Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Người dẫn đường? Dương Khai ngạc nhiên không thôi, đi vào Cổ Địa này không ngờ lại còn có người chuyên môn dẫn đường, quả thật rất mới lạ.

Tuy nhiên nghĩ tới Cổ Địa có rất nhiều nguy hiểm, nên rất nhanh hắn liền bình thường trở lại.

- Đại nhân, ngài cũng không nên coi thường lão Ban này, thực lực của hắn không cao, chỉ có Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, hơn nữa tuổi cũng đã cao, nhưng người trong khắp Hoang Thành này đi vào Cổ Địa có thể an toàn quay trở về, phần lớn công lao điều thuộc về hắn. Tiểu nhân sinh sống ở chỗ này 30 năm, chỉ riêng nghe nói hắn dẫn người an toàn thông qua đã có trên dưới trăm lần. Người khác đừng nói trăm lần, ngay cả vài ba lần có thể an toàn trở về đã là rất giỏi rồi. Hắn là người dẫn đường lợi hại nhất của Hoang Thành, không ai có thể so sánh với hắn.

Dương Khai không khỏi động dung, cả kinh nói: - Vì sao hắn có thể ra vào nhiều lần như thế?

Bì Tam cười khổ nói: - Điểm này ta cũng muốn biết a, chỉ có điều lão Ban chưa bao giờ nói bí mật kia cho người khác biết, tuy nhiên căn cứ theo tiểu nhân suy đoán, hẳn là hắn nắm giữ được một con đường ra vào an toàn.

Dương Khai gật gật đầu nói: - Người như thế phải đi gặp một lần, không biết vị Ban lão này hiện tại có ở Hoang Thành không?

Mọi việc cẩn thận là hơn, tuy rằng hắn là kẻ tài cao gan cũng lớn, nhưng nếu có người dẫn vào Cổ Địa an toàn, ngược lại cũng có thể xem là một lựa chọn tốt.

- Có, hôm qua ta còn thấy hắn, chỉ có điều muốn hắn dẫn đường, ít nhất cũng phải trả 300 ngàn nguyên tinh.

- Nguyên tinh không thành vấn đề. Dương Khai mỉm cười.

300 ngàn nguyên tinh với hắn mà nói chỉ là chín trâu mất một sợi lông - không đáng kể mà thôi, Bì Tam chén một bàn rượu thịt này còn tốn 500 ngàn nữa là.

- Vậy có cần tiểu nhân dẫn ngài qua không? Bì Tam ân cần hỏi han.

Dương Khai gật gật đầu, nghĩ nghĩ một chút, lại gọi tỳ nữ tửu lâu tới, sai nàng lấy thêm 10 vò Man Hoang Tửu nữa, chuẩn bị gói theo mang đi.

Thứ này hắn không cần dùng, nhưng Trương Nhược Tích uống một chút lại không có chỗ xấu.

Không bao lâu, tỳ nữ liền mang tới 10 vò Man Hoang Tửu, tuy nhiên khiến Dương Khai ngoài ý muốn chính là, không đợi hắn trả nguyên tinh, tỳ nữ kia liền mỉm cười nói: - Số rượu này không cần trả tiền, chưởng quỹ nhà ta nói rằng, những thứ này biếu cho đại nhân, mong đại nhân thu nhận.

- Chưởng quỹ?

Dương Khai không khỏi nhíu mày.

Ngược lại, Bì Tam lại tỏ ra hết sức ngạc nhiên nhìn Dương Khai.

- Tại sao chưởng quỹ nhà ngươi muốn biếu ta số rượu này? Dương Khai nhìn tỳ nữ hỏi.

Tỳ nữ lắc đầu nói: - Nô tỳ cũng không biết.

Dương Khai nhíu nhíu mày, vung tay lên, lấy ra một ít nguyên tinh để trên bàn, lúc này mới ném số Man Hoang Tửu kia vào nhẫn không gian, rồi gọi Trương Nhược Tích và Bì Tam: - Đi thôi!

