Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhi nữ của Thú Vũ Đại Đế thân phận ra sao, ngay cả nhiều cường giả Đế Tôn Cảnh gặp mặt cũng phải khách khí, vậy mà Dương Khai lại dám đưa tay ôm đối phương, nếu chuyện này truyền đến tai Thú Vũ Đại Đế, cho dù Dương Khai chạy trốn tới chân trời góc bể cũng cũng bị xé làm 8 mảnh a.

Không nói Thú Vũ Đại Đế, chỉ riêng vị công chúa điện hạ kia bị một nam nhân vô lễ với mình như vậy, sẽ tha cho hắn sao? Tiểu tử kia chết chắc rồi!

Tuy nhiên, rất nhanh Tiêu Thần đã kinh ngạc phát hiện, vị công chúa điện hạ kia sau khi bị Dương Khai ôm, không ngờ lại không chút phản kháng, ngược lại còn đưa tay ôm lấy cần cổ Dương Khai, kề sát một bộ phận thân thể mềm mại lên người Dương Khai.

Hai mắt Tiêu Thần đỏ lên, vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ. Trên đời này lại có chuyện tốt như vậy sao? Quỷ thần xui khiến, Tiêu Thần toét miệng, lộ ra nụ cười ấm áp, vừa nhanh chóng tiến lại gần Lam Huân, vừa giang rộng cánh tay ra với nàng.

Nhưng hắn chỉ vừa mới tiến lại gần Lam Huân, còn chưa kịp vòng tay ôm, bỗng nhiên Lam Huân chợt quay người lại, bàn tay trắng như tuyết trực tiếp đập tới.

"Bịch" một tiếng, Tiêu Thần dù đã tấn cấp lên Đế Tôn, cũng bị một quyền này đập vào chính giữa mũi. Hắn lại không dám vận dụng bất kỳ lực lượng nào hóa giải, chỉ trong chốc lát liền mắt nổ đom đóm, đầu óc choáng váng.

- Ngươi làm cái gì đó? Lam Huân lạnh lùng nhìn hắn, vẻ mặt không vui hỏi.

- Không có gì, không có gì... Tiêu Thần đứng đó lúng túng vô cùng, hai hàng máu mũi chảy dọc xuống.

Bên kia, sau khi Dương Khai kéo Mạc Tiểu Thất ra khoảng cách đủ xa với Lam Huân, lúc này mới cảm nhận được bộ ngực mềm mại kinh người đang áp vào mình. Hắn không khỏi hơi đỏ mặt, vỗ vỗ Mạc Tiểu Thất đang cõng trên lưng, nói:

- Được rồi được rồi, xuống nói chuyện trước đã, kẻo người khác chê cười.

Mạc Tiểu Thất nghe vậy, lúc này mới ý thức được không ổn, vội vàng từ trên người Dương Khai nhảy xuống, sắc mặt ửng đỏ nói:

- Dương đại ca, đúng là huynh mà.

Dương Khai cười ha hả, nhìn nàng khắp lượt từ trên xuống dưới, nói:

- Mấy năm không gặp, lớn lên không ít a.

Mạc Tiểu Thất chu môi lại, nói: - Lưu manh!

Dương Khai lau mồ hôi trên trán, nói: - Ta nói vóc dáng muội đã lớn lên, ngươi nghĩ đi đâu đó?

Mạc Tiểu Thất lúc này mới chăm chú quan sát Dương Khai một vòng, rồi gật gật đầu nói:

- Dương đại ca cũng lợi hại hơn rất nhiều. Năm đó nàng khi nàng rời khỏi Phong Lâm Thành, Dương Khai mới chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh mà thôi, hiện tại gặp lại, Dương Khai đã là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, đối với một võ giả không có một tông môn dựa vào mà nói, tốc độ phát triển như vậy quả thật vô cùng kinh người. Nàng có thể tiến bộ nhanh như vậy, là bởi vì thân phận của nàng bất đồng với những người khác.

Có Thú Vũ Đại Đế đích thân chỉ đạo, có Phượng di giám sát tu luyện, có vô cùng vô tận tài nguyên tu luyện trên Linh Thú Đảo, nàng không tiến bộ mới là lạ. Khi hai người nói chuyện, Lưu Viêm và Trương Nhược Tích cũng từ bên kia bay tới.

Mạc Tiểu Thất cười nói: - Lúc trước ta tiến vào Toái Tinh Hải đã dự tính nhất định phải gặp được Dương đại ca, cũng đã tìm kiến huynh hơn hai năm nhưng không gặp, mãi đến cách đây không lâu gặp được Lưu Viêm tỷ tỷ, mới biết huynh quả thật cũng ở trong này.

Lưu Viêm cũng biết Mạc Tiểu Thất, khi ở Phong Lâm Thành hai nàng đã từng gặp qua. Chẳng qua là năm đó Lưu Viêm vẫn còn là thân thể khí linh, tuy rằng so sánh với hiện tại có khác biệt cực lớn, nhưng khí tức lại không thay đổi nhiều. Cho nên sau khi gặp được nàng, Mạc Tiểu Thất đã nhận ra ngay. Sau đó hai người liền kết bạn tiến vào biển căn nguyên, chuyện sau này Dương Khai cũng đã biết.

Dương Khai lén nhìn Lam Huân bên kia, nói:

- Tiểu Thất, sao ngươi lại đánh nhau với Lam Huân công chúa vậy?

Mạc Tiểu Thất khó chịu trừng mắt nhìn về bên đó một cái, rồi hừ lạnh nói:

- Nợ cũ năm xưa.

Dương Khai tối sầm mặt lại, nói: - Hai người các ngươi mới bao lớn a, có thể có nợ cũ năm xưa gì chứ?

Tuy Mạc Tiểu Thất và Lam Huân đều có tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh, nhưng bàn về tuổi tác thì không lớn, hai người nhiều lắm cũng chừng hai mươi mà thôi. Tuổi như vậy mà đã có tu vi cường đại mức đó, cũng chỉ có con của Đại Đế mới có thể làm được mà thôi.

- Sao lại không có? Hồi nhỏ nàng ta cùng Minh Nguyệt đại nhân tới Linh Thú Đảo làm khách, đã đoạt mất của ta một bộ trang phục rất đẹp.

- Là chuyện đó sao! Dương Khai trợn to hai mắt nhìn.

- Đó chính là bộ trang phục ta thích nhất, là Phượng di tự mình vá cho ta, ta đã khóc mất rất nhiều ngày đó. Mạc Tiểu Thất ủy khuất kêu lên.

Dương Khai tỏ ra bất đắc dĩ, thầm nghĩ tâm tư của tiểu cô nương này thật là khó hiểu mà.

Khi hai người nói chuyện, Lam Huân và Tiêu Thần từ bên kia cũng từ từ đi tới, khi tiến lại cách đó không xa, Lam Huân liền tủm tỉm cười nhìn Mạc Tiểu Thất, nói:

- Tiểu Thất muội muội, có cần đánh nữa hay không?

Mạc Tiểu Thất trừng mắt nhìn nàng, nói: - Ngươi muốn đánh nữa ta liền phụng bồi, ai sợ ngươi chứ.

Ánh mắt xinh đẹp của Lam Huân lóe lên một cái, rồi mỉm cười nói: - Xem ra muội muội vẫn chưa phục lắm!

Mạc Tiểu Thất hừ lạnh nói: - Nói như thể ngươi đã thắng rồi vậy, da mặt thật dày.

Lam Huân nói: - Chẳng lẽ không đúng sao? Tỷ tỷ thắng ngươi nửa chiêu...

Mạc Tiểu Thất đỏ mặt, nghiến răng nói: - Ngươi còn già hơn ta, đợi ta bằng tuổi ngươi bây giờ, chắc chắn sẽ không thua ngươi!

Nụ cười trên mặt Lam Huân lập tức thu liễm lại, nhiệt độ không khí tựa hồ cũng nhanh chóng giảm xuống lạnh đến thấu xương.

Dương Khai và Tiêu Thần đồng loạt rùng mình một cái, đều ý thức được không ổn. Tuy tuổi tác của Mạc Tiểu Thất và Lam Huân cơ bản không xê xích bao nhiêu, nhưng Lam Huân hẳn là lớn hơn hai ba tuổi.

Hai ba tuổi cỏn con này thật ra cũng không có gì, nhưng Mạc Tiểu Thất lại tuôn ra chữ "già", điều này không thể nghi ngờ đụng chạm đến Lam Huân. Hai nàng vừa mới dừng tay ngưng chiến, dưới một lời không hợp, hai cặp mắt đẹp lại đối nhau tóe lửa, dường như lại sắp sửa bộc phát một cuộc đại chiến hết sức dữ dội.

Dương Khai nhìn Tiêu Thần, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho hắn. Tiêu Thần khịt mũi một cái, lau đi dòng máu tươi dưới lỗ mũi, ngoảnh mặt nhìn sang chỗ khác.

Phế vật mà! Dương Khai mắng to trong lòng, hắn đành phải kiên trì đứng ra, cười híp mắt nói:

- Được rồi được rồi, đánh cũng đã đánh, hai người các ngươi cũng đừng nên tính toán chi li như vậy, các ngươi là bạn từ thời thơ ấu, phần giao tình này rất trân quý, tới đây tới đây, mọi người bắt tay giảng hòa, lại là hảo bằng hữu.

- Ai là hảo bằng hữu với nàng ta chứ! Hai nàng đều đồng thanh nghiến răng nói.

Dương Khai lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: - Cho dù không phải là hảo bằng hữu, cũng không cần đánh đánh đấm đấm như vậy, nữ nhân mà lại đi thượng cẳng chân hạ cẳng tay, còn ra thể thống gì nữa chứ!

Mạc Tiểu Thất dẩu dẩu miệng, vẻ mặt không vui.

Lam Huân đảo mắt một vòng, vẻ mặt đột nhiên trở nên sáng ngời, hé đôi môi đỏ mọng khẽ cười nói:

- Dương sư huynh nói đúng, là Lam Huân sai, không nên so đo với muội muội, Tiểu Thất muội muội đừng nóng giận, tỷ tỷ ở chỗ này làm lễ xin lỗi ngươi.

- Hừ! Mạc Tiểu Thất quay ngoát đầu sang một bên, tỏ vẻ không thèm quan tâm đến nàng.

Lam Huân cũng không thèm để ý, tủm tỉm cười nhìn Dương Khai nói: - Không ngờ Dương sư huynh lại biết Tiểu Thất muội muội, quả thật là bất ngờ, Tiểu Thất muội muội bình thường vẫn ở Đông Vực, ngay cả ta cũng chỉ gặp qua một lần lúc nhỏ, Dương sư huynh làm sao lại biết nàng vậy?

Không biết tại sao nha đầu này lại muốn tìm hiểu chuyện này, nhưng Dương Khai lại cảm nhận được mùi giương cung bạt kiếm, chỉ có thể cười ha hả nói:

- Cơ duyên xảo hợp mà thôi, cũng không có gì đặc biệt.

Mạc Tiểu Thất lại trừng mắt nhìn Lam Huân, cảnh giác nói: - Lão bà kia, chẳng lẽ coi trọng Dương đại ca của ta sao, đi truy cứu điều này làm gì?

Lời này vừa nói ra, Trương Nhược Tích không khỏi kêu "ah" lên một tiếng, đưa bàn tay nhỏ che miệng lại.

Lam Huân cũng hơi đỏ ửng mặt, nhíu mày. Lưu Viêm thì ngược lại, vẫn tỏ ra lơ đễnh.

Lam Huân nói: - Tiểu nha đầu nói chuyện không biết suy nghĩ, sao chuyện gì cũng dám nói ra vậy.

Mạc Tiểu Thất nhìn nàng làm cái mặt quỷ, rồi nói: - Người ngay không nói tiếng lóng, ngươi khẩn trương như vậy làm gì?

Lam Huân nổi dóa, nàng cũng chỉ là tò mò sao Dương Khai lại biết Mạc Tiểu Thất mà thôi, hơn nữa quan hệ giữa hai người thoạt nhìn cũng vô cùng thân mật. Nhưng không ngờ lại bị Mạc Tiểu Thất chế nhạo một trận, khiến nàng có chút không chịu nổi.

Trong cơn tức giận, nàng liền nghiến răng nói: - Đúng vậy, tỷ tỷ ta chính là coi trọng Dương đại ca ngươi, chuẩn bị dẫn hắn trở về ra mắt phụ thân ta, để phụ thân đại nhân sớm ngày kén được một chàng rể hiền, muội muội có ý kiến gì không?

Đến lượt Mạc Tiểu Thất trố mắt líu lưỡi, ngạc nhiên nhìn Lam Huân, rồi lại nhìn Dương Khai, bỗng nhiên dậm chân nói: - Nữ nhân hư đốn này, sao cái gì cũng đều đoạt với ta vậy? Hồi nhỏ đoạt quần áo với ta, hiện tại lại còn muốn cướp Dương đại ca của ta!

Vừa nói xong, nàng liền ôm lấy cánh tay Dương Khai, không cố kỵ chút nào áp vào bộ ngực đầy đặn của mình, nghiến răng, quyết liệt nói: - Ngươi mà còn dám tranh đoạt với ta, ta sẽ liều mạng với ngươi!

Lam Huân lập tức cười ha ha đầy phóng đãng, nói: - Vậy cũng phải xem Dương đại ca của ngươi thích ai, thích tiểu nha đầu ngang ngược không hiểu lý lẽ, hay là thích tỷ tỷ có tri thức, hiểu lễ nghĩa ta đây?

Nói rồi, cũng không biết nàng thúc giục bí thuật gì, toàn thân liền tản ra khí chất cực kỳ hấp dẫn. Tiêu Thần ở bên cạnh nhìn mà chảy nước miếng, chỉ hận không thể đem hai mắt của mình dán lên người Lam Huân.

Mạc Tiểu Thất vội vàng đỏ mặt lên, ôm chặt lấy cánh tay Dương Khai, như thể nhất quyết không buông vậy, cả giận nói: - Ngươi có gì hay, ngươi có gì hay, Phượng di so với ngươi đẹp gấp vạn lần!

- Cửu Phượng tiền bối? Vẻ mặt Lam Huân chợt tỏ ra hơi nghiêm túc.

Mạc Tiểu Thất vênh mặt, đắc ý nói: - Đúng vậy, ngươi có thể so sánh với Phượng di sao?

Nàng hừ một tiếng, rồi nhìn Dương Khai nói: - Dương đại ca, huynh chớ để ý đến bà lão này, nếu ngươi thích ngắm gái đẹp, hôm nào đến Linh Thú Đảo, muội sẽ giới thiệu Phượng di cho huynh xem!

Khóe miệng Dương Khai giật giật, hoàn toàn không biết nên nói như thế nào.

Lam Huân ngạc nhiên nhìn Mạc Tiểu Thất, nghe nàng nói vậy cũng dở khóc dở cười, liền hiểu rằng nha đầu kia hàng năm sinh hoạt ở Linh Thú Đảo, được mấy vị đại nhân bảo vệ quá chặt chẽ, ngay cả chuyện nam nữ cũng không hiểu. Nàng quan tâm Dương Khai như vậy, chỉ sợ cũng chỉ là một loại phản ứng bản năng muốn đối nghịch với mình mà thôi.

Mình cần gì phải so đo với nàng ta chứ, tự nhiên Lam Huân cảm thấy thật vô vị buồn tẻ, liền gật gật đầu nói: - So với Cửu Phượng tiền bối, dĩ nhiên ta không bằng, được rồi, Tiểu Thất muội muội, lần này xem như ngươi thắng.

Mạc Tiểu Thất vừa nghe vậy, lập tức vui mừng ra mặt, vui sướng hài lòng nói: - Ngươi cũng không tồi, so với ta chỉ kém một chút xíu! Lam Huân cười khổ lắc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK