- Tự tìm đường chết! Khổng Kỳ đứng nhìn, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt cũng tìm kiếm kỹ càng trong khu vực hỗn loạn, muốn tìm ra nhẫn không gian của Dương Khai.
Nhưng bên đó trống rộng.
- Sẽ không đánh vỡ nát cả nhẫn không gian đó chứ?
Sắc mặt Khổng Kỳ hơi trắng, hắn không sợ huyết quái lại phát huy thực lực mà hắn không biết, mà là đau lòng bảo bối trong nhẫn không gian của Dương Khai. Không nói Dương Khai vốn có đồ tốt gì, chỉ riêng 2 trái linh quả không bình thường kia, đã có giá trị không kém.
Nếu như nhẫn không gian của Dương Khai thật sự bị huyết quái một đòn đánh nát, vậy toàn bộ vật phẩm trong nhẫn sẽ bị trục xuất vào hư không, không ai có thể tìm được.
Trong khi hắn thất thần, huyết quái lại gào thét, trên người bùng lên hào quang đỏ máu bắn ra xung quanh.
- Xảy ra chuyện gì? Khổng Kỳ nhướng mày, vội nhảy lên cao tránh né ánh sáng đỏ bao phủ.
Đồng thời, ánh sáng đỏ lan tỏa, lập tức bao phủ đại điện. Hình thành một lớp màn sáng màu đỏ, phong ấn toàn bộ cửa ra vào!
Lập tức, màn sáng ở cửa ra lõm vào, một bóng người quỷ dị hiện ra, nhìn giống bị đẩy ra ngoài.
- Còn có chiêu này? Dương Khai tràn đầy kinh ngạc, vừa nói lại vung tay đánh vào quầng sáng.
Ngoài dự liệu, quần sáng này nhìn thì mỏng manh, nhưng cực kỳ cứng cỏi, một đấm bao hàm lực lượng của mình lại không thể đánh phá, chỉ để lại dấu tay mà thôi, hơn nữa còn khôi phục lại trong thời gian cực ngắn.
- Ngươi... Ở trên không trung, Khổng Kỳ liền trợn to mắt như thấy ma giữa ban ngày, ngây người nhìn Dương Khai: - Ngươi còn chưa chết?
Một tên võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, dưới một đòn khủng bố của huyết quái mà không hề bị thương, còn thần không biết quỷ không hay chạy trốn tới cửa ra. Nếu không phải huyết quái nhanh nhẹn, sử dụng thủ đoạn phong ấn cửa ra, vậy thì kẻ này đã chạy mất...
Đến lúc đó, huyết quái cuồng bạo sẽ lấy mình trút giận, kết cục cuối cùng sẽ là mình chưa ăn được thịt dê, cả người đã tanh rình...
- Tiểu tử này quá độc ác âm hiểm, đúng là không phải người mà! Khổng Kỳ hiểu rõ những điều này, một bụng lửa giận ồ ạt tuôn trào, hận không thể lao xuống liên thủ với huyết quái đập cho Dương Khai một trận.
- Ha ha! Chào Khổng huynh, khỏe không! Dương Khai lúng túng chào hướng Khổng Kỳ. Vốn hắn có thể giả chết bỏ chạy, để lại Khổng Kỳ một mình đối phó huyết quái, đáng tiếc... Kế hoạch không theo kịp biến hóa, cuối cùng vẫn bị chặn trong này.
- Khỏe cái rắm! Khổng Kỳ sầm mặt, hừ lạnh nói: - Nhưng nếu ngươi chết, ta sẽ rất thoải mái!
Hắn vốn không quen biết Dương Khai, mới nãy đối phương lại hành động như thế, ấn tượng đầu tiên của hắn tự nhiên không tốt, cảm thấy người này vừa gian lại ác, không thể kết giao, tự nhiên sẽ không nể mặt.
Dương Khai không để ý, mỉm cười nói: - Khổng huynh nói lời này chỉ thấy bề ngoài. Có câu nói, ở nhà dựa cha mẹ, ra ngoài dựa bạn bè...
- Ai là bạn với ngươi? Hắn chưa nói hết, Khổng Kỳ đã nổi gân xanh cắt ngang.
- Được rồi... Dương Khai nghiêm mặt, người lóe lên tránh né sát chiêu của huyết quái. Từ sau khi hắn lén lấy đi 2 trái Tuế Nguyệt Quả, huyết quái này coi hắn như kẻ thù giết cha, nhìn chằm chằm vào hắn công kích dữ dội, không hề để ý tới Khổng Kỳ.
Huyết quái khổng lồ, Dương Khai lại tinh thông lực lượng không gian. Cho nên tránh né không tốn công, chỗ duy nhất làm Dương Khai cảnh giác là trong cơ thể tên này tỏa ra huyết khí quỷ dị, có lực ăn mòn, không ngừng gặm nhấm nguyên lực của mình, muốn xâm nhập thân thể phá rối.
Hắn vừa tránh né công kích của huyết quái, liền nói: - Khổng huynh. vào lúc này sao ngươi không xuống giúp một tay, giết con huyết quái này?
Khổng Kỳ khoanh tay, như xem trò hay, cười trào phúng: - Sao ta phải xuống giúp? Nó tìm tới ngươi, không phải ta, chết sống của ngươi liên quan gì tới ta!
- Khổng huynh nói vậy sai rồi! Dương Khai lắc đầu, lời dứt quãng truyền ra, dưới tình huống di động tốc độ cao, lời của hắn trở nên mơ hồ: - Ngươi đã thấy, hiện tại đại điện này đang bị nó thi triển lực lượng phong ấn, trừ khi giết nó, bằng không chúng ta không thể rời khỏi đây, chẳng lẽ Khổng huynh cam lòng bị nhốt trong này?
Khổng Kỳ cười nói: - Ta có thể đợi nó giết ngươi rồi ra tay!
Dương Khai cười xì, nói: - Thứ cho ta nói thẳng, Khổng huynh. Tuy rằng thực lực của ngươi không kém, nhưng muốn một mình giết tên này, e rằng rất khó khăn?
Da mặt Khổng Kỳ co rút, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Dương Khai nói là thật.
Nếu là trước khi Dương Khai đến đây, Khổng Kỳ còn có tự tin dễ dàng giết được huyết quái, nhưng bây giờ nhìn nó phát huy ra chiến lực như thế, hiển nhiên trước đó nó cũng có che giấu.
Dù cho Khổng Kỳ vận dụng đòn sát thủ, có muốn giết huyết quái cũng phải trả giá đắt.
Huống chi, trời mới biết đằng sau còn có nguy hiểm gì, không đến buộc bất đắc dĩ, Khổng Kỳ không muốn vận dụng lực lượng đó.
Nghĩ vậy, Khổng Kỳ biến sắc, híp mắt nhìn Dương Khai, thâm ý sâu xa: - Xem ra các hạ cũng không phải hạng bình thường!
Đến giờ hắn mới phát hiện, Dương Khai xoay quanh huyết quái, còn thừa sức nói chuyện với mình! Võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh tuyệt đối không thể làm được, kết hợp biểu hiện quỷ dị trước đó, Khổng Kỳ không khỏi tò mò rốt cuộc kẻ này xuất thân tông môn nào, lại có thực lực đến thế.
- Khổng huynh quá khen! Dương mỗ chẳng qua có chút tự tin vào thân pháp mà thôi! Dương Khai nói rồi, còn cố ý dừng giữa không trung, đợi khi công kích của huyết quái đến trước mặt mới đột nhiên biến mất, nhìn như cố ý khoe khoang.
- Chỉ là thân pháp thôi sao... Khổng Kỳ lầm bầm, không có ý kiểm tra, mà lớn tiếng quát: - Muốn ta ra tay cũng không phải không được, nhưng mà thứ ngươi lấy...
- Chia cho ngươi một trái! Dương Khai như biết hắn muốn nói gì, lập tức đáp.
Vừa nói xong, đã có một thứ bay ra từ bên Dương Khai, Khổng Kỳ nhướng mày, vung tay đón lấy, phát hiện thứ này chính là một trái linh quả đặt trên bàn!
Sảng khoái như vậy?
Dương Khai làm thế lại khiến Khổng Kỳ sững sờ.
- Khổng huynh, hai ta liên thủ giết địch, một nửa chiến lợi phẩm, không thành vấn đề chứ? Ngươi đừng có muốn độc chiếm... Lời của Dương Khai lại truyền đến.
Khổng Kỳ xác nhận kỹ càng linh quả trong tay, xác định nó không bị giở trò gì, mới trịnh trọng thu vào nhẫn không gian. Nhàn nhạt nói: - Tuy rằng ngươi làm người ta không thích, nhưng nếu ngươi đã thành tâm, vậy Khổng mỗ hợp tác một lần với ngươi!
Dương Khai mỉm cười: - Khổng huynh quả nhiên là người thẳng thắn!
- Hừ! Kéo chân nó, Khổng mỗ thi triển một chiêu này, cần chút thời gian. Nói rồi, Khổng Kỳ chấn động nguyên lực, lật tay, xuất hiện một cái đồng tiền màu vàng, hét lớn điên cuồng truyền nguyên lực vào đó.
Dương Khai thấy thế, làm sao không biết Khổng Kỳ muốn thi triển bí thuật sát thương to lớn gì, hơn nữa còn dùng bí bảo thi triển ra, khẳng định uy lực không kém, cho nên chần động, tập trung kéo chân huyết quái.
Khổng Kỳ làm vậy, là xuất phát từ tự tin, tuy rằng hắn cảm thấy Dương Khai không phải Đạo Nguyên nhất tầng cảnh bình thường, nhưng không cho rằng Dương Khai mạnh hơn mình. Dương Khai có thể xoay quanh huyết quái lâu như thế, chỉ là vì thân pháp cùng tốc độ xuất chúng. Muốn tạo ra tổn thương chí mạng, vậy chỉ có mình ra tay mới được.
Cho nên hắn không chần chờ gánh vác nhiệm vụ chủ công.
Dương Khai không làm hắn thất vọng, dẫn huyết quái chạy trong đại điện, vẫn không để huyết quái chạm tới một cọng lông. Ngược lại dao động lực lượng bên hắn ngay cản mạnh lên, huyết quái mơ hồ thấy không ổn, càng thêm giận dữ.
Đến một lúc, huyết quái rốt cục từ bỏ truy đuổi Dương Khai, mà quay đầu lại, còn mắt đỏ nhìn chằm chằm Khổng Kỳ, há miệng rống lên, thân thể to lớn hóa thành hào quang đỏ máu phóng về phía Khổng Kỳ.
Ánh mắt Khổng Kỳ co rụt, suýt nữa bỏ qua ngưng tụ bí thuật bỏ chạy.
Đúng lúc này, Dương Khai chợt lóe lên chặn ở phía trước, mười ngón tay vung lên bắn ra Kim Huyết Ti, thoáng cái ánh vàng đầy trời, vô số sợi Kim Huyết Ti quấn lấy, trong thời gian cực ngắn ngưng tụ ra một chiếc khiên vàng rực.
Ầm....
Huyết quái đụng vào tấm khiên vàng, lập tức hiện ra, lùi lại mấy bước, cái khiên Kim Huyết Ti ngưng tụ cũng tan rã, hóa thành vô số Kim Huyết Ti.
Dương Khai vung tay thu hồi vào người, đồng thời trầm giọng hỏi: - Khổng huynh, chuẩn bị xong rồi thì mau ra tay, ta không cản được chiêu thứ hai của nó!
- Vừa lúc, ta mới chuẩn bị xong! Khổng Kỳ cười hắc hắc, sau đó nghiêm mặt, bấm tay bắn đồng tiền vàng ra ngoài, hai tay bay múa, biến ảo pháp quyết, thì thầm: - Kim Tiền Lạc Địa, Hỗn Nguyên Nhất Khí!
Vù vù vù....
Đồng tiền vàng giữa không trung bỗng hóa thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám...
Trong nháy mắt, tiền đồng bay đầy trời.
Mỗi một đồng tiền khi bay phát ra tiếng ông ông, có năng lực co rút rất mạnh, không ngừng to ra nhỏ lại.
Thần niệm của Khổng Kỳ khống chế, vô số đồng tiền đồng loạt bắn về phía huyết quái.
Huyết quái cũng cảm nhận được, vội lùi ra sau, nhưng tốc độ của nó có nhanh, làm sao nhanh hơn bí bảo quỷ dị này?
Trong nháy mắt, huyết quái đã bị một đồng tiền đuổi kịp, đồng tiền vàng bỗng nhiên to ra, tròng vào người huyết quái, siết lại thật chặc, trói buộc động tác của nó.
Sau đó, đồng tiền thứ 2, thứ 3 giáng xuống, cũng tròng lên người huyết quái, khiến nó hành động càng không tiện.
Ngày càng nhiều đồng tiền rơi xuống, trong thời gian cực ngắn huyết quái hoàn toàn bị trói, từ đầu đến chân thân thể khổng lồ bị vô số đồng tiền vàng trói kín, không một khe hở.