Trong nhất thời, mặc kệ là Tạ Vô Úy hay Ưng Phi đều không khỏi may mắn, nhất là Ưng Phi, càng cảm thấy mấy ngày trước mình cố ý tiễn Dương Khai một đoạn đường là quá đúng đắn.
Lúc này Tê Lôi cũng phát hiện khác thường, mở to mắt nhìn hai người: - Các ngươi không có bị thương?
Ưng Phi cười, nói: - Sao chúng ta phải bị thương?
Tê Lôi lắc đầu: - Đừng có nói với ta, cái đám kia sẽ tự dưng khi không nhường phần chuyện tốt này cho các ngươi, lão Ngưu có thể giành được cơ hội này, phải tốn rất nhiều công sức.
Ưng Phi đắc ý: - Thương Cẩu đại nhân hạ lệnh, cái đám khốn kia dám có ý kiến gì? Còn Tạ huynh... vậy ta không biết.
Tạ Vô Úy hừ một tiếng, làm như cao thâm khó lường, cũng không giải thích.
Tê Lôi căm phẫn: - Không có lý trời mà, quả thật không có lý trời mà!
Nên biết, mấy ngày trước truyền ra tin tức, toàn bộ Cổ Địa, 32 lộ Yêu Vương, 8 đại Thánh sứ đều sôi trào, mỗi người xắn áo xoa tay, ai mà không đỏ cả mắt? Tê Lôi đại chiến một trận với họ, cuối cùng dùng võ lực chiến thắng, còn Ưng Phi này lại là đích thân Thương Cẩu đại nhân chỉ định, bớt được bao nhiêu chuyện chứ.
So sánh với nhau, trong lòng Tê Lôi có thể cân bằng được mới là lạ.
Nhưng mà nghĩ lại, mặc kệ quá trình thế nào, dù sao mình giành được chuyện tốt này, kết quả như vậy là được rồi.
Ba người đang trò chuyện, cửa cung điện mở ra, một nữ nhân cung trang bước ra.
Ba vị Yêu Vương nhìn lên, đều vội chắp tay: - Thiên Lung cô nương!
Tuy rằng tu vi Thiên Lung không bằng bọn họ, nhưng là tâm phúc của Loan Phượng, ba người tự nhiên không dám vô lễ, bằng không Thiên Lung tùy tiện thì thầm bên tai Loan Phượng, cũng đủ khiến bọn họ sống không dễ chịu.
- Phu nhân cho các ngươi vào. Thiên Lung nói rồi, liền đi trước dẫn đường.
Ba người vội vàng đi theo.
Vào đại điện, nhìn thấy Loan Phượng đã ngồi chờ bên trên, Dương Khai ngồi phía dưới, đằng sau còn có một lão đầu và một tiểu nha đầu.
Ba người không dám nhìn lung tung, đều chắp tay hô: - Thuộc hạ bái kiến Loan Phượng đại nhân!
- Ừm. Loan Phượng nhẹ nhàng gật đầu, vô cùng ung dung, hé môi nói: - Chuyện tình thì các ngươi đều đã biết, lần này gọi các ngươi đến, chính là sẽ đi theo Dương công tử đi Bắc Vực một chuyến, giải trừ nguy cơ Băng Tâm Cốc. Bổn cung hy vọng các ngươi có thể nghe theo lệnh của Dương công tử, nếu dám bằng mặt không bằng lòng, nhất định nghiêm trị không tha.
Ba người vội vàng hô to:
- Chúng thuộc hạ nhất định không phụ ủy thác!
Nào dám bằng mặt không bằng lòng, có thể giành được chuyện tốt này đã là tổ tiên hiển linh phù hộ, dù không có Loan Phượng căn dặn, bọn họ cũng nhất định dốc sức phục vụ. Dù sao có thể quan hệ tốt với Dương Khai, vậy chính là một phần cơ duyên.
Loan Phượng gật đầu hài lòng: - Dương công tử cũng không phải người ngoài, chào hỏi đi.
Ba người thế mới quay sang, chắp tay: - Bái kiến Dương công tử.
Dương Khai mỉm cười, nhìn ba vị Yêu Vương, trong lòng rất rõ ràng.
Ba vị Yêu Vương này, trong đó có 2 người biết lai lịch của hắn, Tạ Vô Úy là thủ hạ của Phạm Ngô, Ưng Phi là thủ hạ của Thương Cẩu, vậy còn một người là thủ hạ của Loan Phượng. Lần này hắn đến đây nhờ Loan Phượng hỗ trợ, nhưng không ngờ Loan Phượng lại điều một Yêu Vương từ hai vị Thánh Tôn khác, rõ ràng là muốn chia sẻ nguy hiểm mà.
Hắn cũng không vạch trận, lên tiếng: - Ba vị không cần khách khí, chuyện sau này còn phải dựa vào ba vị.
Ba vị Yêu Vương, cũng nằm trong dự liệu của Dương Khai, bởi vậy cũng không thất vọng. Loan Phượng thật điều động 7-8 Yêu Vương đi theo hắn, vậy mới là nằm mơ.
Mấy người Tạ Vô Úy tự nhiên liên tục nói không dám, thái độ vô cùng cung kính.
Dương Khai đứng lên: - Phượng phu nhân, đã đủ người rồi, vậy Dương Khai cáo từ.
Loan Phượng ước gì hắn mau biến đi, tự nhiên không có ý giữ lại, cũng đứng lên:
- Bổn cung tiễn ngươi.
Đưa tiễn hắn là giả, chủ yếu là muốn xem Dương Khai xấu mặt.
Lần trước tiểu tử này vơ vét rất nhiều của cải từ Cổ Địa, gặp Hoàng Tuyền Tông còn kéo mình xuống nước, lần này càng mặt dày mày dạn chạy đến tìm mình nhờ giúp đỡ, Loan Phượng không thể làm gì được Dương Khai, xem chuyện cười của hắn để xả giận cũng được.
Thứ gọi là pháp trận không gian nhảy vực đó, nàng tự mình thử qua, căn bản là phế vật không dùng được.
Nàng thật mong chờ nhìn thấy Dương Khai phát hiện chuyện này sẽ có biểu tình gì.
Đoàn người đi thẳng đến chỗ đặt pháp trận không gian, đến nơi, Dương Khai cho bọn họ đứng lên, mới lấy ra nguyên tinh thượng phẩm đặt vào các khe trận cơ.
- Phượng phu nhân, cáo từ, ngày sau có rảnh, tiểu tử nhất định sẽ về thăm.
- Đi đi, đừng chậm trễ. Loan Phượng mỉm cười, phất tay.
Dương Khai nhíu mày, luôn cảm thấy biểu tình của Loan Phượng là lạ, nhưng rốt cuộc kỳ quái ở chỗ này thì không nói được, liếc sang Thiên Lung, không ngờ Thiên Lung cũng đang nghẹn cười.
Chuyện quỷ gì vậy?
Dương Khai một bụng khó hiểu, nhưng không tiện hỏi rõ ràng, đứng vào pháp trận, vận chuyển pháp tắc không gian, sau đó hào quang bùng lên, bao phủ mọi người.
Khi ánh sáng tan đi, mọi người đã biến mất.
Loan Phượng ngây người nhìn pháp trận không gian trống rỗng, nhưng nàng không ngốc, hồi thần lại, liền nghiến răng: - Tiểu tử này còn có che giấu!
Nàng cũng không mở ra được pháp trận không gian, Dương Khai lại vận dụng dễ dàng, rõ ràng là bị hắn bố trí cấm chế. Tức là, pháp trận không gian dùng được, nhưng ngoài Dương Khai ra, những người khác không thể sử dụng.
Điều này làm Loan Phượng hận ngứa răng, bản năng hoài nghi Dương Khai biết nàng sẽ đi Băng Tâm Cốc xác nhận tin tức, bởi vậy mới bày ra những thủ đoạn này.
- Thật là dùng được! Thiên Lung bên cạnh cả kinh không khép miệng được.
Chỉ tốn chưa đến một ngày bố trí ra pháp trận không gian, vậy mà cũng vận hành được, quả thật là kỳ tích mà.
- Có thể dùng được thì sao? Loan Phượng hừ lạnh: - Đập phá cho ta!
- Đập... đập phá? Thiên Lung bị dọa nhày dựng.
- Đập! Loan Phượng gật đầu khẳng định: - Có thứ này ở đây, sau này tiểu tử kia muốn vào Cổ Địa, chẳng phải muốn đến thì đến muốn đi thì đi, trên đời này làm gì có chuyện tốt lành như thế.
Nàng bị Dương Khai dày vò đến sợ, tránh cho sau này Dương Khai trở lại quấy rầy, đập phá pháp trận không gian này là tốt nhất, nói không chừng có ngày đột nhiên Dương Khai trở lại.
Thiên Lung nghe lệnh, liền không chần chờ, thi triển thủ đoạn nhanh chóng đập nát bét pháp trận không gian của Dương Khai.
..................
Băng Tâm Cốc, ầm ầm một trận, trời đất rung chuyển, linh khí thiên địa vặn vẹo, cảnh tượng như tận thế giáng xuống.
Hiện tại Băng Tâm Cốc tràn ngập nguy cơ, rất nhiều đệ tử luôn luôn lo lắng đề phòng, nhưng trong mắt đều có thần sắc kiên quyết, thề sống chết cùng Băng Tâm Cốc.
Quầng sáng đại trận bao phủ Băng Tâm Cốc đã rất mờ ảo, thỉnh thoảng còn lung lay một chút, sắp không chống đỡ nổi.
