- Muội biết rất rõ đó. Mạc Tiểu Thất dương dương tự đắc nói: - Thứ này chắc chắn là trứng yêu thú, chỉ không biết là trứng của loài yêu thú nào, nhưng muội cảm giác được nó rất lợi hại.
- Muội có bí thuật có thể cảm nhận được sao? Dương Khai tỏ vẻ hiểu ra, nhìn nàng.
- Đúng vậy, đây chính là thứ muội vừa tranh đoạt với người của Phi Thánh Cung lấy được đó, có lẽ hắn cũng nhìn ra được thứ này bất phàm.
- Nếu muội chắc chắn nó là trứng yêu thú, vậy thì cất giữ cẩn thận đi. Dương Khai cũng không hiểu lắm về phương diện này, nhưng nếu Mạc Tiểu Thất đã có bí thuật có thể cảm được thì có lẽ là không sai.
Có lẽ đây là thu hoạch duy nhất khi nàng đi dạo chợ đen.
- Phải rồi Tiểu Thất, muội cũng biết Phệ Thiên Chiến Pháp sao? Dương Khai chợt nhớ tới một chuyện, lên tiếng hỏi.
- Phệ Thiên Chiến Pháp sao... Đây chính là công pháp của Phệ Thiên Đại Đế nên dĩ nhiên là muội biết. Mạc Tiểu Thất gật gật đầu, nói tiếp: - Cũng chính dựa vào bộ công pháp vô thượng này mà Phệ Thiên Đại Đế mới từng bước đi lên đỉnh cao, trở thành Đế Tôn. Phệ Thiên Đại Đế là nhân vật cực kỳ lợi hại, cho dù trong số 10 đại Đế Tôn mạnh nhất cũng phải xếp hạng trước ba.
- Hả? Vậy hiện tại Phệ Thiên Đại Đế...
- Phệ Thiên Đại Đế sớm đã qua đời rồi. Mạc Tiểu Thất mỉm cười:
- Theo lời đồn, do Phệ Thiên Chiến Pháp là môn công pháp thiên địa không cho phép tồn tại, nên khi Đại Đế tu luyện đến cực hạn liền bị pháp tắc thiên địa bài xích, dẫn tới tẩu hỏa nhập ma mà chết. Nhưng ta biết Nói đến đây, nàng cười thần bí rồi thấp giọng nói: - lời đồn này là giả.
- Vậy chân tướng thực sự là sao?
- Phệ Thiên Đại Đế bị người ta liên thủ vây công, nên bỏ mạng ở bên trong Toái Tinh Hải. Nói đến đây, gương mặt của Mạc Tiểu Thất bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị chưa từng có.
Đồng tử Dương Khai co rụt lại, ngưng trọng nói: - Phệ Thiên Đại Đế nằm trong số 3 người mạnh nhất trong 10 đại Đế Tôn, vậy người dám vây công ngài...
- Suỵt... Mạc Tiểu Thất giơ ngón trỏ lên miệng ra hiệu im lặng: - Đây chính tuyệt mật, ta cũng chỉ vô tình nghe được vài câu khi Lý thúc và Phượng di tán gẫu mà thôi. Dương đại ca chớ nói ra ngoài, nếu không rất có thể sẽ dẫn tới họa sát thân. Trong khắp thiên hạ, rất ít người biết được bí mật này.
- Tất nhiên là ta hiểu. Có điều... những nhân vật kia tại sao lại phải vây công Phệ Thiên Đại Đế chứ?
- Muội cũng không rõ lắm. Mạc Tiểu Thất lắc lắc đầu.
Với tính tình của Mạc Tiểu Thất, nếu thật sự biết điều gì, tuyệt đối sẽ không che giấu. Nếu nàng đã nói không rõ, thì thật sự là nàng không biết, do đó Dương Khai cũng không truy vấn nữa.
Nhưng theo bản năng, Dương Khai cảm thấy việc Phệ Thiên Đại Đế bị vây công có lẽ có liên quan tới bộ Phệ Thiên Chiến Pháp này.
