Trong chiến đấu, Cửu Thiên Thần Kỳ phát ra quang mang kinh người, càng chiến đấu, Dương Khai càng thành thạo.
Đám cường giả Yêu tộc trên cành cây kia đều thấy không bình thường, Cuồng Sư căn bản không phải là đối thủ của người ta!
- Thái Điệp tỷ tỷ, tên nhân loại này thật thú vị, lúc đánh nhau sao lại biến đổi như vậy?
Thiếu nữ miêu nhĩ kia sáng mắt, cứ như nhìn thấy vật gì mới lạ, liên tục khen ngợi.
Thái Điệp khẽ gật đầu, nhẫn nại giải thích: - Nhân loại bọn chúng không có nội đan và khí lực cường tráng thiên tính như Yêu tộc chúng ta, cho nên sẽ thi triển ra một và thứ gọi là vũ kỹ, hoạt dụng chân nguyên nội thể của chúng, thậm chí có rất nhiều vũ kỹ của nhân loại đều mô phỏng năng lực của Yêu tộc chúng ta. Sau này nếu ngươi chiến đấu với nhân loại, tuyệt đối không được coi thường chúng, nếu không sẽ chịu thiệt lớn đó.
- Ừ, ta nhớ rồi. Thiếu nữ miêu nhĩ ra sức gật đầu, đột nhiên lại hưng phấn nói: - Thái Điệp tỷ tỷ, có thể bắt tên nhân loại này cho ta chơi một chút không? Hắn có thể biến đổi nhiều như vậy, chắc chắn là chơi sẽ rất vui.
Thái Điệp ngạc nhiên, bóp trán, cười gượng, nói: - Cái này e là không được.
- Tại sao chứ?
- Bởi vì... Thái Điệp còn chưa kịp nói hết, thần sắc đột nhiên lạnh, ngẩng đầu nhìn lên phía trên Lôi Mộc phủ, hình như nhận được chỉ thị nào đó, nghiêm nghị gật đầu nói: - Vâng!
Nói xong liền từ từ đứng dậy, lạnh lùng nhìn chăm chú trận ác chiến phía dưới, hét lên: - Đủ rồi!
Ra lệnh một tiếng, Cuồng Sư lập tức lùi khỏi chỗ Dương Khai, thần sắc cổ quái nhìn hắn, lắc đầu nói: - Nhà ngươi, lợi hại đó. May mà mấy ngày trước ta không tùy tiện xuất thủ với ngươi, nếu không e là sẽ bị đánh lộn nhào!
- Cuồng huynh quá khen rồi, ngươi cũng không tệ! Dương Khai cười ha ha.
- Đó là... Cuồng Sư lập tức đắc ý. Sau khi cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Thái Điệp đang nhìn mình, thần sắc lập tức ngượng ngùng, rút chân chạy đi, thanh âm từ xa vọng lại: - Ta đi tuần tra, thời gian này trong mật lâm không an toàn lắm!
Đợi y đi rồi, Dương Khai mới ngẩng đầu nhìn Thái Điệp, mỉm cười nói: - Coi như ta đã thông qua khảo nghiệm của các ngươi rồi chứ?
- Tự cho là thông minh! Trong mắt Thái Điệp hiện vẻ chán ghét, lạnh lùng nói: - Đi theo ta, Đại tôn muốn gặp ngươi!
Nói xong, đôi cánh sau lưng liền phiến động, bay lên.
Dương Khai gật gật đầu, vội vàng theo sau nàng. Đám cường giả Yêu tộc trên cây nhìn theo hắn biến mất, trên khuôn mặt có vẻ chưa thỏa mãn, hình như trận chiến vừa rồi chưa đánh xong, khiến chúng không vừa lòng lắm.
Thiếu nữ miêu nhĩ kia bĩu môi, nhìn Dương Khai quyến luyến.
Càng bay càng cao, cây cổ thụ này quả thật là cao tận mây xanh, cánh cây to lớn rậm rạp. Lúc theo Thái Điệp bay lên trên, Dương Khai còn thấy không ít Yêu tộc đang đào hốc làm nhà hoặc là dựng vài ngôi nhà trên cành cây.
Cả cây cổ thụ như một đại gia đình, nơi đâu cũng có thể thấy thân ảnh hoạt động của yêu thú.
Dương Khai mơ hồ cảm thấy nơi đây có một cỗ lực ngưng tụ khác thường!
Cả thiên hạ, số lượng yêu thú rất nhiều, nhưng số lượng Yêu tộc đã khai hóa thần trí lại rất hiếm hoi, cho nên càng đoàn kết hơn so với Nhân tộc và Ma tộc. Dưới Đại tôn, tất cả mọi người đều thân thiết như huynh đệ tỷ muội.
Lúc thấy Thái Điệp, Cuồng Sư cũng tỏ ra rất hoảng sợ, những cũng không có quá nhiều lễ nghi rườm rà. Ở Yêu tộc, những thứ không liên quan đến sinh tồn và lực lượng thì không cần.
Cường giả Yêu tộc hóa hình lại càng không nhiều, đại đa số đều vẫn giữ thú thân của mình. Từ khi vào Thú Hải mật lâm đến nay, cường giả hóa hình mà Dương Khai nhìn thấy không vượt quá mười người.
Ai nấy đều là cao thủ.
Càng bay lên cao, linh khí càng nồng đậm, hơn nữa Dương Khai còn nhạy bén cảm thấy trong những cành cây của cây cổ thụ này ẩn chứa không ít tinh hoa Lôi hệ.
Đại khái là vì dẫn động lực lôi điện của Cửu Thiên từ năm này qua năm khác, khiến cho Lôi Phệ Mộc vạn năm này nhiễm khí tức lôi.
Rất lâu sau, Dương Khai cảm thấy mình và Thái Điệp đã bước vào một đám mây, bốn bề lưu thảng từng đám mây trắng như bông, có thể chạm tay vào, vô cùng xinh đẹp. Trong đám mây trắng đó có một mộc ốc tinh xảo, sừng sững trên một cành cây mọc xiên qua một bên.
Một cỗ khí tức du trường khiến Dương Khai không thể không coi trọng truyền ra từ mục ốc kia.
Dương Khai thầm nghiêm nghị.
- Vào đi, Đại tôn đang đợi ngươi ở trong! Thái Điệp đến trước mục ốc liền dừng lại, chỉ thị cho Dương Khai.
- Đa tạ!
Dương Khai khẽ cúi đầu với Thái Điệp rồi bước vào trong.
Vào trong mục ốc, Dương Khai liền nhìn thấy một người trung niên đang ngồi ngay ngắn chính giữa căn phòng. Người trung niên này khá tuấn tú, một thân y sam vải bố giản dị, nhìn có vẻ vô hại. Nhưng hai bên trán của y lại có hai chiếc sừng ngắn, không tới một ngón tay.
Cặp sừng kia có hai màu xanh đỏ, trong đó ẩn chứa năng lượng nồng đậm của Hỏa hệ và Lôi hệ, thỉnh thoảng lại hiện lên một đạo kỳ quang.
Chân thân là yêu thú bát giai đỉnh cao, Yêu tộc Đại tôn, Xích Viêm Lôi Long!
Dương Khai nghiêm nghị.
Đại tôn từ từ mở mắt, thản nhiên nhìn Dương Khai, không hề có ý bức thị. Nhưng dưới ánh nhìn của y, Dương Khai cảm thấy không thoải mái, cơ hồ như toàn bộ bí mật đều phải bại lộ hoàn toàn trước mắt y.
Thầm rùng mình, vội vàng phong vế thức hải, thu liễm khí tức tự thân.
Đại tôn mỉm cười, phối hợp cùng với khuôn mặt của y, vẻ tuấn tú có chút yêu tà, hỏi: - Ngươi là người nối nghiệp của tên kia?
- Ừ. Dương Khai gật đầu, biết người mà y nói đến là lão Thánh chủ của Cửu Thiên Thánh Địa.
- Tu vi không bằng y, nhưng tư chất thì không tệ.
- Đại tôn tán thưởng!
- Vậy ngươi tới vì chuyện gì? Đại tôn tiếp tục hỏi - Thú Hải mật lâm thường không cho phép nhân loại vào. Người dám vào đây đều đã thành thức ăn cho tộc ta rồi. Nể mặt ngươi là người nối nghiệp của tên kia, ta mới không bảo chúng động vào ngươi, nhưng nếu ngươi dám chọc giận ta, kết cục của ngươi nhất định sẽ rất thảm. Ta và người kia có giao tình không có nghĩa là ta có giao tình với tất cả thể lực của y, cho nên, tốt nhất là ngươi nên suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời.
Khẩu khí của y tuy bình thản, nhưng Dương Khai vẫn nghe được sự bất nại ẩn chứa của y. Hoặc có lẽ là cảm thấy mình còn quá trẻ, tu vi cũng không đủ, chưa đủ để ngồi ngang hàng trò chuyện với y.
Dương Khai cười ha ha, không hề sợ hãi, thong thả lấy hai chiếc túi càn khôn mang theo bên người, đặt trước mặt y: - Nghe nói lão Thánh chủ và Đại tôn giao hảo, tiểu tử thân là người nối nghiệp của y, đương nhiên muốn đến bái hội Đại tôn, dù sao sau này mọi người có thể sẽ còn qua lại.
Yêu tộc Đại tôn cười xùy một tiếng, không thèm nhìn hai túi càn khôn kia một cái, khinh miệt nói: - Ta với y giao hảo là vì thực lực của y khiến ta công nhận. Ngươi có chỗ nào để ta công nhận? Có lẽ vài trăm năm nữa, ngươi sẽ có tư cách này, nhưng bây giờ, ngươi chưa đủ.
Dương Khai chau mày, - Vài trăm năm? Không cần lâu như vậy, nhiều lắm là hai ba chục năm, ta sẽ có tư cách này.
Yêu tộc Đại tôn cười nhẹ, lạnh lùnh lắc đầu nói: - Điên cuồng đó.... Vậy thì hai ba chục năm nữa ngươi quay lại đi, trước hết là ngươi có thể sống được lâu như vậy!
Vẻ mặt của y như thể kiểu người như Dương Khai tuyệt đối sẽ chết sớm, siêu sinh sớm, khiến trong lòng Dương Khai không vui.
Chau mày, Dương Khai nói: - Đại tôn, ngươi không có hứng thú làm một cuộc mua bán đầu tư?
- Đầu tư? Đại tôn liếc mắt nhìn Dương Khai, cười khẽ: - Đầu tư lên người ngươi? Sao ta lại phải làm như vậy? Không thấy lợi ích gì cả, ta không có hứng thú.
Không đợi Dương Khai đáp lời, Đại tôn lại nói: - Bây giờ cuộc sống của các ngươi gặp khó khắn phải không?
Dương Khai khẽ gật đầu, hồ nghi nói: - Đại tôn đã nghe tin tức hiện tại của Thánh địa?
Đại tôn từ từ lắc đầu: - Ta không có hứng thú đi thăm dò tình hình chỗ các ngươi, nhưng trước khi chết tên kia có đến đây một chuyến, đã từng dự đoán cục diện hiện tại.
- Lão Thánh chủ đã từng dự đoán? Dương Khai kinh ngạc.
- Đúng. Y biết mình không sống được bao lâu nữa. Y từng nói với ta, trước khi chết nên xử lý nữ tử bên cạnh y, nhưng dù sao cũng là nữ nhân bên y một đời, y không ra tay được. Sau khi y chết, nữ nhân kia hẳn sẽ khuấy đảo khiến thiên nộ nhân nộ.... Ta nghĩ hiện tại hẳn các ngươi đã bị rất nhiều người bao vây tấn công.
Dương Khai nghiêm nghị gật đầu: - Nói như vậy thì Đại tôn biết mục đích chuyến đi này của ta.
Đại tôn cười lạnh một tiếng, vươn người đứng dậy: - Người vừa tới là ta đã biết rồi. Ta sẽ không giúp ngươi đâu, dù ngươi có đem đến rất nhiều vật tư mà Yêu tộc ta không có. Yêu tộc ta sở dĩ có thể sinh sôi nảy nở lâu như vậy, không phải vì mấy cường giả kia đâu, mà là vì không nhúng tay vào chuyện của ngoại tộc. Một khi rời khỏi Thú Hải mật lâm, vào địa bàn nhân loại của các ngươi thì sẽ rơi vào cục diện mà ta không thể chống đỡ. Nhân loại các ngươi không phải cũng có câu là "quân tử phòng thân" sao? Vì chút lợi ích đó mà để cả tộc vào hiểm cảnh, ngươi cảm thấy ta thân là Yêu tộc Đại tôn, tầm nhìn sẽ hạn hẹp như vậy sao?
Nói xong, ánh mắt trở nên linh hoạt, sắc bén.
Dương Khai cười gượng: - Nếu Đại tôn đã hiểu rõ như vậy, ta cũng không nói nhiều nữa. Kỳ thực, ngươi có giúp ta hay không, người của Thánh địa cũng sẽ không có nguy hiểm, hơn nữa bọn ta cũng đã quyết định tạm thời bỏ Thánh địa rồi, đợi đến khi nào có thể tích góp đủ lực lượng mới vùng dậy. Nhưng tài nguyên của Cửu Phong, ta không hề muốn mất không cho người ngoài, vốn nghĩ Đại tôn và lão Thánh chủ có giao tình, muốn nhờ các ngươi trông coi giùm một thời gian, như vậy thì các ngươi cũng có thể nhân cơ hội này nâng cao thực lực.
Yêu tộc Ma tôn chau mày lại, lạnh lùng nhìn hắn, dường như muốn nhìn thấu suy nghĩ thực sự của Dương Khai vào giờ khắc này.
Trầm ngâm một lát, Đại tôn nói: - Chỗ các ngươi trận pháp lợi hại, linh khí cũng thực sự nồng đậm. Tộc nhân ta nếu có thể tu luyện ở đó, thực lực nhất định sẽ nhanh chóng tăng trưởng. Nhưng chỉ vì điểm này thì chưa đủ, bọn ta sẽ không rời khỏi Thú Hải mật lâm đâu.
- Nếu như ta có thể giữ lại tất cả luyện đan sư của Thánh địa cho các ngươi, giúp các ngươi luyện đan thì sao? Dương Khai đột nhiên mở miệng đề nghị: - Theo như ta biết, trong Yêu tộc các ngươi không có người nào tinh thông luyện đan, thậm chí luyện khí sư cũng có thể giữ lại cho các ngươi. Trước khi bọn ta quay lại, họ có thể cung cấp cho các ngươi rất nhiều đan dược và bí bảo. Đương nhiên các ngươi phải cung cấp vật liệu, ta nghĩ điều này cũng không khó với các ngươi.