Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Vậy Dương tiểu huynh đệ lần này tới Xích Lan Tinh là vì chuyện gì? Băng Lung hỏi lần nữa.

- Là vô tình đi ngang qua.

- Ngươi cũng biết Hoả Diệu Tông gần một năm qua luôn tìm kiếm tung tích của ngươi?

- Đã nghe.

- Hoả Diệu Tông sao lại trương kỳ cổ địa tìm ngươi như vậy? Sau khi hỏi mấy câu, vấn đề của Băng Lung dần dần trở nên thẳng thắn. Dương Khai mỉm cười nâng cốc trà lên nhấp một ngụm lắc đầu nói:

- Không biết.

- Không biết? Băng Lung khẽ cười, thanh âm bỗng trở nên trầm thấp:

- Vậy bổn cung hỏi một câu nữa, Thuý Vi Tinh Tinh Chủ Lạc Hải đại nhân tới Xích Lan Tinh, nguyên nhân là vì ngươi? - Tiền bối nếu đã biết thì sao phải hỏi vậy? Băng Lung kinh ngạc:

- Lạc Hải đại nhân thực sự vì ngươi mà tới? Tuy rằng nàng có suy đoán, dù sao sau khi Lạc Hải tới Xích Lan Tinh liền tới Hoả Diệu Tông, mà Hoả Diệu Tông liền bắt đầu tìm kiếm dấu vết Dương Khai, liên hệ tất cả những chuyện này người ta chắc chắn có thể có phỏng đoán. Phỏng đoán là phỏng đoán, sau khi Dương Khai xác nhận, Băng Lung vẫn cảm thấy rất kinh ngạc. Lạc Hải là nhân vật bực nào? Nhìn khắp cả Tinh Vực thì cũng xếp hàng trên, không ngờ lại vì Dương Khai, từ Thuý Vi Tinh tới Xích Lan Tinh, thực làm người ta suy nghĩ.

- Tại sao? Băng Lung lại hỏi nữa.

Dương Khai lắc lắc đầu nghiêm mặt nói:

- Điều này vãn bối không thể trả lời tiền bối, tiền bối nếu muốn biết thì hãy đi hỏi Lạc Hải đi. Băng Lung vẻ mặt càng thêm kinh ngạc. Dương Khai không ngờ lại gọi thẳng tục danh của Lạc Hải không mảy may có chút ý tôn kính. Phải biết thực lực đạt tới trình độ Lạc Hải này không kể có dây dưa với hắn hay không thì để tỏ ý tôn kính đối với cường giả cũng nên thêm hai chữ tiền bối hoặc đại nhân ở sau tên người đó. Điểm này cho dù là Hư Vương Cảnh cường giả cũng không phải ngoại lệ, Băng Lung tuy là Băng Tâm Cốc cốc chủ vẫn còn phải cung kính gọi là Lạc Hải đại nhân. Nhưng Dương Khai lại không làm như vậy. Băng Lung quan sát, kinh ngạc nói:

- Ngươi có thù với Lạc Hải đại nhân?

- Ta bị hắn đuổi từ Thuý Vi Tinh tới Xích Lan Tinh, nhiều lần suýt chết nhưng hãy còn sống, tiền bối nói ta cùng hắn có thù hay không? Dương Khai nhẹ nhàng cười lạnh. Hắn cũng không định che giấu vì loại sự việc này căn bản là không thể che giấu. Băng Lung cùng Nhiễm Vân Đình cùng đồng thời chấn động thân thể, không thể ngờ được nhìn Dương Khai. Hồi lâu Băng Lung ánh mắt phức tạp nói:

- Vận may của ngươi thật tốt, không ngờ có thể lách mạng khỏi tay Lạc Hải đại nhân. Nàng nghĩ tới Dương Khai có thể bình yên vô sợ hoàn toàn là do vận may. Nếu không như vậy một người Phản Hư lưỡng tầng cảnh sao lại có thể sống sót dưới tay cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh.

- Ngươi cùng Lạc Hải đại nhân có thù hận hãy nói rõ đi. Nhiễm Vân Đình bỗng nhiên lên tiếng. Đây là lần đầu tiên cô lên tiếng từ lúc tới đây, trong giọng nói lại lộ ra mùi vị không cho đối phương phản bác. Điều này làm Dương Khai nhíu mày âm thầm nghĩ mình cũng không phải Băng Tâm Cốc đệ tử, loại vênh váo hung hăng ra lệnh cho mình như vậy coi là chuyện gì? Nhưng vì nghĩ cô là sư phụ của Tô Nhan nên Dương Khai cũng nể mặt cô, chỉ nói:

- Điều này xin tha lỗi cho tiểu tử không thể trả lời.

- Tiểu tử ngươi có phải không rõ tình hình hay sao? Nơi này là Băng Tuyệt Đảo của ta, ngươi lại trêu chọc Lạc Hải đại nhân cường giả như vậy. Nếu muốn sống hãy ngoan ngoãn hợp tác với chúng ta, nếu không cho dù ngươi có bản lãnh bằng trời đi nữa cũng khó mà thoát kiếp nạn này. Nhiễm Vân Đình thấy Dương Khai không hiểu chuyện như vậy thì sắc mặt lập tức trầm xuống. Dương Khai nhìn cô híp mắt thản nhiên nói:

- Đây là tiền bối uy hiếp ta?

Gương mặt xinh đẹp của Nhiễm Vân Đình phát lạnh, đang lúc định muốn nói thêm gì nữa Băng Lung đã vội vàng nói:

- Đại trưởng lão không phải có ý này, chỉ có điều chuyện này quả thật không phải chuyện đùa, bổn cung tự phụ gọi ngươi một tiếng Dương Khai. Dương Khai, ngươi tuy rằng tu vi không tệ,có thể đắc tội Lạc Hải đại nhân cường giả như vậy, chỉ sợ tương lai khó chống đỡ. - Ta biết. Dương Khai gật đầu rất không để tâm/

- Nếu ngươi biết vậy bản cung cũng không muốn nói nhiều. Băng Tâm Cốc ta có thái thượng trưởng lão trấn giữ, cũng là tu vi Hư Vương Cảnh, tuy rằng không bằng Lạc Hải đại nhân, nhưng cũng thủ đoạn không tầm thường, hơn nữa cũng có vài lần chi duyên với Lạc Hải đại nhân. Biết đâu ngươi đem ngọn nguồn sự tình nói ra, nếu có thể bổn cung sẽ thỉnh cầu thái thượng trưởng lão ra mặt, thay ngươi nói vài câu hoá giải nguy cơ này, ngươi thấy sao?

Băng Lung bộ dạng sốt sắng làm tức giận trong lòng Dương Khai giảm xuống một chút nhưng vẫn lắc đầu nói:

- Chuyện của tiểu tử cũng không nhọc đến phiền các tiền bối, tiểu tử sẽ tự mình xử lý.

- Ngươi? Ngươi có bản lĩnh gì có thể xử lý chuyện khó giải quyết như vậy? Nhiễm Vân Đình dường như rất không muốn thấy Dương Khai, nghe vậy cười châm chọc.

- Tiểu tử, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ngươi cái gì cũng không muốn nói, ngươi tới Băng Tâm Cốc làm gì.

- Không phải Băng Tâm Cốc luôn tìm kiếm ta sao? Ánh mắt Dương Khai hướng nhìn lại Nhiễm Vân Đình. Nhiễm Vân Đình thần sắc giận dữ, trong cơ thể thánh nguyên cuồn cuộn vận chuyển, uy thế lớn lao từ trên trời giáng xuống bao phủ Dương Khai bộ dáng như muốn xuất thủ với hắn.

Băng Lung hơi biến sắc mặt vội vàng nói:

- Dương Khai nếu không muốn nói thì bản cung cùng đại trưởng lão sẽ không miễn cưỡng. Nhưng tự ngươi biết rõ, nếu ngươi đồng ý lúc nào cũng có thể cho đệ tử truyền tin cho bổn cung, bổn cung sẽ thỉnh cầu thái thượng trưởng lão ra mặt giúp ngươi hoá giải chuyện này.

- Ý tốt của tiền bối tiểu tử tâm lĩnh. Dương Khai thản nhiên nói.

- Nếu vậy ngươi cứ yên tâm ở đây, chuyện sau này thì để sau này hãy nói đi. Băng Lung thở dài một tiếng đứng dậy cáo từ. Nhiễm Vân Đình trợn mắt nhìn hắn hừ lạnh một tiếng liền đi theo sau ra ngoài. Chính lúc đi tới cửa cô bỗng xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn gần Dương Khai điềm nhiên nói:

- Tiểu tử,ngươi đừng tưởng rằng bổn trưởng lão ta không biết ngươi có chủ ý gì, ta khuyên ngươi hãy từ bỏ ý nghĩ này đi, cô ấy cuối cùng sẽ bay lên làm Phượng Hoàng, không phải người như ngươi có thể nhúng chàm, ngươi đừng có huỷ hoại tiền đồ của cô ấy. Sau khi nói xong Nhiễm Vân Đình cũng không để cho Dương Khai cơ hội phản bác liền xoay người rời đi. Dương Khai thần sắc lạnh nhạt đứng tại chỗ nhìn cô cùng Băng Lung rời đi. Nhưng trong ý tứ lời nói của cô quả nhiên là biết mình có quan hệ với Tô Nhan, không trách vừa tới đã tràn đầy địch ý với mình như vậy. Chắc là bảo vệ đồ đệ. Dương Khai hít sâu một hơi kìm nén tức giận trong lòng. Nói thật Tô Nhan có thể có một vị sư phụ lo lắng cho mình như vậy cũng không tệ, chỉ có điều thái độ của Nhiễm Vân Đình như vậy làm cho Dương Khai rất khó chịu.

- Sư muội, hôm nay muội có gì đó không phải. Trên đường quay trở về đảo Băng Lung như có điều suy ngẫm nhìn Nhiễm Vân Đình:

- Có phải muội biết điều gì đó hay không? Sao lại nói với hắn như vậy, trước kia muội biết hắn?

- Không biết. Nhiễm Vân Đình lắc đầu trầm ngâm một lát, bỗng nhiên thở dài nói:

- Sư tỷ, không gạt tỷ, tên Dương Khai này trước kia có quen biết Tô Nhan.

- Ồ? Sao hai người họ lại quen biết? Băng Lung rất ngạc nhiên.

- Chẳng phải hắn nói tới từ Thông Huyền đại lục sao? Tô Nhan cũng tới từ đó. Bọn họ trước kia dường như là quan hệ sư tỷ đệ,hơn nữa…

Băng Lung nhíu chân mày, mơ hồ ý thức được điều gì ngạc nhiên nói:

- Chẳng lẽ bọn họ trước kia…

- Không sai, không chỉ có vậy, Tô Nhan từ lâu đã không phải là bạch ngọc không tỳ vết. - Cái gì? Lần này tới Băng Lung thần sắc biến đổi cả kinh nói:

- Nhưng…nhưng Tô Nhan chẳng phải tu luyện Băng Ngọc Công? Sao lại không bị cắn trả?

- Đã bị, tu vi của Tô Nhan có giảm sút, tâm cảnh bắt đầu xuất hiện sơ hở, Băng Tâm bị long động. Nhiễm Vân Đình cắn răng nói:

- Nếu muội không đoán sai, tiểu tử kia sở dĩ chủ động tới Băng Tuyệt Đảo chính là vì Tô Nhan. Hôm qua muội còn phát hiện bọn họ dùng một loại lực lượng tâm linh kỳ lạ trao đổi gì đó. Băng Lung không ngừng biến đổi sắc mặt lẩm bẩm nói:

- Hai người bọn họ có thể dùng lực lượng tâm linh trao đổi đây chẳng phải chính là thần giao cách cảm hay sao? Xem ra quan hệ của bọn họ quả nhiên không giống bình thường. Nếu thực sự như vậy tương lai của Tô Nhan chẳng phải là phế rồi sao?