Xem ra ta cũng nên nghiên cứu qua Phệ Thiên Chiến Pháp này mới được! Cho dù Dương Khai biết Ô Mông Xuyên không có ý tốt gì khi truyền thụ Phệ Thiên Chiến Pháp cho hắn, nhưng dù sao đó cũng là công pháp của một trong 10 đại Đế Tôn, nêu cứ như vậy bỏ qua thì thật quá đáng tiếc.
Hai người lại nói chuyện thêm một hồi, sau đó Mạc Tiểu Thất mới cáo từ rời đi.
Trước khi đi, Mạc Tiểu Thất còn tặng Dương Khai một viên Âm Châu, nói rằng nếu Dương Khai muốn tìm nàng, chỉ cần truyền thần niệm vào trong Âm Châu là được.
Hiển nhiên là Dương Khai gật đầu đáp ứng.
Tuy Mạc Tiểu Thất hết sức thuần khiết, nhưng dù sao lai lịch của nàng cũng không bình thường, trên người lại toàn là bảo bối. Hơn nữa về phương diện kiến thức và kinh nghiệm, hắn không thể sánh bằng nàng. Có lẽ thực sự sẽ có một ngày hắn cần tới sự giúp đỡ của đối phương.
Nên hiển nhiên Dương Khai sẽ không cự tuyệt ý tốt của nàng.
Hơn nữa, hiện tại mọi người đều đang định cư tại Phong Lâm Thành, thường xuyên liên lạc sẽ dễ dàng tiếp ứng hơn khi có bất trắc xảy ra.
Tác dụng của Âm Châu cũng tương tự la bàn truyền tin, nhưng Âm Châu này được Mạc Tiểu Thất chú trọng chế tạo ra nên so với la bàn truyền tin còn tốt hơn. Nhìn năng lượng dao động truyền ra liền biết, chỉ riêng bản thân Âm Châu đã là một món bí bảo cấp Hư Vương thượng phẩm rồi.
Sau khi tiễn Mạc Tiểu Thất, Dương Khai liền bố trí một lượng lớn Nguyên tinh trong động phủ, không tiếc hao phí mở ra tất cả trận pháp cấm chế.
Hiện tại trong tay hắn có không ít nguyên tinh nên tất nhiên sẽ không keo kiệt.
Sau khi đã bảo đảm an toàn và bí mật, hắn mới lấy Huyền Giới Châu ra rồi một mình tiến vào trong.
Khung cảnh bên trong Tiểu Huyền Giới vẫn yên bình như cũ, Dương Khai phóng thần niệm ra, lập tức biết rõ tình hình của Tiểu Huyền Giới hiện tại.
Nơi vườn thuốc, những dược liệu hắn lấy được từ Thất Lạc Chi Địa trước đó đang phát triển rất tươi tốt. Đây đều là dược liệu cấp Hư Vương, nếu luyện chế thành linh đan sẽ rất có lợi ích đối với võ giả Hư Vương Cảnh.
Trước đó Dương Khai không nỡ bỏ đi là do những dược liệu này đều rất hiếm gặp được ở Tinh Vực, cố hương của hắn. Nhưng sau khi đi tới Tinh Giới, với sản vật vô cùng phong phú ở đây, những dược liệu này đã không còn được Dương Khai để trong mắt nữa.
Cho nên hắn quyết định luyện chế toàn bộ những dược liệu này thành linh đan, tiện cho hắn sử dụng khi tu luyện.
Đúng lúc hắn cũng muốn mượn quá trình luyện chế những dược liệu này để tăng thêm trình độ luyện đan của bản thân, xem thử có thể đạt tới cấp Đạo Nguyên hay không. Nếu như luyện chế thành công cũng đồng nghĩa với việc hắn đã tấn cấp lên luyện đan sư cấp Đạo Nguyên.
Ở Tinh Giới, luyện đan sư cấp Hư Vương cũng không tính là gì, nhưng luyện đan sư cấp Đạo Nguyên thì chắc chắn sẽ được coi là một nhân vật hàng đầu.
Thực lực hiện tại của Dương Khai không cao, nếu có một thân phận luyện đan sư cấp Đạo Nguyên làm lá chắn, thì có lẽ sẽ giữ được một mạng tại nguy cơ trước mắt này.
Dương Khai liền bắt tay vào đào toàn bộ những dược liệu cấp Hư Vương này lên, tiến hành phân loại, chuẩn bị sau khi ra ngoài sẽ luyện chế thành linh đan.
Trong Tiểu Huyền Giới, ngoài trừ những linh dược trong vườn thuốc, còn có yêu trùng chúa và băng hoa dị quả trước đây đã thu được ở Băng Nhai.
Trong phạm vi băng hoa dị quả, băng hàn tỏa ra lạnh buốt, nhưng yêu trùng chúa lại vùi đầu ở trong đó, dường như đang ở hấp thu khí lạnh do băng hoa dị quả phát ra để lớn mạnh lên vậy.
Sau khoảng thời gian nghỉ ngơi và dung hòa, thương thế huyết thú yêu trùng chúa đã khá hơn nhiều, những vết thương lớn nhỏ trên người cũng đã có dấu hiệu khép lại.
Tuy thân thể của yêu trùng chúa đã chết, nhưng Kim huyết thuần khiết của Dương Khai lại có năng lực khôi phục mạnh mẽ.
Điều khiến Dương Khai kinh ngạc chính là, Tử Thanh Song Kiếm trước đó Mạc Tiểu Thất đã tặng cho hắn không ngờ lúc này cũng đã bắt đầu dung hợp một phần với thân thể yêu trùng chúa.
Tử Thanh Song Kiếm là bí bảo cấp Hư Vương thượng phẩm, song kiếm hợp nhất có thể so với bí bảo cấp Đạo Nguyên bình thường, hơn nữa nó lại có thuộc tính băng, thích hợp nhất để yêu trùng chúa sử dụng. Ngày trước khi chiếm được Tử Thanh Song Kiếm trong Ngọc Thanh Sơn, Dương Khai đã không chút do dự ném vào Tiểu Huyền Giới.
Hiện giờ nhìn lại, liền thấy hai thanh trường kiếm cuối cùng cũng có dấu hiệu dung hợp, trở thành hai cái càng của yêu trùng chúa.
Lúc đó Dương Khai chỉ muốn tìm cho yêu trùng chúa một thanh vũ khí thích hợp, cho nên mới ném Tử Thanh Song Kiếm vào.
Hắn cẩn thận nghĩ lại, tuy hiện tại yêu trùng chúa coi như đã là huyết thú của mình, nhưng linh trí ngây thơ trong cơ thể của nó lại do kiếm ý thông linh biến thành, cho nên nó có xu thế dung hòa với đối bí bảo dạng kiếm một cách hết sức tự nhiên.
Huyết thú, thông linh kiếm ý, lấy yêu trùng làm thân thể, những thứ này kết hợp cùng một chỗ khiến Dương Khai cũng không biết nên hình dung quái vật yêu trùng chúa này như thế nào.
Đáng tiếc là nó không có thần trí chân chính nên cũng không thể coi là một sinh vật, nếu không, Dương Khai rất mong đợi xem nó có thể phát triển tới mức nào.
Sau khi quan sát yêu trùng chúa một hồi, xác định nó không có vấn đề gì, Dương Khai mới tìm một nơi khoanh chân ngồi xuống rồi lấy Nguyên Ngưng đan ra uống, vừa chuyển hóa nguyên lực bản thân vừa chìm vào suy tư.
Hắn muốn tìm hiểu qua Phệ Thiên Chiến Pháp mà Ô Mông Xuyên đã truyền cho!
Lúc ở trong Cốt Lao, tuy rằng hắn cũng đã kiểm tra qua bộ công pháp này, thấy bộ công pháp này mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi chỗ, nhưng cũng không có thời gian để tìm hiểu kỹ càng.
Hơn nữa, khi Dương Khai biết lai lịch to lớn của bộ công pháp này, hắn liền cảm thấy Ô Mông Xuyên không có ý tốt gì, nên cũng không hứng thú tu luyện cho lắm.
