Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc lâm vào nguy cơ, sợ nhất chính là không thấy được chút hy vọng sống còn. Bây giờ nghe Dương Khai nói một phen, vô luận là Thái Hợp hay Đỗ Tư Tư đều vui mừng quá đỗi. Bởi vì nếu như Dương Khai nói không sai, với lực của ba người, chưa chắc không thể diệt chết khôi lỗi đó. Hai người lập tức đảo qua vẻ lo lắng trên mặt, liếc nhìn nhau một cái, cũng thay đổi được hang hái lên mười phần. Việc này không nên chậm trễ, ba người lập tức hành động. Bởi vì cũng có Dương Khai thử dò xét trước đó, cho nên mọi người đã rõ ràng phạm vi cảnh giới của khôi lỗi.

Vượt ra xa vị trí mười trượng khỏi nó, Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư hai người chia nhau đứng một góc, không ngừng từ trong nhẫn không gian của mình lấy ra khí cụ dùng bày trận, đánh vào từng đạo thánh nguyên, rơi về bốn phía. Những khí cụ kia vừa rơi xuống đất, liền lóe lên một cái rồi biến mất, biến mất vô ảnh vô tung, mặc dù với thần niệm của Dương Khai, cũng dò xét không được mảy may. Hai người thành thạo bố trí trận pháp. Ánh mắt của Dương Khai không ngừng lưu chuyển ở đầu, ngực cùng bụng vị trí mấy chỗ yếu hại của khôi lỗi. Mấy chỗ vị trí đó là chỗ tinh hồn khu sử khôi lỗi hành động mà hắn cảm giác được. Chẳng qua là vừa rồi hắn một thân một mình đối mặt khôi lỗi, căn bản không thể cẩn thận tra xét, cũng không thể xác định rốt cuộc là một chỗ nào. Nếu như có thể xác định, chỉ cần phá hủy một khối vị trí đó, thì có thể khiến cho khối khôi lỗi này đình chỉ hành động. Dương Khai âm thầm tự đánh giá, không ngừng thúc đẩy ý nghĩ của chính mình, cảm thấy cũng không có vấn đề gì. Chốc lát, Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư hai người đều đã chuẩn bị thỏa đáng, đối mắt nhìn nhau, chấp tay hành lễ, trong miệng bỗng nhiên đồng loạt khẽ quát một tiếng:

- Hợp! Ngay sau đó, thánh nguyên bên trong cơ thể của bọn họ lập tức dường như mơ hồ có chút ít cộng minh cùng liên lạc với một ít vật thể trong bốn phía, theo thánh nguyên thúc động bính phát. Lấy chỗ của khôi lỗi làm trung tâm, trong phạm vi phương viên mười mấy trượng thiên địa linh khí khẽ run lên, rất nhanh lại khôi phục thái độ bình thường. Dương Khai phóng mắt nhìn tới, cũng không nhìn ra chút dị thường nào. Tuy nhiên cũng không có ý bất ngờ, bỡi vì rất nhiều trận pháp, mặc dù đã khai mở ra, từ bên ngoài cũng không thấy được bất kỳ chỗ nào đặc biệt xuất kỳ, nhưng chỉ khi xâm nhập bên trong, mới có thể thăm dò đến tột cùng. - Dương huynh, ta cùng với Tư Tư đã chuẩn bị xong. Ngươi tùy thời có thể động thủ! Thái Hợp mở miệng hô một tiếng. Dương Khai nhẹ nhàng gật gật đầu, thần sắc nghiêm túc nói:

- Vậy làm phiền hai vị.

- Dương huynh khách khí rồi. Trận chiến này chủ yếu vẫn là do ngươi xuất lực, nhất thiết cẩn thận. Ta cùng với Tư Tư chỉ có thể chủ trì trận pháp, dùng uy lực của trận pháp tới phối hợp hành động của ngươi!

- Ngươi cũng không nên nhân cơ hội chạy a. Đỗ Tư Tư thần sắc thay đổi vài cái. Nàng vẫn có chút không yên lòng Dương Khai vì người. Nếu Dương Khai thừa dịp bọn họ dùng trận pháp trói buộc kềm chế tốc độ của khôi lỗi, thoát đi chỗ này, nàng cùng Thái Hợp hai người là làm để người khác hưởng. Đối mặt nàng nghi ngờ, Dương Khai cũng không có ý tức giận. Đối phương cùng hắn không quen, đương nhiên sẽ có tầng băn khoăn này. Hơn nữa giờ đây, ba người phải đồng lòng hợp lực, bất kỳ chia rẽ cùng xung đột cũng có thể đưa đến một chút hậu quả thiết tưởng không lường được, nghe vậy hắn thản nhiên nói:

- Yên tâm đi! Nếu theo các ngươi liên thủ, ta đương nhiên sẽ không thể mặc kệ các ngươi.

Được Dương Khai hứa hẹn, Đỗ Tư Tư mới buông lỏng nét mặt, nghĩ một đằng nói một nẻo: - Ta cũng tùy tiện nói một chút. Dương Khai không nói thêm gì nữa, hít sâu một hơi, nhìn xem khôi lỗi to lớn đứng sững ở tại chỗ một mực không có động tĩnh gì, sắc mặt bỗng nhiên trở nên ngưng trọng nghiêm túc, thân hình thoắt một cái, liền vọt tới phía bên kia. Chớp mắt một cái, người liền vọt vào trong đại trận của Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư bố trí. Trước mắt tầm mắt thản nhiên biến đổi, Dương Khai bất ngờ phát hiện, vị trí chỗ của mình, lại phảng phất là một mảnh trên mặt hồ, dưới chân hồ nước trong suốt soi người. Sóng nước lăn tăn, nhưng từ trong mặt hồ, lại truyền đến một cổ lực hút vô hình, dường như là muốn trói buộc hành động của hắn. Không chỉ như thế, bốn phương tám hướng còn truyền đến một cỗ lực đè ép của mặt khác, đồng dạng hạn chế tự do của hắn. Mặt hồ ảo cảnh dưới chân, nghĩ đến chính là hiệu quả của Kính Hồ Nê Long Trận chế tạo ra mà Thái Hợp đã nói trước đó. Còn lực đè ép vô hình ở bốn phía, hẳn là Họa Địa Vi Lao Trận của Đỗ Tư Tư bố trí.

Quả nhiên có chút môn đạo! Hai đại trận pháp cũng không cố ý nhắm vào mình, nhưng mình rơi xuống trong đó, liền bị áp chế. Nếu như bọn họ sử dụng trận pháp này đi đối phó mình, bị áp chế chỉ sợ sẽ lớn hơn. Vừa nghĩ đến đây, khóe miệng của Dương Khai nổi lên một chút mỉm cười. Với hắn mà nói, uy lực trận pháp của Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư đương nhiên càng lớn càng tốt, uy lực càng lớn, mới càng có cơ hội kềm chế trói buộc hành động của khôi lỗi. Mà cùng lúc khi hắn bước chân vào trận pháp, Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư hai vị trận pháp sư liền thủ ấn biến ảo, đánh vào một đạo thánh nguyên trong trận cơ dưới chân. Ngay sau đó, Dương Khai đã nhận ra trói buộc cùng đè ép lực, hết thảy biến mất không thấy, lần nữa khôi phục tự do. Có hai vị trận pháp sư chủ trì Kính Hồ Nê Long Trận cùng Họa Địa Vi Lao Trận, đương nhiên sẽ không để cho Dương Khai chịu ảnh hưởng.

Dương Khai lại đi lên trước bước ra một bước, bước chân giẫm đạp trên mặt hồ. Một vòng gợn sóng với lòng bàn chân làm trung tâm, khuếch tán ra bốn phía. Cùng lúc đó, khôi lỗi to lớn một mực không có động tĩnh bỗng nhiên ánh sáng đỏ trong đôi mắt lóe lên một cái, mở ra miệng to, một đạo cột sáng đỏ ngầu xì ra từ trong miệng, đánh úp lại thẳng hướng Dương Khai. Dương Khai vẻ mặt không sợ không vui, dưới chân chợt động, người liền biến mất ở tại chỗ. Trước đó lúc hắn thử thăm dò năng lực của khôi lỗi, hắn nhiều lần gặp được đối phương thi triển một chiêu này, đương nhiên không có khả năng dễ dàng bị đánh trúng.

Ầm... một tiếng, cột sáng năng lượng đỏ ngầu đó đánh trúng mặt hồ, chỉ là văng lên gợn sóng lớn hơn, căn bản không mảy may ảnh hưởng đến Kính Hồ Nê Long Trận. Điều này làm cho gánh nặng trong lòng Dương Khai liền được buông lỏng.

- Đi! Dương Khai trong miệng quát khẽ, khí linh hỏa điểu lập tức hiện thân, biến thành một con quái điểu màu lửa đỏ thân dài mười mấy trượng, đánh tới thẳng về phía khôi lỗi to lớn đó. Cự côn đen như mực trong tay khôi lỗi lập tức nâng lên, đập mạnh tới khí linh. Chỗ mà cự côn đi qua, mang theo một mảnh ô yết phong thanh, uy thế lớn lao, như trời long đất lở, khiến người ta đột nhiên biến sắc. Một côn quét xuống, thân thể của khí linh lập tức tan mất. Nhưng khí linh vốn cũng không phải là thực thể, loại công kích này đối với nó mà nói, căn bản không làm nên chuyện gì. Ánh lửa tản ra đó lần nữa tụ tập đến cùng chung, một trận nhuyễn động biến ảo, một lần nữa tạo thành bộ dáng con chim lửa. Ngay sau đó, khóe miệng của khí linh mở ra, một cái quả cầu lửa còn muốn lớn hơn so chậu rửa mặt, phun ra từ trong miệng của nó.

Khí thế kinh người đập ầm ầm về phía khôi lỗi. Một trận vang động kịch liệt truyền ra, khôi lỗi càng bị những quả cầu lửa kia đập một trận lảo đảo, thân mình to lớn hơi ngửa ra sau. Ăn xong một kích như vậy, khôi lỗi dường như là bị chọc giận. Hồng quang trong tròng mắt càng sâu, chặt chẽ nhìn chằm chằm con chim lửa, huy vũ dâng lên cự côn trên tay, cùng con chim lửa liều mạng đấu nhau.

Trong phút chốc, vô số côn ảnh, cột sáng năng lượng đỏ ngầu cùng quả cầu lửa nóng rực lại bay múa đầy trời. Hai cái này đều là sự tồn tại khác loài, nhưng thời khắc này lại đấu có chút túi bụi. Khí linh không sợ cự côn đen như mực của đối phương, nhưng đối với cột sáng năng lượng đỏ ngầu lại có chút kiêng kỵ. Một khi khôi lỗi thả ra loại công kích này, nó lại không né tránh, tùy thời tìm cơ hội phản kích. Dương Khai mừng rỡ, trước đó lúc hắn thí nghiệm, khí linh cũng xuất đại lực. Hắn không ngờ tới khôi lỗi vẫn còn nhớ thù, thời khắc này lại đối với bản thân của hắn bất kể không hỏi, nó chỉ nhìn chằm chằm khí linh cạn tào ráo máng. Điều này hợp với tâm ý của Dương Khai. Lợi dụng đúng cơ hội, trên tay bắn ra một đạo màu vàng, thẳng tắp bắn nhanh đi về phía chỗ mắt trái của khôi lỗi.

Một tiếng leng keng, kim ti với sức mạnh vô địch tuy rằng chuẩn xác trúng vào mắt trái của đối phương, nhưng nơi đó chỉ là ánh lửa lóe lên một cái, liền đem kim ti bắn trở về. Dương Khai khẽ nhíu mày, đúng lúc này, bên tai truyền đến một tiếng hô nhỏ: - Dương huynh cẩn thận! Vừa dứt lời, Dương Khai liền gặp được khôi lỗi huy động cự côn, đập xuống phía mình. Cự côn đó cuốn lên sát khí, gần như khiến khắp không gian đều đọng lại. Dương Khai co rụt mi mắt lại, đang muốn tránh né, không ngờ phát hiện mặt hồ dưới chân không ngờ truyền ra năng lượng dao động quỷ dị.

Ngay sau đó, mặt hồ trong suốt soi người như bị thứ gì quấy đục vậy, chợt trở nên vô cùng đục ngầu. Tiếp theo, vài đạo nước hồ đục ngầu cuốn động, hóa thân thành hình dáng Giao long, đi nghênh đón cự côn. Mà trong cùng một lúc, bốn phía cũng diễn sinh ra nhiều điểm tia sáng. Từng điểm tia sáng đó giống như đom đóm đang bay múa, lúc mới bắt đầu số lượng rất ít, nhưng trong nháy mắt liền đầy trời, như châu chấu quá cảnh. Những ánh sáng này đồng loạt đánh tới trên cự côn, dính ở phía trên như giòi đục xương chân vậy. Mắt thường có thể thấy được, tốc độ huy vũ của cự công không ngờ trong nháy mắt trở nên chậm rất nhiều.

Bùn lầy chạy ra từ trong mặt hồ chạm nhau với cự côn, trực tiếp bị đánh tan, nhưng cũng yếu bớt một chút lực đạo của cự côn vung xuống. Dương Khai thấy vậy, mặt lộ vẻ vui mừng. Một màn vừa rồi, hiển nhiên là hai đại trận pháp ở chỗ này phát huy ra tác dụng, trong lòng Dương Khai đánh giá lại cao một phần đối với Kính Hồ Nê Long Trận cùng Họa Địa Vi Lao Trận, có tự tin diệt chết khôi lỗi mạnh hơn. Chỉ cần Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư thành tâm cùng hắn hợp tác, cơ hội rời khỏi chỗ này tăng lên trên diện rộng. Cự côn vẫn như cũ vung xuống, nhưng có hai đại trận pháp kềm chế, Dương Khai sớm đã ung dung tránh ra. Tâm niệm chợt động, khí linh hỏa điểu đã biến thành một đoàn ánh lửa, bao phủ toàn thân khôi lỗi, ra sức đốt thiêu cháy. Dương Khai không trông cậy vào khí linh có thể đốt cháy rớt khôi lỗi. Khối khôi lỗi này cũng không biết là dùng vật liệu gì luyện chế mà thành, nước lửa bất xâm, đao thương bất nhập, chắc chắn vô cùng. Ngay cả một tia Thái Dương Chân Hỏa của khí linh luyện hóa, muốn dựa vào hỏa lực hòa tan nó cũng là lực không bằng. Dương Khai chỉ muốn dựa vào hình thái đặc thù của khí linh, tìm được chỗ ẩn thân của một luồng tinh hồn trong cơ thể khôi lỗi. Khí linh đốt người, khôi lỗi to lớn lại không bị ảnh hưởng chút nào.

Ngược lại sau khi không có khí linh hấp dẫn lực chú ý của nó, nó lập tức đã nhìn chằm chằm Dương Khai, bước chân di động, sãi bước đi về phía Dương Khai. Nó mới đi ra xa khỏi hai bước, mặt hồ bỗng nhiên sinh ra một cơn lốc xoáy to lớn, đúng lúc đó quấn lấy một cái chân to của nó vào bên trong. Thân mình của khôi lỗi chợt nghiêng, rõ ràng bộ dáng muốn ngã xuống.

Dương Khai thấy vậy, làm sao bỏ lỡ cơ hội, đưa tay vỗ ra một chưởng, thánh nguyên ùa ra. Già Thiên Thủ chụp thẳng xuống phía khôi lỗi. Không thể không nói, hai bộ trận pháp của Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư chiếu cố rất lớn giúp Dương Khai. Trước đó lúc hắn thử thăm dò năng lực của khôi lỗi, mỗi lần đều cực kỳ nguy hiểm. Nhưng bây giờ, ba người phối hợp, hắn cùng khôi lỗi này chu toàn, càng lại thành thạo, căn bản không có quá nhiều gánh chịu. Dưới tình huống như thế, hắn chỉ cần vừa tránh né khôi lỗi công kích, vừa phân ra tâm thần cảm thụ tin tức của khí linh sẽ truyền đến là được. Chỉ cần tìm được chỗ ẩn thân của tinh hồn đó, hắn có thể mặc kệ tơi hêt thay tấn công tới vị trí ấy, đánh vỡ diệt chết nó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK