Ở vị trí xa vời đó, lại không thấy bóng dáng Dương Khai, hắn dường như đột nhiên biến mất một dạng. Người họ Phó trong lòng trầm xuống, không khỏi có một loại tâm tình khiếp sợ cùng kinh hoàng lan tràn. Phía trước một trận không gian ba động hỗn loạn truyền ra, một đạo thân ảnh đen như mực bỗng nhiên dâng lên.
Thân ảnh kia bị ma khí vô biên bao phủ, thấy không rõ khuôn mặt, nhưng hào quang hai màu đen và vàng lại xuyên thấu qua từ trên khuôn mặt làm cho người họ Phó như lâm đại địch. Đối mặt hai đạo ánh mắt đó, suy nghĩ của hắn liền không khỏi cứng đờ, ý thức hỗn loạn, thần hồn rung chuyển bất an. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp tế ra đoản mâu của mình, trên tay kết ra ấn quyết phức tạp, nguyên lực rót vào bên trong đoản mâu.
Thở phì phò Đoản mâu cùng với tốc độ quỷ dị của nó trở nên lớn. Thời gian nháy mắt liền biến thành một cây cự vật dài đến mười mấy trượng, khẽ run lên, trực tiếp hướng qua Dương Khai. Đây là thủ đoạn công kích cường đại nhất của người họ Phó. Hắn có mười phần lòng tin với một kích này của mình, mặc dù cường giả Đế Tôn Cảnh cũng không dám không thấy công kích như vậy.
Dương Khai dường như một dạng cùng những thứ ma nhân, đã mất thất thần trí, có chăng chỉ là niệm đầu khát máu, đối mặt nguy hiểm sắp đến căn bản không có ý đồ tránh né, vẫn như cũ kinh ngạc đứng tại chỗ. Mãi cho đến lúc đoản mâu sắp gần người, hắn mới phảng phất bản năng chém ra một quyền. Quả đấm bị ma nguyên đen như mực bao phủ, rắn rỏi chắc chắn.
- Muốn chết! Người họ Phó không nhịn được dâng lên đại hỉ, mở to hai mắt nhìn, muốn nhìn một chút phát triển đến tiếp sau. Hắn muốn nhìn đến kết cục Dương Khai bị một kích này của mình làm cho tan xương nát thịt.
Ầm Tiếng nổ truyền ra, Dương Khai không nhúc nhích tí nào. Nhưng đoản mâu gần người lại bị một cổ lực lượng cuồng bạo đánh sâu vào. Tia sáng trên mâu thân dài mười mấy trượng đột nhiên mờ xuống, lập tức hiển hóa ra hình dáng lớn nhỏ vốn có. Đồng thời lấy tốc độ còn nhanh hơn so với bay rớt xuống phương xa, không thấy bóng dáng.
- Hả? Người họ Phó trợn trừng đôi mắt sắp lọt tròng ra ngoài, hoàn toàn không thể tin được điều mình thấy trước mắt. Hắn dùng sức dụi nhẹ cặp mắt nhìn lại, quả thật thấy được Dương Khai với bộ dáng không hao tổn chút nào.
Ngay vào lúc hắn thất thần lần này, Dương Khai đối diện bỗng nhiên nâng lên một tay. Đại lượng tinh thuần ma nguyên tràn ra từ trong người hắn lan tràn đến trên cánh tay, biến ảo cánh tay kia dài hơn lớn hơn. Trong chớp mắt, một cái bàn tay to lớn đen như mực thành hình, trực tiếp chụp xuống ngay đầu của người họ Phó. Giống như một tòa núi lớn đen như mực giáng xuống từ trên trời, mang theo uy thế hủy thiên diệt địa.
Người họ Phó cả kinh thất sắc, vội vàng muốn tránh né. Thế nhưng làm hắn sinh lòng tuyệt vọng chính là, hắn phát hiện không gian bốn phía mình chẳng biết tại sao trở nên đọng lại sềnh sệch, dường như bị giam cầm vậy. Hắn lại né tránh ra không được!
Sắc mặt của người họ Phó một chút liền tái nhợt không máu, đồng thời trong miệng hét to, một phen tế ra một mặt bí bảo phòng ngự có bộ dáng như cái khiên. Sau khi rót vào nguyên lực, cái khiên đó lập tức biến thành một tầng bình chướng, chắn bên trên hắn. Không chỉ như thế, hắn còn không ngừng bấm động pháp quyết, trong miệng cấp tốc thì thầm:
- Thiên, Địa. Huyền, Vũ Nguyên lực cuồn cuộn điên cuồng. Còn không chờ hắn thi triển ra bí thuật không hiểu này, bàn tay đen nhánh như núi đã chụp được. Răng rắc Cái khiên kia biến thành bình chướng, giống như một mặt cái gương bị đánh nát, nứt ra vô số cái khe, trực tiếp băng tán thành mảnh vỡ, không thể tạo được nửa điểm tác dụng phòng hộ.
Ngay sau đó, bàn tay to lớn vỗ vào trên người của người họ Phó. Hắn chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thảm cực kỳ sợ hãi liền không một tiếng động. Bàn tay to lớn từ từ tan rã, trên đất trừ một cái chưởng ấn to lớn ra cũng chỉ có một bãi thịt nát tồn tại. Dưới một chưởng đó, người họ Phó đạt đến Đạo Nguyên tam tầng cảnh tu vi cũng không thể ngăn cản, trực tiếp bị mất mạng.
Liên đới tất cả bí bảo của hắn thậm chí nhẫn không gian cũng đều bị chụp thành mảnh vỡ. Thứ bên trong nhẫn không gian tức thì bị trục xuất vĩnh cửu vào trong hư không. Làm xong đây hết thảy, Dương Khai mới mặt không thay đổi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua một phương vị khác.
Bên kia, Hoa Thanh Ti cùng người họ Phó chia nhau chạy thoát hoảng sợ quay đầu lại nhìn một cái. Đôi mắt đẹp run rẩy không nghỉ, nàng vừa mới mơ hồ nghe được tiếng kêu thảm truyền đến từ địa phương xa xôi. Đó không khỏi khiến cho trái tim nàng sợ hãi, chạy thoát cũng càng lúc càng nhanh chóng.
Nhưng vào lúc này, không gian phía trước một trận mơ hồ, một đạo thân ảnh đen như mực ngăn lại đường đi của nàng.
- Làm sao bây giờ? Gương mặt xinh đẹp của Hoa Thanh Ti đại biến, trái tim chìm vào đáy cốc. Nàng cùng người họ Phó chia nhau chạy trốn, sau đó thấy tận mắt Dương Khai lại truy đuổi đi về phía đối phương. Nhưng trước sau không được thời gian mấy hơi, Dương Khai cũng đã đuổi tới đối phương cũng như đánh chết người nọ, sau đó lại ngăn chặn mình.
Mặc dù là cường giả Đế Tôn Cảnh cũng hoàn toàn không có khả năng làm đến loại trình độ này! Nhìn bóng người đen nhánh, cảm nhận được khí tức thô bạo cùng máu tanh phát ra từ trong thân ảnh, sắc mặt của Hoa Thanh Ti trắng bệch, khóe miệng đăng đắng. Nàng cũng không tùy tiện xuất thủ, mà là nặn ra vẻ mỉm cười, hoảng sợ lộ ra vẻ quyến rũ cùng vạn chúng phong tình của mình.
Đối phương có thể trong nháy mắt đánh chết người họ Phó, điều này ý nghĩa hắn cũng có thể thuận tay tiêu diệt mình. Nàng có phản kháng hay không cũng không có khác biệt. Giờ này nàng có thể biết trông cậy vào chính là làm tỉnh lại thần trí ẩn giấu ở chỗ sâu nhất nơi đáy lòng của Dương Khai.
- Tiểu huynh đệ. Hoa Thanh Ti run giọng khẽ gọi, thanh âm mềm mại đáng yêu chưa bao giờ có:
- Nhường một chút được không, ngươi chặn đường đi của ta kìa.
