Hai vị Các chủ Song Tử Các Ngô Pháp và Nhập Thánh ngồi ngay ngắn trên ghế, thần sắc sốt ruột như ngồi trên đống lửa, thi thoảng lại quay đầu nhìn ra ngoài, ánh mắt thấp thoáng sự mong đợi.
Họ đến đây đã vài ngày, nhưng mãi không thấy Thánh chủ Cửu Thiên Thánh Địa đâu, chứ đừng nói là gặp được cặp tỷ muội song sinh tu luyện Đồng Khí Liên Chi Thần Công đó.
Trong lòng như kiến bò trên chảo nóng.
Đại trưởng lão Thánh địa Từ Hối ngồi bên cạnh, họ cũng không dám biểu hiện mất kiên nhẫn, chỉ âm thầm sốt sắng.
Mấy năm trước, một đệ tử trẻ tuổi bình thường của Long Phượng Phủ vào trong Long Cốc, khởi động Long Hoàng truyền thừa, khiến Long Hoàng chi uy tái hiện.
Hai năm ngắn ngủi, tu vi của đệ tử trẻ đó đã từ Chân Nguyên Cảnh thất tầng đột phá lên Thần Du Cảnh thất tầng, ngày xuất quan, đại sát tứ phương, lũ U Hàn Động Thiên đến xâm phạm Long Phượng Phủ gãy cánh quay về, tử thương nghiêm trọng, Long Phượng Phủ đại thắng.
Tin tức truyền đến Song Tử Các, Ngô Pháp và Ngô Thiên ngưỡng mộ thì khỏi bàn, cũng nhận thức được sâu sắc uy hùng của truyền thừa cổ xưa.
Trong lúc vui mừng cho Long Phượng Phủ, thì họ ít nhiều cũng cảm thấy lạc lõng.
Truyền thừa tối cao của Song Tử Các và Long Phượng Phủ đều bị đoạn tuyệt trong cùng một thời gian, nhưng nay, phía Long Phượng Phủ đã xuất hiện tia hy vọng mới, còn Song Tử Các thì không có gì.
So đi sánh lại, tâm trạng Ngô Pháp và Ngô Thiên sao có thể cân bằng được?
Họ thường xuyên thở vắn than dài, cảm thán trời không thương xót Song Tử Các.
Nào ngờ vài năm sau, trưởng lão Tiêu Linh của Long Phượng Phủ mừng rỡ đến báo tin, nói là trong một Tiểu Huyền Giới, xuất hiện tỷ muội song sinh tu luyện Đồng Khí Liên Chi Thần Công.
Hơn nữa hai tỷ muội này đã đến Thông Huyền đại lục, đang ở Cửu Thiên Thánh Địa!
Nghe tin này, Ngô Pháp và Ngô Thiên lập tức khởi hành từ Song Tử Các đến đây, dọc đường không ngơi nghỉ, không dám trì hoãn một khắc, cuối cùng cũng đến Cửu Thiên Thánh Địa với tốc độ nhanh nhất.
Nào ngờ chẳng gặp được ai, hỏi Từ Hối cũng không được một nguyên do, hai người họ liền lo được lo mất.
Cũng may vừa rồi, Từ Hối tìm đến, nói Thánh chủ sẽ tới ngay, bảo họ chớ nóng vội.
- Đại trưởng lão, dám hỏi khi nào Dương Thánh chủ mới đến?
Ngô Pháp không nén nổi sốt ruột liền lên tiếng hỏi, vừa nói xong thì sắc mặt cũng trở nên bổi rối vô cùng.
Vì trong mấy chốc mà câu nãy lão đã hỏi tới ba bốn lần rồi.
Từ Hối khẽ cười, gật đầu đáp: - Thánh chủ nói sắp đến rồi, Ngô Các chủ sốt ruột lắm rồi đúng không?
Ngô Pháp cười ngượng ngùng: - Có một chút, mong đại trưởng lão không trách!
- Đại ca, đến rồi! Đúng lúc này, Ngô Thiên bỗng rùng mình quát khẽ.
Ngô Pháp liền thả thần niệm ra, quả nhiên phát giác được bên ngoài có người đang nhanh chóng đến gần, hai huynh đệ cũng không ngồi yên được nữa, khẽ lắc mình lao ra ngoài Nghênh Khách điện, trông về phía xa.
Một lát sau, một luồng thanh quang lướt đến, ba bóng người thoắt hiện.
Đi đầu là một thanh niên thể phách anh tuấn, khí tức không yếu, thần quang trong mắt rạng rỡ, vừa nhìn là biết hắn không hề yếu.
Nhưng ánh mắt Ngô Pháp và Ngô Thiên lại bị thu hút bởi hai cô nương đứng sau lưng hắn.
Hai cô nương này không có nét nào là khác nhau, khí tức sinh mệnh và sóng chân nguyên cũng hoàn toàn đồng nhất, đứng cạnh nhau, giữa hai người dường như có một mối liên hệ vô hình, chân nguyên cùng tồn tại, sức sống cùng tồn tại.
Nếu không phải do khí chất khác nhau, thì e là ai cũng cho rằng họ là một.
Ngô Pháp và Ngô Thiên hít một hơi thật sâu, thần sắc kích động, mắt dán chặt vào Hồ gia tỷ muội không dám nhìn đi đâu khác, ánh mắt dần dần lấp đầy bởi sự kinh ngạc và phấn chấn.
Không cần xác nhận nữa, khi nhìn thấy Hồ gia tỷ muội, Ngô Pháp và Ngô Thiên đã kết luận, thứ mà hai người họ tu luyện chắc chắn là Đồng Khí Liên Chi Thần Công.
Bởi vì trong thiên hạ, ngoại trừ Đồng Khí Liên Chi Thần Công có thể khiến người tu luyện có tình trạng này ra, thì không còn thần công nào khác làm được như vậy.
Hơn nữa, thứ mà họ tu luyện còn là Đồng Khí Liên Chi chính thống nhất.
Luận về mức độ đồng nhất của khí tức và sinh khí, kể cả hai Các chủ là Ngô Pháp và Ngô Thiên cũng không bằng Hồ gia tỷ muội, mức độ liên hệ cộng sinh chân nguyên giữa đôi bên cũng kém hẳn hai vị cô nương này.
- Đại ca! Ngô Thiên quát khẽ, nét mặt say mê.
- Không nhầm đâu. Ngô Pháp cũng kích động vạn phần. - Chắc chắn chính là truyền thừa tối cao đã bị thất truyền của Song Tử Các ta!
Hồ gia tỷ muội cũng đang tò mò quan sát Ngô Pháp và Ngô Thiên, họ chừa từng gặp võ giả nào kiểu như tỷ muội mình.
Chỉ có điều đối phương nhìn họ với ánh mắt như muốn nuốt chửng đó, khiến họ hơi sợ sệt, không khỏi nấp vào sau Dương Khai.
Động tác nhỏ của họ khiến Ngô Pháp và Ngô Thiên nhận ra mình đang thất thố, vội vàng người hiền lành, cố toát ra biểu hiện vô hại và hòa nhã.
- Hai vị là Các chủ Song Tử Các đúng không? Dương Khai mỉm cười hỏi.
Ngô Pháp và Ngô Thiên nghiêm mặt lại, chắp tay nói: - Đúng vậy, các hạ là Dương Thánh chủ?
Dương Khai gật đầu.
- Ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Ngô Pháp nói, cũng không nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề: - Dương Thánh chủ, hai vị cô nương này...
Dương Khai mỉm cười cắt lời lão: - Vào trong đã rồi nói.
Nói xong, liền dẫn Hồ gia tỷ muội đi thẳng vào trong Đại điện.
Ngô Pháp và Ngô Thiên liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ đuổi theo.
Đến khi chủ khách đã an tọa, Dương Khai sai người dâng trà, rồi mới ung dung nói: - Ta sẽ nói thẳng, ừm, mục đích chuyến này của hai vị Các chủ, ta rất rõ.
Ngô Pháp kích động, lắp bắp nhìn Dương Khai, đợi câu tiếp theo của hắn.
- Có điều Cửu Thiên Thánh Địa ta và Song Tử Các xưa nay chưa từng có qua lại, hơn nữa bổn Thánh chủ cũng không quen biết hai vị Các chủ, nên... có một số chuyện phải nói cho rõ ràng trước, mong hai vị Các chủ thông cảm!
- Dương Thánh chủ nói không sai, nên thế. Ngô Pháp và Ngô Thiên liền bày tỏ thái độ.
- Nói thế này đi, các ngươi muốn hai người họ đến Song Tử Các đúng không?
Ngô Pháp và Ngô Thiên cùng gật đầu.
- Vì họ nắm giữa truyền thừa tối cao của Song Tử Các, là hy vọng chấn hưng của Song Tử Các, hai người họ cũng rất muốn đến Song Tử Các xem thử thế nào, điể, này ta đã xác nhận với họ rồi.
- Thật sao? Ngô Pháp vui mừng, cảm kích nhìn sang Hồ gia tỷ muội.
Họ cứ lo thấp thỏm là hai tỷ muội này không chịu đi cùng mình, nếu đương sự không muốn vậy, thì họ cũng không thể miễn cưỡng.
Nơi này là Cửu Thiên Thánh Địa, cao thủ như mây, hai huynh đệ họ chỉ có tu vi Nhập Thánh nhất tầng cảnh, tuy liên thủ lại có thể chiến thắng một Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, nhưng ở Cửu Thiên Thánh Địa thì công lực như vậy quá yếu.
Họ đã đợi ở đây mấy ngày, cảm nhận được từng luồng khí tức kinh khủng từ một ngọn núi gần đó, không hoài nghi rằng nơi đây có cao thủ Nhập Thánh tam tầng cảnh trấn thủ.
Dám làm càn ở đây chính là tự đào mồ chôn mình.
- Đây là chuyện nguyện ý của đôi bên, vốn dĩ một người ngoài như ta không tiện nói gì. Dương Khai cười ôn hòa. - Nhưng hai vị cô nương này giống như... ừm, như muội muội ta vậy.
Hắn vừa dứt lời, Hồ gia tỷ muội liền liếc nhìn hắn một cái đầy sâu xa.
Dương Khai vờ như không thấy, tiếp tục: - Hơn nữa, họ cũng mới đến Thông Huyền đại lục gần đây, trước đó luôn sống trong một Tiểu Huyền Giới, không biết gì về nơi này, nên ta phải giúp họ hỏi cho rõ ràng.
- Dương Thánh chủ cứ nói, hai huynh đệ ta sẽ cho ngài câu trả lời thích đáng. Ngô Pháp nghiêm mặt đáp.
- Nếu họ đến Song Tử Các, sẽ có đãi ngộ thế nào? Dương Khai cũng không khách khí nữa, trực tiếp dò hỏi.
Ngô Pháp nghĩ rồi nói: - Long Phượng Phủ có một đệ tử là Tôn Ngọc, là truyền nhân Long Hoàng. Long Phượng Phủ đối đãi với Tôn Ngọc ra sao thì Song Tử Các ta đối đãi với hai vị cô nương này thế đó.
Dương Khai gật đầu hài lòng: - Nếu sau này họ muốn trở về đây?
- Bọn ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản, truyền thừa của Song Tử Các có thể phát dương quang đại là tốt rồi, còn về việc phát dương quang đại ở đâu thì không thành vấn đề.
- Họ đến đó, về mặt tu luyện...
- Bọn ta sẽ cung cấp cho họ vật tư tu luyện tốt nhất, môi trường tu luyện tốt nhất trong tông môn. Thậm chí hai huynh đệ ta có thể bảo vệ họ mọi lúc, không để họ gặp phải bất cứ tổn hại nào, trừ phi bọn ta chết đi.
- Đồng Khí Liên Chi Thần Công mà họ nắm giữ...
- Nếu họ không muốn nói, không ai được ép buộc. Đó là cơ duyên mà tổ tông Song Tử Các ta đã ban cho họ.
- Họ...
...
Dương Khai nói ra từng câu, Ngô Pháp và Ngô Thiên đáp huynh một câu đệ một câu, như đã thương lượng xong, vẻ mặt thành khẩn, tất cả đều đã nhận lời vô điều kiện, mọi câu trả lời đều đáng hài lòng.
- Họ...
- Dương Khai! Hồ Kiều Nhi khẽ chọc hắn một cái, nháy mắt ra hiệu: - Được rồi đấy, đừng làm khó người ta nữa.
Những điều kiện, những câu hỏi Dương Khai đưa ra đều vô cùng thực dụng và xảo quyệt, Hồ gia tỷ muội thực sự không muốn thấy Ngô Pháp và Ngô Thiên hứa đi hứa lại nữa.
Họ đã cảm nhận được thành ý của đối phương rồi.
- Vậy cứ thế đi. Dương Khai cười khà khà, quay qua một bên nói: - Từ Hối, chuẩn bị ít Thánh đan dùng để tu luyện, đưa cho họ mang theo đi đường.
- Vâng! Từ Hối vội vàng ra ngoài sắp xếp.
Mấy ngày qua, Hạ Ngưng Thường và năm vị đại sư luyện xong đan dược mà những người cầu đan yêu cầu, còn tiếp tục luyện chế, nên Thánh địa hiện cũng đã tích góp được không ít Thánh đan, Linh đan.
Ngô Pháp và Ngô Thiên rùng mình, đều nhìn Dương Khai một cách kinh ngạc.
Thứ như Thánh đan không nhiều, nhưng vị Dương Thánh chủ này lại định tặng một ít cho hai vị cô nương này, có thể thấy địa vị của hai người họ trong lòng hắn không hề thấp.
Ngay lập tức, thần sắc họ đều lộ rõ nét ám muội.
- Hai người muốn khi nào thì đi? Dương Khai quay sang nhìn Hồ gia tỷ muội.
Hồ Kiều Nhi trầm ngâm: - Còn phải xem ý của hai vị tiền bối.
Ngô Pháp có vẻ nôn nóng: - Khởi hành ngay bây giờ đi, đường sá xa xôi, đến Song Tử Các ít nhất cũng phải hai tháng.
- Cũng được, Hồ Kiều Nhi gật đầu, nhìn sang Dương Khai: - Phía cha ta, ngươi giúp ta chào một tiếng, lần này bọn ta đến Song Tử Các xem thử thế nào đã, một thời gian sau sẽ quay lại, để ông ấy khỏi lo lắng.
- Biết rồi. Dương Khai gật đầu.
- Hai vị cô nương xưng hô thế nào? Ngô Pháp và Ngô Thiên đã bước đến, hỏi thăm danh tính của Hồ gia tỷ muội, sau này họ sẽ ở lại Song Tử Các một thời gian dài, danh tính tất cũng phải hỏi rõ.
Hồ gia tỷ muội vội vàng trả lời.
Bốn người họ trò chuyện vui vẻ, bầu không khí rất hòa hợp, hai vị Các chủ Song Tử Các còn có vẻ rất an lòng, ánh mắt nhìn Hồ gia tỷ muội cũng hiền lành chứa chan.