Nhưng một đời truyền một đời, tư chất con cháu đời sau tốt xấu lẫn lộn, cuối cùng xuống dốc tiêu điều.
Thẳng đến hơn trăm năm trước, gia tộc này chỉ còn lại một truyền nhân, mà truyền nhân này bị kẻ thù đuổi giết, được Khang Tư Nhiên cứu, đáng tiếc lúc đó người này bị thương quá nghiêm trọng, Khang Tư Nhiên cũng không thể cứu được.
Trước khi chết, truyền nhân này cũng khẳng khái nói ra bí mật truyền miệng của gia tộc.
Đây cũng là lý do Khang Tư Nhiên có được tin tức động phủ Công Tôn Mộc, có chút ly kỳ phức tạp.
Nhưng mà Dương Khai nghe xong, cũng không hoài nghi gì.
Một là hắn tiếp xúc lâu với Khang Tư Nhiên, cảm thấy Khang Tư Nhiên làm người cũng được, không phải hạng gian ác, không cần lừa mình. Hai là trên đời vốn có nhiều cơ duyên xảo hợp, ngay cả hắn cũng trải qua không ít lần.
Nghĩ một hồi, Dương Khai nói: - Nếu đó thật là động phủ Công Tôn Mộc, vậy thì có tất yếu thăm dò. Nhưng mà... vì sao Khang chưởng quỹ lại tìm tới ta? Trong thương hội nhân tài đông đúc, có khối người thực lực cao hơn ta chứ? Mời những người kia còn không phải càng nắm chắc hơn?
Khang Tư Nhiên cười ha hả: - Dương đan sư quá lo, tổng bộ thương hội ta quả thật nhân tài đông đúc, vô số cường giả Đạo Nguyên Cảnh, mời bọn họ đi cùng, mặc kệ khả năng thành công hay an toàn đều rất cao, nhưng nếu thật làm vậy... lão hủ sẽ thu được bao nhiêu lợi ích? Dương đan sư nên biết, đây là hành động cá nhân, không phải chuyện của thương hội. Nếu thật để cho cường giả tổng bộ biết được, vậy lão hủ đừng mong húp được chút nước nào, lão hủ vẫn luôn tính toán, là muốn tìm một người thực lực gần ngang ta cùng đi, điểm này xin Dương đan sư hiểu cho.
Dương Khai khẽ gật đầu: - Ta hiểu băn khoăn của Khang chưởng quỹ.
- Dương đan sư có thể thông cảm, quả thật là may mắn của lão hủ, không biết ý Dương đan sư...
Dương Khai mỉm cười: - Nếu dính đến luyện đan sư Công Tôn Mộc, đương nhiên ta cũng chú ý.
Khang Tư Nhiên mừng rỡ, nói: - Nếu vậy, cứ quyết định như thế, tuy nhiên lão hủ còn một chuyện muốn nhờ.
- Khang chưởng quỹ cứ nói.
Khang Tư Nhiên nghiêm mặt nói: - Nếu trong động phủ đó còn sót Đạo Nguyên đan, lão hủ muốn ưu tiên lấy một viên!
- Chuyện này không thành vấn đề. Dương Khai không cần nghĩ, vui vẻ đồng ý.
Khang Tư Nhiên ngẩn ra, có vẻ không ngờ Dương Khai đồng ý nhanh như vậy, không khỏi toát ra cảm kích: - Cảm tạ Dương đan sư, lão hủ tự biết tư chất kém cỏi, nếu không có Đạo Nguyên đan hỗ trợ, đời này đừng mong thăng cấp Đạo Nguyên Cảnh. Nhưng mà Đạo Nguyên đan khó có biết bao? Lần này Ngũ Sắc Bảo Tháp mở ra, lão hủ cũng vô duyên với 3 trái Đạo Nguyên Quả, nếu không phải vậy, lão hủ đã không vội vàng thăm dò động phủ đó. Nhưng mà Dương đan sư yên tâm, mặc kệ bên trong có Đạo Nguyên đan hay không, tất cả thứ gì liên quan tới luyện đan đều thuộc về Dương đan sư, về phần những thứ khác, đến lúc đó hai ta thương lượng phân chia.
- Được. Dương Khai gật đầu. - Lúc nào chúng ta lên đường.
- Tạm thời đặt ở 1 tháng sau, sau 1 tháng, lão hủ ở đan phường cung kính chờ đợi Dương đan sư đến. Lão hủ muốn chuẩn bị một chút trong vòng 1 tháng này, bên trong thành còn sắp cử hành một hội đấu giá, lão hủ muốn tham dự, xem có thu hoạch gì không. Không biết Dương đan sư có hứng thú đi cùng? Khang Tư Nhiên hỏi.
- Trong thành sắp cử hành hội đấu giá? Dương Khai ngạc nhiên.
- Đúng thế. Khang Tư Nhiên cười ha ha: - Lần này võ giả Phong Lâm Thành lấy được không ít thứ tốt trong Ngũ Sắc Bảo Tháp, cho nên thành chủ đại nhân muốn cử hảnhhội đấu giá, để mọi người trao đổi với nhau. Nói không chừng trên hội đấu giá này, lão hủ còn có thể thấy được Đạo Nguyên Quả. Hiện giờ Dương đan sư cũng là Hư Vương tam tầng cảnh, có lẽ nên sớm chuẩn bị Đạo Nguyên đan rồi?
- Quả thật là cần, khi nào đấu giá bắt đầu, tổ chức ở đâu? Dương Khai hỏi.
.............
Nửa canh giờ sau, Dương Khai rời Linh Đan Phường.
Dương Khai không nói nhất định sẽ đi hội đấu giá, chỉ nói với Khang Tư Nhiên là nếu lúc đó không có chuyện gì thì sẽ đi tham dự náo nhiệt, Khang Tư Nhiên tự nhiên không có ý kiến.
Rời Linh Đan Phường, hắn nghĩ một chút, cũng không về động phủ, mà đi thẳng ra ngoài thành.
Không lâu sau, rời Phong Lâm Thành, Dương Khai phân biệt phương hướng, lại ngự không bay đi hướng bắc.
Cách Phong Lâm Thành chừng 30 dặm, có một chỗ trang viên, bên trong phòng ốc san sát, diện tích rộng lớn, cầu nhỏ suối lượn quanh, hoàn cảnh trang nhã.
Dương Khai từ trên không đáp xuống, thần niệm quét qua trang viên này, lầm bầm: - Hẳn là ở trong này.
Sở dĩ hắn đến đây, tự nhiên là vì ước định với người tên Trương Cao Hiên ở trong Ngũ Sắc Bảo Tháp. Trương gia coi như gia tộc có chút danh tiếng ở Phong Lâm Thành, cho nên hắn chỉ thăm dò một chút là biết được vị trí Trương gia.
Cơ nghiệp Trương gia không đặt trong Phong Lâm Thành, mà ở bên ngoài, dù sao Phong Lâm Thành tấc đất tấc vàng, muốn tìm chỗ cho cả đám đông người thì sẽ tiêu tốn không nhỏ. Nhưng xây nhà ở ngoài thì khác, tuy rằng linh khí thiên địa không quá dày đặc, nhưng cung cấp cho một tiểu gia tộc thì không thành vấn đề.
Dương Khai quét mắt qua, liền biết Trương gia có người hiểu một chút đạo trận pháp, bố trí trận pháp đơn giản tụ tập linh khí thiên địa.
Trong tay Trương gia gia chủ Trương Cao Hiên lấy được một trái Đạo Nguyên Quả, về tình về lý Dương Khai cũng phải đi nơi này xem một chuyến, giao di vật và lời căn dặn của Trương Cao Hiên.
Trước đó không có thời gian đi, cho nên mới kéo đến nay.
Đến cửa chính, Dương Khai đang muốn lên tiếng gọi, nhưng không ngờ từ cửa chính bắn ra hai đạo ánh sáng, khí thế sắc bén thẳng vào mặt hắn.
Ở đằng sau hai đạo ánh sáng, hai bóng người xông ra, mỗi người bấm linh quyết, hai mắt đỏ đậm như có thù không đội trời chung với Dương Khai, muốn giết người ngay lập tức.
Dương Khai kinh ngạc.
Tuy nhiên công kích của đối phương không là gì với hắn, dù sao tu vi của hai người không cao, một người Phản Hư lưỡng tầng cảnh, một người nhất tầng cảnh, dù dốc hết sức thì uy hiếp bao lớn đối với hắn?
Cho nên hắn không động đậy, búng tay bắn ra.
Bụp bụp hai tiếng vang lên, hai đạo ánh sáng bắn về phía hắn ầm ầm nổ tung.
Thấy thế, hai người kia ngẩn ngơ, nhưng vẫn dữ tợn xông tới, thấy chết không sờn, đồng thời vận dụng bí thuật, mỗi người phun ra một ngụm tinh huyết, khí tức bùng nổ.
Dương Khai nhíu mày, không chờ hai người lại tế ra bí bảo, thả ra Vực tràng.
Thoáng cái, hai người này như bị núi đè, cả người cứng ngắc không thể động đậy, nhưng vẻ mặt giận dữ cùng cực, ánh mắt phun lửa nhìn Dương Khai.
- Chỗ này là Trương gia? Dương Khai duy trì Vực tràng, áp chế hai người, nhàn nhạt hỏi.
Hai người này khoảng chừng 30 tuổi, một mập một gầy, nghe vậy, nam nhân mập hừ lạnh nói: - Cần gì biết còn hỏi? Muốn giết cứ giết, không cần nói nhảm!
Nam nhân gầy dù không nói, nhưng ánh mắt của hắn toát ra nghiêm nghị, hiển nhiên cũng có ý này.
- Trương gia xảy ra chuyện gì? Dương Khai không phải người ngu, thấy cảnh này nào còn không đoán được, không khỏi nhíu mày.
- Ngươi thật là lôi thôi, nếu tới làm việc cho Lục gia, cần gì phải làm bộ làm tịch. Võ giả mập hừ lạnh, tràn đầy khinh bỉ.
Võ giả gầy cười lạnh nói tiếp:
- Lão thất phu Lục Bách Xuyên đạo mạo trang nghiêm, mời người tới đây tự nhiên phải cùng một hàng, tam ca làm gì mà lạ.
Võ giả mập cười to nói: - Không sai, là tam ca ngu độn.
Dứt lời, còn hung hăng phun nước miếng về phía Dương Khai.
Dương Khai thở dài: - Chỉ sợ hai vị hiểu lầm, ta không biết Lục Bách Xuyên gì, cũng không biết Lục gia mà các ngươi nói, chỉ là vì các ngươi đột nhiên ra tay đánh lén, ta mới chống trả.
- Nếu ngươi không biết lão tặc Lục Bách Xuyên, vì sao đến Trương gia ta?
Ngay lúc này, tiếng nói hùng hồn vang lên từ trong trang viên, sau đó một bà cụ già tóc bạc trắng, cầm gậy chống cao bằng người, được một thiếu nữ trẻ nâng đỡ, từng bước đi ra.
Ở đằng sau bà lão, còn có không ít người khác.
Bà lão tuổi không nhỏ, mặt nhăn nheo, còn có vết ban người già, ánh mắt như sấm sét, nhìn thẳng vào Dương Khai.
Dương Khai quét thần niệm, liền biết bà lão này là Hư Vương nhất tầng cảnh, hơn nữa hẳn là gần đây bị người ta đánh bị thương căn bản, cho nên thánh nguyên hơi hỗn loạn.
Nhưng làm hắn càng khó hiểu, là những người đi ra cùng bà lão, lại toàn là nữ giới, phụ nữ trung niên, thiếu phụ, thiếu nữ, thậm chí còn mấy đứa bé.
Nam tính ở đây, cũng chỉ có hai võ giả mập ốm đánh lén hắn.
Dường như đàn ông trong gia tộc này, ngoài hai người kia ra thì đều đã chết sạch.
Dương Khai vung tay, giải tán Vực tràng, thả hai nam nhân mập gầy.
Hai người này cũng thức thời, hiểu được mình chênh lệch quá lớn với Dương Khai, cho nên không dây dưa nữa, mà lùi lại bên cạnh bà lão, làm hộ vệ cảnh giác nhìn Dương Khai.
- Tại hạ Dương Khai, chào lão phu nhân, xin hỏi nơi này chính là Trương gia? Dương Khai chắp tay chào.
- Không sai, nơi này là Trương gia. Bà lão nện cây trượng một cái, trầm giọng đáp.
- Là Trương gia thì được rồi. Dương Khai mỉm cười, trầm ngâm rồi nói: - Lão phu nhân, các người có phải hiểu lầm gì với ta? Sao ta vừa đến đây, liền ra tay đánh lén?
- Hiểu lầm? Bà lão cười lạnh. - Có phải hiểu lầm hay không, vậy phải xem ngươi đến đây làm gì, trước đó ngươi nói không biết lão tặc Lục Bách Xuyên?
Dương Khai lắc đầu: - Chưa từng nghe qua.