Dương Khai không nhúc nhích tí nào, chỉ đứng tại chỗ lẳng lặng chăm chú nhìn nàng, phảng phất là đang nhìn một người xa lạ. Từ vị tri của đôi ngươi xuyên thấu qua hai tia sáng đen màu đen vàng, khiến trái tim của Hoa Thanh Ti bỡ ngỡ, lại không thể làm gì.
Cảm giác này giống như là một con dê, đối mặt với một vị vua hung tàn của rừng rậm, sống chết tất cả giữa một ý niệm của đối phương. Duy nhất khiến Hoa Thanh Ti cảm nhận được may mắn chính là, Dương Khai cũng không phải vừa thấy mặt đã thống hạ sát thủ với nàng. Điều này làm cho nàng nhìn thấy một tia hy vọng sống còn.
- Là tỷ tỷ ta a, tiểu huynh đệ ngươi không nhớ rõ ta sao?
Hoa Thanh Ti vén tóc rũ xuống bên tai, tiếp tục thử. Cũng không biết là nàng may mắn hay là bất hạnh, lời nàng vừa nói ra, Dương Khai quả nhiên như là bộ dáng bị đánh động. Hai tròng mắt hai màu một lần nữa kịch liệt lay động, dường như bản năng ý thức đang đấu tranh cái gì.
- Tiểu huynh đệ, người ta vừa rồi còn đã cứu ngươi một mạng đấy Ngươi không phải muốn giết ta, lấy oán trả ơn chứ? Hoa Thanh Ti một người quần áo đều bị mồ hôi lạnh làm ướt, lộ ra vóc người đầy đặn hấp dẫn vô cùng. Trên trán mồ hôi lớn như hạt đậu chảy xuống theo gò má, sắc mặt tái nhợt lại vẫn như cũ cố tự trấn định.
- Grừ..grừ Ma khí bao phủ trong Dương Khai, bỗng nhiên đưa tay bưng kín đầu, trong cổ họng phát ra gầm thét trầm thấp. Hoa Thanh Ti hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau vài bước. Nhưng nàng chợt nghĩ lại, với thực lực của đối phương bây giờ, mình thối lui ra xa nữa cũng không làm nên chuyện gì, không khỏi liên tục cười khổ, dứt khoát đứng tại chỗ bất động.
- Nếu ngươi không nói tỷ tỷ đi nha? Hoa Thanh Ti êm ái thử dò xét một chút, thấy Dương Khai không phản ứng chút nào, đại hỉ nói:
- Vậy chúng ta non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, hữu duyên gặp lại!
Nói đến chỗ này, nàng một lần nữa thi triển ra thân hóa bách điệp thần thông, lập tức huyễn hóa thành vô số con bướm đủ mọi màu sắc, giống như một cổ cuồng phong bỏ chạy về phía phương xa.
Nhưng vào lúc này, Dương Khai gầm nhẹ bỗng nhiên đứng người lên, đưa tay, chộp mạnh một trảo tới phương hướng của vô số con bướm đó. Trăm con bướm tan rã, thân thể của Hoa Thanh Ti lần nữa hiển lộ ra, sắc mặt khó coi sắp chết.
Nàng lập tức có chút thẹn quá thành giận, khẽ kêu:
- Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào hả? Nói cũng không nói một câu, đi lại không để cho đi, ngươi giết ta là được rồi.
Dương Khai ngoảnh mặt làm ngơ, chụp xuống một tay về phía nàng.
- Hả? Hoa Thanh Ti tại chỗ trong lòng liền lạnh một đoạn, kinh hãi nói:
- Ta nói giỡn a, ngươi làm sao tưởng thật vậy? Không cần, không cần a
Khi nói chuyện, nàng liều mạng thúc động nguyên lực muốn ngăn cản. Nhưng giờ này sự chênh lệch thực lực giữa nàng cùng Dương Khai đủ để cho hắn dễ dàng nghiền ép nàng. Nguyên lực vẫn chưa nhắc tới, Hoa Thanh Ti liền cảm giác người của mình căng thẳng. Đó giống như bị một cổ lực lượng vô hình bao phủ, một loại cảm giác hít thở không thông đánh úp lại.
Ngay sau đó, nàng liền người không thăng bằng, thần thức hỗn loạn, trước mắt tối sầm. Chờ đến lúc kịp phản ứng lại, Hoa Thanh Ti ngơ ngác đứng trên một mảnh vùng quê trống không. Trên gương mặt xinh đẹp một vẻ trắng bệch như tuyết.
Nàng quay đầu chung quanh, phát hiện chỗ này bình thản, bốn phía có khu rừng rậm rạp bao vây, uy phong thổi tới, mát mẻ thích ý. Đây không phải là Tinh Giới!
Hoa Thanh Ti trước tiên cũng cảm giác được chỗ này khác biệt cùng Tinh Giới. Loại khác biệt này rốt cuộc ở nơi nào nàng cũng không nói lên được, nhưng nàng lại có thể xác định chỗ này tuyệt đối không phải Tinh Giới. Chết rồi sao? Gương mặt của Hoa Thanh Ti mờ mịt đứng ở nơi đó.
Tử vong vốn dĩ cũng không phải kinh khủng như trong tưởng tượng, mình thậm chí cái gì cũng chưa cảm thấy lập tức đã bỏ mình. Sau khi chết sẽ đi tới loại địa phương này ư? Người đáng ghét của Phi Thánh Cung trước đó ở nơi nào? Trong đây chẳng lẽ là Minh Ngục trong truyền thuyết hay sao? Sâu trong nội tâm một trận suy nghĩ lung tung, Hoa Thanh Ti không khỏi có chút đầu óc mơ màng.
- Ô Không ngờ không có giết ngươi, ngược lại đưa ngươi tới nơi này, xem ra thần trí của bản thể vẫn còn ở đó a, tối thiểu còn có một chút thần trí của mình! Bỗng nhiên, một thanh âm như sét đánh vậy vang lên bên tai của Hoa Thanh Ti, thanh âm đó cực lớn, giống như trống trận đánh, dọa Hoa Thanh Ti giật mình.
- Người nào? Gương mặt xinh đẹp của Hoa Thanh Ti biến ảo, cảnh giác khẽ kêu, đồng thời quay đầu chung quanh, nhưng không phát hiện bất kỳ bóng dáng kẻ nào.
- Phía trên, nhìn lên trên! Thanh âm kia lại lần nữa vang lên.
Được sự nhắc nhở này, Hoa Thanh Ti vội vàng ngẩng đầu nhìn lên. Đập vào mắt thấy, hai cây tồn tại giống như cột đá vậy, đứng sững ở bên cạnh mình. Lúc nàng vừa tới đã thấy hai cây cột đá này, chẳng qua là trong lúc nhất thời vẫn chưa thoát ra khỏi từ trong trạng thái "Tử vong", cũng không đi suy nghĩ nhiều.
Thời khắc này cẩn thận nhìn một vòng, bất ngờ phát hiện hai cây cột đá này có chút tương tự như bắp đùi, chỉ có điều không có thịt, hoàn toàn do hòn đá quỷ dị hợp thành mà thôi. Ánh mắt tiếp tục dời lên trên, sắc mặt của Hoa Thanh Ti cũng theo đó biến ảo không chừng, từ kinh ngạc, nghi ngờ đến khiếp sợ hoảng sợ, đặc sắc lộ ra.
Đợi sau khi hoàn toàn thấy rõ ràng vật thể bên cạnh mình rốt cuộc là bộ dáng gì, Hoa Thanh Ti nhón dưới chân một chút, trực tiếp bay ra khỏi khoảng cách mấy chục trượng. Từ vị trí xa hơn ngắm nhìn, Hoa Thanh Ti cuối cùng cũng nhìn rõ ràng hơn. Đôi mắt đẹp run rẩy, lập tức nổi lên lăng loạn trong gió.