Tỳ nữ kia ngẩn ngơ, dường như không ngờ có người tặng rượu mà không cần vậy, khi nàng kịp phản ứng, Dương Khai đã rời khỏi tửu lâu.

Ra khỏi tửu lâu, Bì Tam nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhịn không được, mở miệng nói: - Đại nhân, ngươi biết chưởng quỹ kia sao?

- Không biết, ta mới tới đây lần đầu tiên! Dương Khai hờ hững trả lời.

- Vậy thì lạ thật, nếu không quen biết, sao hắn lại tặng cho ngài 10 vò Man Hoang Tửu chứ?

Dương Khai khẽ cười một tiếng, nói: - Vô công bất thụ lộc, không cần biết hắn có mục đích gì. Dừng một chút, hắn liền hỏi: - Bối cảnh tửu lâu này như thế nào?

Bì Tam nói: - Tiểu nhân cũng không rõ lắm, dường như nơi này đã dựng lên từ rất lâu năm rồi, chưởng quỹ cũng một mực thần thần bí bí, chưa bao giờ lộ diện, cho nên không ai trong Hoang Thành biết tửu lâu này có lai lịch gì. Tuy nhiên mọi người đều đoán, phía sau nó có thế lực rất lớn chống lưng, bằng không cũng không thể trung lập ở Hoang Thành, càng không thể mở ra tửu lâu sang trọng như vậy.

Thậm chí ngay cả đầu sỏ như Bì Tam cũng không biết lai lịch tửu lâu này, xem ra quả nhiên là có thế lực lớn chống lưng.

Dương Khai cự tuyệt người ta tặng rượu, chính là không muốn liên quan gì đến tửu lâu này, tránh cho đến lúc nào đó "há miệng mắc quai".

Tại lầu hai tửu lâu, một đôi sáng rực nhìn theo phương hướng Dương Khai rời đi, rất lâu sau liền khẽ thở dài một tiếng, đột nhiên mở miệng nói: - Truyền tin cho thiếu chủ, nói người hắn đề cập qua đã tới, đoán chừng rất nhanh sẽ tiến vào Cổ Địa, nói người chuẩn bị cho tốt.

- Rõ! Trong bóng tối chợt truyền ra một tiếng nhận lệnh.

...

Hoang Thành chiếm diện tích không nhỏ, đi hết một nén nhang, đám người Dương Khai mới tới phía tây thành.

Bì Tam chỉ vào một gian nhà nhà đá ở xa xa nói: - Kia là chỗ ở của lão Ban, đại nhân tự mình qua đi, lão Ban có ấn tượng không tốt với tiểu nhân cho lắm, cho nên tiêu nhân không bồi tiếp đại nhân nữa, tránh cho hắn thấy được đại nhân cũng có thành kiến.

Dương Khai gật đầu nói: - Cực khổ ngươi rồi.

Bì Tam cười nói: - Đại nhân quá lời, chúc đại nhân thuận buồm xuôi gió, đi sớm về sớm, tiểu nhân cáo lui!

Nói rồi, Bì Tam liền nhanh chóng biến mất.

- Đi thôi. Dương Khai nói một câu, rồi bước thẳng về phía gian nhà đá Bì Tam chỉ kia.

Phòng ốc nơi này kiến tạo không có chút mỹ cảm nào, nhưng vô cùng bền chắc, rất phù hợp với phong cách Hoang Thành.

Không bao lâu, Dương Khai đã cùng Trương Nhược Tích đi tới phía trước nhà đá, phóng mắt nhìn tới, gian nhà đá này có chút giống như một căn nhà nông dân vậy, phía ngoài xây một vòng tường vây bằng đá, trung tâm phòng ốc là một cánh cửa lớn.

Lúc này đại môn đang mở rộng, có hai võ giả mặc trang phục màu đen bó sát người, một tả một hữu đang gác cửa.

Thấy Dương Khai cùng Trương Nhược Tích đi đến, hai người này đều chuyển ánh mắt nhìn tới, vẻ mặt rất lạnh lùng.

- Hử? Dương Khai có chút ngạc nhiên, hắn còn rằng mình tìm lộn chỗ, có thể có hộ vệ trấn giữ cửa, vừa nhìn là biết là đại nhân vật a, hơn nữa hai hộ vệ này, không ngờ đều có tu vi Đạo Nguyên cảnh, khí tức rất mạnh mẽ, có vẻ thực lực rất không tầm thường.

Nhưng theo Bì Tam nói, người này không có thân phận gì tôn quý mà? Nếu không cũng sẽ không làm người dẫn đường mưu sinh, lui tới Cổ Địa làm gì.

- Có chuyện gì? Một võ giả áo đen trầm giọng quát hỏi.

- Xin hỏi, nơi này có phải là chỗ ở của Ban lão không? Trương Nhược Tích lên tiếng hỏi.

- Không biết! Tên võ giả áo đen lạnh giọng trả lời.

Trương Nhược Tích nhíu mày, nói: - Cái gì mà không biết? Ngươi không biết thì đứng ở nơi này làm gì?

Vấn đề nàng hỏi cũng không coi là khó trả lời, không phải thì nói là không phải, nhưng đối phương lại trả lời một câu không biết, điệu bộ rất phản cảm, khiến gười ta không khỏi tức giận.

Võ giả áo đen liếc nhìn nàng, chỉ khẽ cười lạnh, không trả lời lại.

Trương Nhược Tích tức giận không thôi.

Dương Khai giương mắt nhìn nhìn vào bên trong, mỉm cười, nói: - Không tìm lộn chỗ đâu, tuy nhiên dường như bên trong có người. Nói tới đây, hắn liền liếc mắt nhìn tên võ giả áo đen đứng ở cửa, nói: - Là gia chủ của các ngươi sao?

- Bằng hữu nhiều lời quá đó, nhanh rời khỏi nơi này đi. Tên võ giả bên phải bỗng nhiên lạnh giọng nói.

Dương Khai toét miệng cười nói: - Tại sao?

Tên võ giả bên trái hừ lạnh một tiếng: - Bằng hữu muốn gây chuyện hả? Không nghe thấy bảo các người mau đi chỗ khác sao?

Dương Khai ngạc nhiên không thôi: - Nơi này là nhà của Ban lão phải không? Các ngươi dựa cái gì đuổi người đi?

- Tiểu thư nhà ta đang ở bên trong, nếu ngươi không muốn chết, mau cút!

Dương Khai vô cùng kinh ngạc, cũng không biết hai tên võ giả này thuộc thế lực nào, tiểu thư kia là ai, không ngờ lại tỏ ra ngang ngược ở Hoang Thành như vậy. Phải biết rằng Hoang Thành chính là nơi long xà hỗn tạp, nếu lỡ chọc phải người không nên chọc, vậy phiền toái có thể to lắm.

Thế nhưng hai tên hộ vệ này lại tỏ ra không để ai vào mắt, có thể thấy được lai lịch cũng không nhỏ, cho nên mới không kiêng kỵ như vậy.

Tuy nhiên ngay cả Đế Tôn tam tầng cảnh hắn đều giết qua, cũng đã từng giao đấu với Đại Đế, cho nên trên đời này người có thể khiến cho hắn sợ thật đúng là không có mấy. Nhìn hai tên võ giả áo đen cáo mượn oai hùm này, Dương Khai cũng không thèm nổi giận, chỉ ôn hòa nói: - Ta tìm đến Ban lão có chuyện, làm phiền hai vị nhường đường.

Dứt lời, trong mắt hắn liền lóe ra hào quang kỳ lạ.

Hai tên võ giả áo đen vốn khí thế đang hung hăng, mắt cao hơn đầu bỗng nhiên đều kêu lên một tiếng đau đớn như bị sét đánh, đồng loạt lui về sau vài bước, sắc mặt tái nhợt.

Một loại cảm giác vô cùng áp bách khiến hai tên này hít thở cũng khó khăn, toàn thân như bị một ngọn núi lớn áp lên, khiến chúng ngay cả nhúc nhích ngón tay cũng vô cùng khó khăn, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, chỉ có thể trơ mắt nhìn Dương Khai dẫn theo Trương Nhược Tích đi qua trước mắt bọn họ.

Cơn tức giận của Trương Nhược Tích liền được giải tỏa, lúc đi qua nàng còn hung tợn nhứ nhứ đôi bàn tay trắng như tuyết về phía hai tên này.

Tuy nhiên không đợi Dương Khai cùng Trương Nhược Tích đi vào nhà, bỗng nhiên bên trong truyền ra một tiếng quát, ngay sau đó một tiếng xé gió chợt truyền ra.

Một tiếng "bịch" kèm theo tiếng kêu rên vang lên, cùng lúc đó, một tiếng trẻ con khóc thê lương cũng truyền vào tai Dương Khai.

Vẻ mặt Dương Khai biến đổi, vội vàng tiến vào trong. Phóng mắt nhìn tới, chỉ thấy trên mặt đất gồ ghề đang có một lão giả tóc hoa râm co ro nằm đó, khí tức trên người lão giả này cũng không cường đại, chỉ có Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, hơn nữa bởi vì tuổi già, huyết khí hạ thấp, nên tu vi Đạo Nguyên nhất tầng cảnh cũng có chút phù phiếm.

Người này hẳn là lão Ban theo như Bì Tam nói.

Giờ phút này lão đang đứng quay lưng về phía cửa lớn, trong ngực ôm một cô bé.

Mà nơi bả vai lão hiện ra một vết máu nhìn mà giật mình, dường như bị vật gì đó quật vào vậy. Quần áo lão rách nát, ngay cả da lưng cũng thiếu một mảng lớn, máu tươi chảy ròng.

Thời khắc này cô bé được lão ôm vào trong ngực đang khóc oa oa, hẳn là bị làm cho kinh sợ.

Ngoại trừ một già một trẻ này ra, phòng trong còn có hai người khác.

Một người chừng 50 tuổi, vẻ mặt không giận mà uy, đang lạnh lùng nhìn về phía trước, gương mặt không chút biểu cảm.

Mà một người khác, là một thiếu nữ mặc trang phục màu đỏ, thiếu nữ này thoạt nhìn không xê xích bao nhiêu so với Trương Nhược Tích, khuôn mặt vô cùng xinh xắn, vóc người cũng rất đẫy đà, dưới lớp trang phục bó sát người khiến những đường cong của nàng hiện lên rõ mồn một, phối hợp với màu đỏ của trang phục, trông tựa như một đóa hoa hồng đang nở rộ vậy.

Chỉ có điều, giờ phút này trên tay thiếu nữ đang cầm một cây roi da lớn bằng ngón cái, giơ lên thật cao, như thể đang muốn quất xuống, vẻ mặt ác độc, khẽ quát lên: - Lão già kia, đừng có không biết xấu hổ, bổn tiểu thư chọn ngươi dẫn đường đã là xem trọng ngươi, ngươi dám cả gan nói thêm một chữ bổn tiểu thư sẽ quật chết ngươi!

Nhìn tràng cảnh kia cho thấy, thương thế trên vai lão giả đang co rúc dưới đất kia hiển nhiên là do thiếu nữ này gây nên, tiểu cô nương kia cũng bị nàng dọa cho khóc thét.

- Ta hỏi ngươi một câu nữa, ngươi có dẫn đường hay không! Thiếu nữ hung tợn nhìn lão giả hỏi.

Lão giả kia cúi đầu, cắn răng nói: - Vị tiểu thư này, có thể thư thả cho ta mấy ngày hay không, Tiểu Linh nhi bị bệnh, phải có người chăm sóc, nếu ta đi, nó biết làm thế nào bây giờ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK