trời đỏ, sau khi trầm ngâm một lát, lập tức đứng dậy.
Mà ở chỗ sâu nhất tầng thứ ba khu cực nóng. Một nam nhân nhìn qua khoảng chừng hơn 30 tuổi đang vất vả ngăn cản sóng nhiệt và hỏa độc, nhìn dáng vẻ của hắn dường như đang muốn xâm nhập vào bên trong, đến khi mặt trời đỏ nhô lên, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, ngay sau đó trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ và mừng rỡ như điên, lẩm bẩm nói: - Quả nhiên là chúng đã chín...Ha ha ha!
Nói xong, lập tức xoay người, vội vã chạy về hướng mặt trời đỏ, dáng vẻ giống như sợ nếu đến chậm sẽ bị người khác cướp mất thứ tốt vậy.
Rất nhiều sự việc tương tự cũng phát sinh trên khắp tầng thứ ba, những đệ tử tinh anh của các thế lực xông vào tầng thứ ba giờ phút này không một ai không lao về phía mặt trời đỏ. Mọi người đều đang suy đoán nguyên nhân tạo thành dị tượng, có phải là do kỳ bảo xuất thế hay không.
Nhưng không chờ bọn họ chạy tới vị trí mặt trời đỏ, bất chợt một cơn gió lốc màu đỏ chợt ập tới, trong cơn gió lốc ẩn chứa một luồng khí vô cùng nóng bức, khiến vẻ mặt của tất cả võ giả đều đại biến, vội vàng vận chuyển thánh nguyên ngăn cản.
Ngoài dự đoán của mọi người, cơn gió lốc nhìn qua hết sức mạnh mẽ dữ dội, nhưng sau khi cuốn đi qua lại không tạo thành tổn thương đối với bất kỳ một người nào. Ngược lại, trên khắp tầng thứ ba Lưu Viêm Sa Địa lại đang nhẹ nhàng lan tỏa ra một mùi hương thần kỳ.
Đó là một loại mùi hương trái cây mà chỉ cần hít vào một hơi liền khiến cho tinh thần người ta sảng khoái hơn gấp trăm lần, thậm chí còn ẩn chứa một chút lực lượng rất kỳ lạ, không thể nói rõ bằng lời, khiến người ta như đang đắm chìm vào trong trạng thái cảm ngộ
Nhưng không một ai dừng lại để cảm ngộ. Chỉ mới ngửi được mùi thơm đã có hiệu quả như vậy, nếu như đoạt được bảo bối kia vào tay, chẳng phải là sẽ một bước lên trời hay sao?
Sau khi mùi thơm trái cây lan tỏa ra tràn ngập khắp nơi, vẻ mặt của tất cả mọi người càng thêm phấn chấn, tốc độ càng nhanh hơn.
Tại biên giới hồ dung nham đã khô cạn, nhóm người Dương Khai cũng bị luồng gió lốc màu đỏ cuốn qua, đợi đến khi ngửi được một mùi hương trái cây thần kỳ quanh quẩn bên chóp mũi, Dương Khai liền giật nảy mình, quát khẽ: - Linh quả đã chín!
Cho tới giờ phút này, cuối cùng hắn đã có thể xác định được, cảnh tượng mặt trời đỏ mọc lên ở phía đông không phải là do bí bảo gì tạo nên, mà là một loại linh quả đã chín.
Bằng chứng tốt nhất chính là trong không khí không chỗ nào không có mùi hương trái cây tràn ngập.
Trong đầu Dương Khai lập tức hiện lên tên một loại linh quả hầu như đã tuyệt chủng, khi Dương Khai vừa hô ra tên linh quả thì gần như cùng lúc, bên kia, Đại Diên cũng kinh ngạc thốt lên: - Hồng Chúc Quả?
Dương Khai kinh ngạc liếc nhìn Đại Diên, không nghĩ tới một đệ tử xuất thân từ Lưu Ly Môn cũng biết đến loại linh quả nghịch thiên như Hồng Chúc Quả. Theo hắn biết, loại linh quả này gần như đã tuyệt chủng, cho dù là tại thế giới bên ngoài cũng chưa từng xuất hiện qua, cũng chỉ nghe kể lại tương tự như Ôn Thần Liên, Cửu Khúc Tinh Ngọc Thụ mà thôi, căn bản không có ai nhìn thấy tận mắt.
Nhưng cô nàng Đại Diên này lại cứ như vậy đọc ra tên của nó, khiến Dương Khai thực sự kinh ngạc.
- Hồng Chúc Quả? Đổng Huyên Nhi quan hệ tốt nhất với Đại Diên, lúc này cũng hỏi thẳng: - Đó là cái gì?
- Linh quả cấp Hư Vương thượng phẩm! Đại Diên cắn răng, gằn từng chữ nói.
Ngoại trừ Dương Khai đã đoán được ra, tất cả mọi người đều không khỏi khiếp sợ.
Trên U Ám Tinh không phải là không có linh thảo linh dược cấp Hư Vương, nhưng số lượng rất thưa thớt, mười mấy năm thậm chí mấy chục năm mới có thể ngẫu nhiên xuất hiện một vài cây như vậy mà thôi, cho dù xuất hiện, 99% đều là cấp Thánh Vương hạ phẩm không thực dụng mà thôi, cấp trung phẩm đã quý hiếm như lông phượng sừng lân rồi.
Nhưng mà giờ này, ở tầng thứ ba Lưu Viêm Sa Địa này, không ngờ lại xuất hiện một loại linh quả cấp Hư Vương thượng phẩm.
- Nó có tác dụng gì? Đổng Huyên Nhi tuy rằng cố giữ bình tĩnh, nhưng âm thanh phát ra vẫn hơi run run.
Mấy từ "Cấp Hư Vương thượng phẩm" lọt vào tai, tựa như một cây búa lớn đánh mạnh vào trong đầu nàng.
- Rất nhiều tác dụng, chỉ riêng trong khoảng thời gian nó chín, tất cả võ giả đều có thể thông qua mùi vị phát ra từ loại trái cây này để cảm ngộ một chút pháp tắc thần kỳ, dung hợp vào tu vi bản thân. Tất nhiên, đó cũng không phải là tác dụng quan trọng nhất, quan trọng nhất... nghe nói nếu ăn nó vào, võ giả sẽ có cơ hội tăng lên Hư Vương Cảnh!
- Cái gì? Ngụy Cổ Xương nghe đến đây cũng không thể bình tĩnh được nữa..
Trên U Ám Tinh chưa từng xuất hiện qua cường giả Hư Vương Cảnh, nếu lúc này có thế lực nào đó chiếm được Hồng Chúc Quả, khiến cho tông môn mình sinh ra một vị Hư Vương Cảnh, đây chẳng phải là có thể nhất thống cả hành tinh sao?
Bản thân là đệ tử hạch tâm nhất, Ngụy Cổ Xương làm sao có thể không biết tầm quan trọng trong đó chứ?
Nếu như là việc khác thì không nói, nhưng Ảnh Nguyệt Điện lần này tổn thất thê thảm, Ngụy Cổ Xương cũng không muốn lại đi giao hảo gì đó, vốn định sai ba người sư đệ sư muội quay trở về tầng thứ hai, hắn và Đổng Huyên Nhi sẽ tìm qua tầng ba xem có... cơ duyên gì không, nhưng nếu như Hồng Chúc Quả thật sự có công hiệu kỳ diệu như vậy, thì cho dù có liều mạng cũng nhất định phải ra tay cướp!
Hơn nữa nhất định phải cướp được!
Một khi thứ này rơi vào tay người khác, nhất là rơi vào tay cừu địch, Ảnh Nguyệt Điện nhất định sẽ tai họa ngập đầu, Ngụy Cổ Xương không thể ngồi xem loại chuyện như vậy xảy ra.
- Sư huynh... Đổng Huyên Nhi khẽ cắn bờ môi đỏ mọng, trong đôi mắt đẹp tràn đầy lo âu nhìn Ngụy Cổ Xương.
Ngụy Cổ Xương sắc mặt trầm ngâm, rất nhanh liền có quyết định, nhìn ba người kia sư đệ sư muội nói: - Các ngươi vẫn phải quay trở về tầng thứ hai, chuyện Hồng Chúc Quả các ngươi không nên nhúng tay vào, lần này nhất định sẽ rất hỗn loạn!
- Vậy còn Ngụy sư huynh? Cô gái có dáng người cao gầy hỏi.
- Ta và Huyên Nhi sẽ đi một chuyến. Sau khi nói xong, Ngụy Cổ Xương nhìn thoáng qua Đại Diên, Đại Diên khẽ cười một tiếng: - Loại việc trọng đại khó có được thế này, tất nhiên ta cũng muốn đi xem qua, huống chi, nó vẫn còn một vài ngày nữa mới chín, nhân tiện lợi dụng hương trái cây dung hợp với tu vi bản thân.
Ngụy Cổ Xương dường như đã sớm biết nàng sẽ nói như vậy, nên khi nghe nàng nói liền gật gật đầu, rồi nhìn về phía Dương Khai, hỏi ý kiến: - Ý của Dương huynh thế nào?
- Ta cũng đi xem một chút. Dương Khai hững hờ đáp.
- Tốt, vậy chúng ta đi thôi! Ngụy Cổ Xương cũng không chần chờ nữa, trải qua một ngày điều tức, hắn cũng đã khôi phục được bảy, tám phần, vừa đi vừa khôi phục tiếp, đi đến nơi là có thể khôi phục đến đỉnh phong, đến lúc đó dù có phải tranh chấp mà đánh nhau với người khác hắn cũng không sợ.
Bốn người chung một đường, cấp tốc lao vùn vụt về phía Hồng Chúc Quả.
Trên đường, Dương Khai như có điều suy nghĩ liếc nhìn Đại Diên cười nói: - Đại Diên cô nương đối với dược lý dường như rất tinh thông thì phải?
Nếu như không có hiểu biết sâu rộng về dược thảo trong nhiều năm, thì không có khả năng nhận ra Hồng Chúc Quả nhanh như vậy, hơn nữa nhìn dáng vẻ của Đại Diên, nhất định là đã nghiên cứu rất nhiều điển tịch về những loại linh thảo linh quả quý hiếm.
Nghe Dương Khai hỏi như vậy, Ngụy Cổ Xương cười lớn nói: - Dương huynh chưa biết đó thôi, Đại Diên muội muội chẳng những thực lực kinh người, hơn nữa còn là luyện đan sư cấp Thánh Vương đó.
- Vậy sao? Điều này khiến Dương Khai thật sự kinh ngạc, hắn không nghĩ tới cô nàng Đại Diên này không ngờ cũng cùng nghề với hắn, đều là luyện đan sư, tuy nhiên hắn đã là luyện đan sư Hư cấp, mà đối phương mới chỉ là luyện đan sư cấp Thánh Vương mà thôi, cách biệt rất lớn.
Đại Diên dịu dàng nói: - Chỉ là luyện đan sư cấp Thánh Vương hạ phẩm mà thôi, cũng không đáng kể gì, trình độ luyện đan và tu vi của ta đều không phải là ưu tú. Nhưng ở nơi của Dương sư đệ trước đây, nhất định là có rất nhiều luyện đan sư Hư cấp và luyện đan sư cấp Hư Vương phải không?
Dương Khai cười ha hả, biết nàng đã tìm hiểu qua lai lịch của mình thông qua Đổng Huyên Nhi, cũng không thèm để ý, chỉ chậm rãi lắc đầu nói: - Luyện đan sư Hư cấp quả thật không ít, nhưng luyện đan sư cấp Hư Vương thì... rất hiếm gặp, ta cũng chưa từng thấy qua.
- Thì ra là luyện đan sư cấp Hư Vương ở bên ngoài cũng rất hiếm. Đại Diên lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên nói.
- Đây là điều đương nhiên, cường giả cấp Hư Vương ở bên ngoài cũng đồng dạng không nhiều lắm.
Đại Diên nghe vậy, miệng há hốc, dáng vẻ giống như muốn hỏi gì đó rồi lại thôi, cuối cùng vẫn không thể nói ra, điều này làm cho Dương Khai không khỏi nhướng mày. Tuy nhiên, nếu đối phương không hỏi, hắn cũng không cần thiết phải chủ động tìm hiểu, ngộ nhỡ vô cớ tự chuốc lấy phiền phức thì đúng là mất nhiều hơn được.
Quãng đường vài trăm dặm, bình thường đối với bốn người mà nói chỉ mất một lúc là có thể chạy tới, nhưng trong Lưu Viêm Sa Địa, đoạn đường này cũng mất không ít gian.
Tuy nhiên, càng là đi phía trước, hương vị trái cây lại càng tràn ngập trong trời đất, hơn nữa vầng mặt trời đỏ cũng đã dần dần nhô cao lên không ít, khoảng mấy chục trượng trên bầu trời.
- Chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ lên chút nữa, lúc Hồng Chúc Quả chín sẽ xuất hiện cảnh tượng kỳ ảo Tam Dương Khai Thái, sau khi Tam Dương Khai Thái xuất hiện nó mới có thể chính thức chín, thời gian trước đó hết sức quý báu, chúng ta càng chạy đến sớm sẽ càng cảm ngộ được nhiều chỗ tốt. Đại Diên nhẹ nhàng nói.