- Có cách hoá giải. Ánh mắt Nhiễm Vân Đình lộ vẻ ngoan lệ. Thấy thần sắc ấy, Băng Lung cũng rất nhanh ý thức được cái gì đó lắc đầu nói:

- Trước tiên đừng làm vậy, Lạc Hải đại nhân vì hắn tìm tới, nếu hắn hiện tại chết thì Băng Tâm Cốc sẽ không có cách nào thông báo cho Lạc Hải đại nhân, hơn nữa cách này cũng không bảo đảm, nhỡ Tô Nhan hận muội…

- Hận cũng không sao. Nhiễm Vân Đình cười ha hả trong nụ cười lộ ra một cỗ điên cuồng:

- Không dối gạt sư tỷ, cả đời này muội sợ cũng không có hy vọng tấn thăng Hư Vương Cảnh, nhưng Tô Nhan có tiềm chất này. Muội không làm được nhưng hy vọng Tô Nhan có thể làm được, chỉ cần cô ấy tới được bước đó thì hận có quan hệ gì. Dẫu sao cũng sẽ có một ngày cô ấy biết được muội chỉ muốn tốt cho cô ấy.

- Sư muội muội…

Băng Lung nhìn cô bỗng thở dài một tiếng, thần sắc ảm đạm.

Nhiễm Vân Đình nói mình không có hy vọng tấn thăng Hư Vương Cảnh, sao lại có thể? Nhiễm Vân Đình đã dừng lại ở Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh phong vô số năm, vô số lần đánh sâu vào bình cảnh lại bấy nhiêu lần thất bại, hoàn toàn không nắm được huyền cơ cùng huyền bí của Hư Vương Cảnh. Chính như Nhiễm Vân Đình nói, các cô cả đời này cũng chỉ dừng lại ở ngưỡng ngoài Hư Vương Cảnh, trừ phi gặp cơ duyên nghịch thiên mới có thể có khả năng tấn thăng. Băng Lung hiểu tâm sự của Nhiễm Vân Đình, lại cũng cảm thấy thật sự làm như vậy đích thực không ổn nên chỉ có thể lệnh:

- Chuyện này để ta suy nghĩ một chút, muội trước tiên đừng khinh cử vọng động.

- Muội biết.

Lại đi về phía trước một hồi, hai người tự tách nhau ra. Nhiễm Vân Đình thẳng hướng tới chỗ Tô Nhan, cô cần nói chuyện thẳng thắn một lần với đồ đệ của mình, cho nàng biết đại đạo mới là vĩnh hằng, tình yêu nam nữ chẳng qua chỉ là nhất thời căn bản không có gì đáng lưu luyến. Không bao lâu Nhiễm Vân Đình liền tới chỗ cần tứi. Từ xa, cô nhìn thấy có một đệ tử đang ở bên phía ngoài phòng của Tô Nhan, đang nói gì đó với hai người canh gác Tô Nhan vẻ mặt khẩn cầu. Đến gần xem, Nhiễm Vân Đình mới phát hiện, đệ tử này chính là Thanh Nhã cùng đi tới Băng Tâm Cốc với Tô Nhan. Nhiễm Vân Đình vẫn có ấn tượng với tên đệ tử này, dù sao năm đó lúc cô đưa Tô Nhan về Băng Tâm Cốc, Thanh Nhã cũng cùng tới đây, chỉ có điều tư chất không bằng Tô Nhan cho nên vẫn ở ngoài đảo. Phát hiện Nhiễm Vân Đình tới đây, Thanh Nhã cùng hai nữ tử kia vội vàng dừng lại tất cả đều hướng về phía Vân Đình cung kính hành lễ

- Đệ tử bái kiến đại trưởng lão.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK