- Thẩm sư tỷ biết được nguyên nhân? Bốn người tò mò nhìn mỹ phụ.
Mỹ phụ lắc đầu: - Tỷ không biết, nhưng tỷ cảm thấy, hắn là người mang đại số mệnh!
- Người mang đại số mệnh... Bốn nam nữ kia nhìn nhau.
Thẩm mỹ phụ cười hì hì, hé môi nói: - Nói ra chỉ sợ các người không tin, nhưng bản thân tỷ lại rất tin chuyện này. Có những người trời sinh vận số kém cỏi, đây là cơ duyên mỗi người khác nhau, cho nên mới có võ giả tư chất giống nhau, nhưng con đường phát triển khác biệt. Mà những năm qua tỷ cũng gặp không ít người có số mệnh, mỗi khi ở bên cạnh bọn họ, cũng ít nhiều thu được một ít lợi.
Nam nhân mặt rõ không khỏi co rút khóe miệng, chần chờ nói: - Thẩm sư tỷ, ý của tỷ là nếu dẫn hắn vào, chúng ta sẽ thu được lợi ích không tưởng được?
- Chính là ý này, các người ngẫm lại xem, hắn chỉ là võ giả Thánh Vương nhất tầng cảnh, có thể thông qua khu cực nóng cũng đã là kỳ tích. Tỷ cảm thấy không phải dựa vào bản lĩnh của hắn, mà là tìm được con đường an toàn đi đến đây, mới có thể xâm nhập vào khu thiên tài địa bảo. Bằng không với tu vi cảnh giới của hắn, tuyệt đối không thể nào xông qua đoạn đường phong tỏa cuối cùng trong khu cực nóng. Hắn dựa vào cái gì, dựa vào số mệnh của hắn. Mỹ phụ giọng êm dịu nói, tuy rằng lời của nàng không đủ làm người ta tin, nhưng nghe lại rất thoải mái. - Đương nhiên, chỉ dựa vào điều này thì còn chưa đủ rõ ràng. Sau đó chuyện xảy ra trong nhà đá, mọi người đều biết.
- Trong nhà đá... Mọi người hồi tưởng lại, tự nhiên nhớ tới biểu hiện cùng những chuyện Dương Khai trải qua, nhất thời đều cảm giác không thể tưởng tượng.
- Nhớ ra chưa? Lúc đó tỷ nghĩ Tẩy Hồn Thần Thủy bị Khúc Trường Phong phân phát, hắn sẽ không thể có được lợi lộc gì, tỷ còn khuyên hắn đừng lãng phí thời gian đi cho mau, nhưng ai biết tình thế xoay chuyển, cuối cùng mọi người vẫn vào phải ngâm chung trong ao. Mặc kệ hắn lấy được bao nhiêu lợi ích, tóm lại vẫn có được thu hoạch. Võ giả đi vào Lưu Viêm Sa Địa nào chỉ chục ngàn người, đến khu thiên tài địa bảo tối thiểu cũng phải khoảng ba bốn ngàn, nhưng được lợi trong nhà đá thì cũng chỉ hơn 30 người, chỉ mỗi hắn là Thánh Vương nhất tầng cảnh!
- Vừa nghe Thẩm sư tỷ nói, quả thật vận số của hắn kém. Nam nhân mặt rỗ vuốt râu trên mặt, khẽ gật đầu, dường như cảm thấy mỹ phụ này nói cũng có lý.
Thứ như số mệnh quá mờ mịt hư vô, nhưng bất kể nhìn thế nào, võ giả Thánh Vương nhất tầng cảnh kia cũng sẽ số mệnh không kém.
- Sư tỷ, có một câu nói hết khổ lại sướng, lỡ như số mệnh của hắn đã hết...
Một nữ võ giả trong đội ngũ thầm lo lắng, trên đời không có phú quý không làm mà hưởng, cũng không có số mệnh dùng không hết.
- Không sao cả, dù sao dẫn hắn đi theo thì chúng ta cũng không tổn thất gì. Nếu thật có thể tìm được thứ gì tốt, chia cho hắn một chút là được, không tìm được cũng là chúng ta không đủ may mắn mà thôi. Mỹ phụ cười thoải mái.
- Nếu sư tỷ nói vậy, thế cứ dẫn hắn đi theo cùng. Nam nhân mặt rõ thấy mỹ phụ cố ý như thế, cũng không phản đối nữa. Quả thật đúng như mỹ phụ nói, dẫn hắn vào cũng không có tổn thất gì, cùng lắm chia cho hắn một chút là được. Hắn chỉ là Thánh Vương nhất tầng cảnh, chia cho hắn bao nhiêu là bấy nhiếu, hắn còn có thể chống đối hay sao?
Nếu thật gặp phải nguy hiểm quá lớn gì, hắn tự cầu phúc đi, dù sao Thẩm sư tỷ nói hắn là người mang đại số mệnh, sẽ không đến mức tùy tiện chết mất.
Nam nhân mặt rỗ nói vậy, mọi người cũng không có ý kiến, theo mỹ phụ dẫn dường, đi tới phía trước.
Dương Khai thu hồi thần thức, sắc mặt cổ quái.
Người mang đại số mệnh? Hắn không khỏi buồn cười.
Có thể tìm được nhà đá kia, có chút liên quan tới may mắn, nhưng bản thân mình tài cao gan lớn, không e ngại Khúc Trường Phong, cho nên mới vẫn ở lại. Đổi thành người khác, sợ là đã sớm rời đi, nào còn lấy được lợi lộc gì.
Mà xông qua khu cực nóng... chuyện này khó khăn hả? Có liên quan tới vận số?
Tuy nhiên nếu đã hiểu dụng ý của bọn họ đi sang đây, Dương Khai lại thu liễm thần sắc không vui, dù sao người ta không có ác ý, ngược lại, còn có ý tốt.
Tuy nhiên bảo hắn cùng hành động với người khác thì xin miễn, bọn họ cảm thấy mình làm vướn chân, mình lại cảm giác là bọn họ kéo chân mình. Vẫn là một thân một mình tự do thuận tiện hơn, thật tìm được thứ gì tốt, cũng không cần phải chia xẻ với người khác.
Đoàn người mỹ phụ vốn không xa Dương Khai, có lẽ là chia xong số Linh dịch đó liền lập tức đuổi theo, cho nên một đoàn 5 người nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt Dương Khai.
Vì tránh cho Dương Khai có hiểu lầm, cách thật xa, Thẩm mỹ phụ liền nhiệt tình hô lên: - Tiểu huynh đệ!
Dương Khai giả vờ như mới phát hiện hành tung của bọn họ, mặt ngoài hiện ra một tia cảnh giác, chầm chậm đứng lên.
- Tiểu huynh đệ đừng hoảng hốt! Mỹ phụ như dự liệu trước cảnh này, dung mạo yêu mị toát ra nụ cười hiền hòa, ánh mắt trong suốt, duyên dáng nói: - Chúng tôi không có ác ý.
Nói rồi, liền dẫn 4 nam nữ khác nhanh chóng đi sang bên Dương Khai.
Đợi bọn họ đi tới, Dương Khai mới không nóng không lạnh hỏi: - Các người có chuyện gì không?
- Hì hì, cũng không có gì, chỉ là thấy tiểu huynh đệ lẻ loi một mình, qua xem thử mà thôi. Mỹ phụ cười hì hì nói. - Cậu một thân một mình đi đến đây sao?
- Coi như vậy. Dương Khai nhàn nhạt gật đầu.
- Thật là giỏi. Trên người mỹ phụ có mùi hương ngọt ngào, miệng lưỡi cũng ngọt, cười khen một câu. Theo nàng nghĩ, hẳn là Dương Khai xuất thân tiểu gia tộc, gia tộc này tối đa cũng chỉ có 3 danh ngạch vào Lưu Viêm Sa Địa, hai người khác có lẽ chỉ dừng lại ở khu cực nóng, còn hắn xông vào khu vực tầng thứ hai, tự nhiên thật là giỏi.
- Cô nương có chuyện gì cứ nói thẳng đi. Nếu biết mục đích của bọn họ, Dương Khai cũng lười vòng vo, chỉ đợi nàng nói ra thì mình một lời từ chối cho xong.
- Tánh khí lớn dữ! Nam nhân mặt rỗ không khỏi cười xì, theo hắn thấy, Thẩm sư tỷ chịu dẫn hắn đi theo quả thật là biểu hiện rõ ràng cho hắn tốt số, không ngờ tên này lại không biết nể mặt gì.
- Cô nương... Mỹ phụ nghe Dương Khai xưng hô lại mỉm cười, nàng đã thật lâu không nghe được người khác gọi mình như vậy, ôn hòa nói: - Là thế này, chúng tôi là người Càn Thiên Tông...
Báo ra tông môn của mình, mỹ phụ chuyển mắt long lanh nhìn Dương Khai, như cảm thấy thế lực môn phái của mình không yếu, Dương Khai phải tỏ vẻ kinh ngạc mới phải. Nào biết Dương Khai vẫn lạnh nhạt như thường, làm cô ta lúng túng, không khỏi ho khẽ rồi nói tiếp: - Tôi tên Thẩm Thi Đào, đây là các sư đệ sư muội, tôi xem cậu một thân một mình xông xáo chỗ này, chỉ sợ tiểu huynh đệ không rõ nguy hiểm trong khu thiên tài địa bảo này? Trong này chẳng những có rất nhiều yêu thú, còn có rất nhiều cấm chế cùng cạm bẫy không rõ ràng. Tu vi như cậu mà đi lại trong này là chuyện rất nguy hiểm, sơ sẩy một chút là có thể bỏ mạng.
Nói tới đây, theo dự tính của mỹ phụ, đối phương sẽ phải hoàng sợ rên xiết, mình thừa cơ an ủi mấy câu, sẽ thuận lợi kéo hắn nhập bọn. Nào ngờ Dương Khai vẫn lạnh nhạt, nhìn như không biết trời cao đất rộng thế nào.
Sâu trong lòng Thẩm Thi Đào rên xiết, thầm mắng tên này đến từ gia tộc nào vậy, nhìn như không biết gì về Lưu Viêm Sa Địa.
Bất đắc dĩ, nàng đành phải vào thẳng vấn đề: - Nếu cậu muốn, không ngại đi cùng chúng ta. Tuy rằng 5 người chúng ta không lợi hại gì, nhưng cũng hơn là một mình cậu mạo hiểm trong này. Đương nhiên, nếu có thể tìm được thứ gì tốt, chúng tôi nhất định sẽ không bạc đãi cậu. Đệ tử Càn Thiên Tông đi lại bên ngoài có danh tiếng không tệ, cũng không xuất hiện kẻ xấu ỷ mạnh hiếp yếu. Không biết ý của tiểu huynh đệ thế nào?
Lập tức từ chối không thì tốt lắm, Dương Khai giả vờ trầm ngâm một hồi, đang muốn uyển chuyển từ chối, lại nhíu mày, quay đầu nhìn sang phía khác.
Ở gần đó, một luồng ánh sáng đỏ lao như tia sét tới gần bên này, nháy mắt xẹt qua mọi người liền biến mất.
Lưu Viêm Phi Hỏa? Ý tưởng đầu tiên của Dương Khai, thứ này chính là Lưu Viêm Phi Hỏa.
Nhưng rất nhanh, hắn hủy bỏ suy đoán này, bởi vì ánh sáng màu đỏ đó không giống Lưu Viêm Phi Hỏa mà hắn đã gặp. Tuy rằng tốc độ không chậm, nhưng tuyệt đối không nhanh bằng Lưu Viêm Phi Hỏa, Dương Khai vươn thần niệm ra, thậm chí còn nắm bắt được dấu tích của nó.
Huống chi, chỗ này là khu thiên tài địa bảo tầng thứ hai, ở đâu ra Lưu Viêm Phi Hỏa?
Ngụy Cổ Xương đã nói, thứ như Lưu Viêm Phi Hỏa chỉ tồn tại trong khu cực nóng, không có khả năng xuất hiện ở khu thiên tài địa bảo.
Dương Khai phát hiện ánh sáng đỏ lửa này, mấy người Thẩm Thi Đào cũng đồng thời phát hiện.
Nam nhân mặt rỗ nhìn về phía ánh sáng đỏ biến mất, như có điều suy ngẫm, bỗng nhiên kinh hô: - Linh vật thiên địa?
Mấy người khác cũng đều đổi sắc.
Dương Khai cũng nhìn thấu vật kia là thứ gì, đúng là một loại linh vật thiên địa, chỉ là cụ thể thế nào thì không đoán ra được. Vừa rồi ánh sáng đỏ lóe lên trước mặt mình, Dương Khai cảm nhận rõ ràng một cỗ sức sống, đó không phải linh vật thiên địa thì là gì?
Còn chưa chờ Dương Khai đứng lên đuổi theo, ở phía ánh sáng đỏ bay tới, có một bóng người đang vội vàng chạy sang bên này.
- Hả? Thấy rõ mặt mũi người này, Dương Khai không khỏi mỉm cười, đứng lại không đi nữa.
Người kia nhanh chóng tới trước mặt, vốn hắn còn cảnh giác, dù sao mình đang truy đuổi bảo bối, bỗng nhiên có 6 người chặn đường đằng trước, quả thật làm hắn không yên lòng. Nhưng vừa nhìn trong đó có Dương Khai, lập tức yên tâm, vội chạy tới.
- Thường cung phụng! Dương Khai nhanh chào hỏi hắn, người này, là là Thường Khởi Hải Khắc gia tộc.
- Dương Khai, cậu cũng đến đây. Thường Khởi vẻ mặt kích động, như gặp được người thân, cười to thoải mái.