Nhưng không tu luyện cũng không có nghĩa là vô dụng, có công mài sắt có ngày nên kim, có lẽ có thể nhìn ra một tia huyền cơ từ trong bộ công pháp này.
Dương Khai lập tức tiến vào trạng thái vong ngã.
Từ lúc bắt đầu tu đến nay, hắn đã tiếp xúc với không ít công pháp bí thuật, nên kiến thức và nhãn lực khá sâu sắc.
Nhưng khi bắt tay vào tìm hiểu Phệ Thiên Chiến Pháp, hắn nhận thấy công pháp này phải huyền diệu và mạnh mẽ hơn bất kỳ công pháp nào hắn từng tiếp xúc.
Công pháp này giúp cho người tu luyện có thể hấp thu mọi thứ có linh khí trong trời đất chuyển hóa thành của mình, khi hấp thu đến cực hạn cũng chính là lúc đạt đến thân thể cấp Đế, thậm chí trăng sao, mặt trời nó cũng có thể hấp thu!
Dương Khai kinh hãi không thôi.
Phệ Thiên Đại Đế đúng là một người điên khi sáng lập ra bộ công pháp này!
Mọi thứ trong trời đất, thậm chí cả hành tinh lão cũng có thể cắn nuốt luyện hóa!
Nhưng nghĩ kỹ lại, Dương Khai cũng không khỏi bội phục Phệ Thiên Đại Đế, không cần biết lão điên hay không điên, nhưng người này tuyệt đối là một kỳ tài ngút trời, nếu không chắc chắc không thể sáng tạo ra bộ công pháp này được.
Thế gian đồn đãi rằng, Phệ Thiên Chiến Pháp là loại công pháp mà thiên địa không cho phép tồn tại cũng không phải không có lý.
Công pháp như vậy quả thật là trời không dung đất không tha, những Đế Tôn khác cũng không thể bỏ qua, kết quả là Phệ Thiên Đại bị những Đế Tôn khác vây công rơi xuống Toái Tinh Hải, coi như là gieo gió gặt bão.
Tuy nhiên...
Dương Khai đã nhạy cảm nhận ra chỗ không ổn của bộ công pháp này.
Cắn nuốt luyện hóa mọi thứ có linh khí trong trời đất cho mình sử dụng, nghe ra dường như rất hấp dẫn, có thể khiến cho người ta nhanh chóng mạnh mẽ lên trong gian cực ngắn, nhưng cắn nuốt luyện hóa vô hạn độ kiểu đó ắt sẽ có họa ngầm cực lớn.
Năng lượng của vạn vật không giống nhau, nếu như hấp thu chúng vào cùng một thân thể mà không có sức chịu đựng và năng lực chuyển hóa cực mạnh, thì cuối cùng sẽ chỉ khiến cho các loại năng lượng xung đột với nhau, và tất nhiên sẽ dẫn tới tẩu hỏa nhập ma.
Ô Mông Xuyên chính là ví dụ rõ ràng nhất.
Lão già này có tính cách vô cùng quái đản, tàn nhẫn thô bạo, ngay cả thủ hạ hết lòng hết dạ trung thành đi theo lão cũng muốn giết liền giết, một chút nháy mắt cũng không có. Hiển nhiên là hậu quả do tu luyện bộ công pháp này.
Hơn nữa, nếu bộ công pháp này thật sự thần kỳ như thế, thì cho đến bây giờ Ô Mông Xuyên cũng không chỉ mới là Đạo Nguyên tam tầng cảnh như vậy.
Chỉ sợ lão đã sớm tu luyện đến Đế Tôn Cảnh.
- Thứ vô dụng mà! Dương Khai thở dài.
Một bộ công pháp đứng đầu như vậy lọt vào tay hắn lại trở nên vô dụng, bỏ đi thì tiếc, hắn không khỏi cảm thấy chán nản.
Dù thế nào hắn cũng tuyệt đối không lấy tiền đồ của bản thân ra làm trò đùa, tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp này đấy.
Con đường tiến đến Đế Tôn cũng không phải chỉ có một.