- Nghĩ cách cho ta, nếu ngươi không nghĩ ra cách ổn định đại trận, khi đại trận phá, cũng là lúc ngươi bỏ mạng. Ở trong Băng Tâm Cốc, Cơ Dao cầm kiếm đưa ngang cổ một nam nhân, trường kiếm sắc bén cắt làn da của hắn, máu đỏ tràn ra.
Bị người ta cầm kiếm chỉ vào, khó giữ tánh mạng, nam nhân này lại không hoảng loạn, chỉ thở dài: - Chuyện đến nước này, bổn tọa cũng bất lực. Dù bổn tọa bị các ngươi bắt, nhưng căn bản phá trận đã sớm bố trí gần xong, dù không có bổn tọa chủ trì, Vấn Tình Tông cũng có thể phát huy ra một nửa uy năng. Nếu không phải những ngày qua bổn tọa giúp các ngươi củng cố trận pháp, ngươi cho là có thể chống đỡ được đến giờ, chỉ sợ đã bị phá trận từ nửa tháng trước rồi.
Nam nhân này, chính là Nam Môn Đại Quân bị Dương Khai bắt sống.
Bị Dương Khai bắt về, Băng Vân cũng không làm khó hắn, chỉ nói rõ với hắn là kết thúc chiến sự sẽ thả hắn đi.
Nam Môn Đại Quân cũng mang ơn báo đáp, có qua có lại, trong những ngày ở Băng Tâm Cốc, dốc lòng giúp Băng Tâm Cốc củng cố đại trận hộ tông.
Hắn nói không sai, dù 1 tháng trước bị Dương Khai bắt về, nhưng khi đó hắn đã bố trí rất nhiều trận kỳ, bắt đầu tương ứng, đã sắp hoàn thành căn cơ phá trận.
Dù không có hắn, Vấn Tình Tông vẫn có thể phát huy một nửa uy năng.
Nếu không phải những ngày qua Nam Môn Đại Quân chủ động giúp Băng Tâm Cốc củng cố đại trận hộ tông, làm sao có thể chống đỡ được đến nay?
Chủ trì phá trận chính là hắn, củng cố trận pháp cũng là hắn, cũng không phải nói hắn phản phúc vô thương, chỉ là trước đó Nam Môn Đại Quân lấy tiền làm giúp ngươi, hiện tại là mang ơn báo đáp.
Nhưng giờ đã là cực hạn, Nam Môn Đại Quân trình độ trận pháp cực sâu, nhìn qua đã hiểu thấu, đại trận hộ tông của Băng Tâm Cốc, chỉ cần không đến 1 canh giờ nữa sẽ bị phá.
- Đừng nói nhảm, nếu ngươi còn dám nói không có cách, ta giết ngươi ngay! Cơ Dao nổi giận quát.
Nam Môn Đại Quân nhàn nhạt liếc nàng, nói:
- Nếu ta là các ngươi, vậy thừa dịp đại trận chưa phá, mau chóng di dời đệ tử, bằng không mọi chuyện sẽ trễ mất.
- Ngươi muốn chết! Cơ Dao giận dữ, trường kiếm trên tay muốn đâm ra.
- Dao nhi không được vô lễ! Ngay lúc này, Băng Vân từ đâu nhảy ra, quát.
Mấy ngày nay, Băng Vân cũng nhiều lần rời Băng Tâm Cốc ra ngoài quấy rầy đối phương, không cầu có thể giết bao nhiêu người, chỉ mong quấy nhiễu tốc độ phá trận của đối phương, đáng tiếc mỗi lần ra ngoài, đều bị Phong Huyền cuốn lấy.
Mấy lần gần đây nếu không phải nàng nhanh nhạy, chỉ sợ đã không thể thoát thân, thật đánh lên thì nàng cùng Phong Huyền không kém bao nhiêu, có thể còn thắng được một chút, nhưng không chịu nổi đối phương người đông thế mạnh.
- Băng Vân cốc chủ! Nam Môn Đại Quân vẫn khá tôn trọng Băng Vân, thấy nàng đến liền chắp tay làm lễ.
- Nam Môn đại sư đừng đa lễ!
Băng Vân vẻ mặt ưu sầu, nói: - Chỉ là đại sư thật không còn cách nào sao?
Nam Môn Đại Quân lắc đầu: - Phá trận là tất nhiên, ngắn thì nửa giờ, lâu thì một canh giờ, Băng Vân cốc chủ tốt nhất nên tính sớm.
Băng Vân im lặng hồi lâu, nếu biết Nam Môn Đại Quân đã nói thế, vậy nhất định không thể trông cậy có thể giữ được Băng Tâm Cốc. Đáng tiếc Dương Khai vẫn chưa về, nếu hắn trở về, có lẽ sẽ mang đến hy vọng cho Băng Tâm Cốc.
Chỉ là khi đi, Dương Khai đã nói, phải 1-2 tháng mới trở về, xem ra hắn không tới kịp.